32.
Lúc ấy nhìn a tỷ hào hùng dõng dạc, ta ngây người rất lâu.
"Ta nghĩ... tỷ ấy có dã tâm còn lớn hơn cả đám vương công quý tộc kia."
Ta mãi mãi không thể so được với A tỷ. Dã tâm lớn nhất của ta cũng chỉ là cùng một đám người trong bang hạ độc chết con chó dữ hay cắn người kia, xúi giục chúng thay ta phản kháng nàng không chút dấu vết. Nhưng cuối cùng, nguyện vọng của A tỷ đã không thành hiện thực.
Lăng Tang quả thật đã quyến rũ được chủ nhân của chó dữ, nhưng Sản Ác Bang lại không đủ sức để loại trừ hắn.
"Cho nên Lăng Tang chết, phụ thân cũng chết.”
"Ông ấy nói với A tỷ, nếu không giả bộ, nếu ông không chết thì ta và A tỷ cũng đều không sống nổi."
Dã tâm của A tỷ gần như tan biến, chỉ còn lại một hơi tàn. Dựa vào hơi tàn này, nàng giả vờ giải tán Sản Ác Bang nhưng lại ngấm ngầm cho người len lỏi vào khắp nơi, dệt nên một tấm lưới. Nàng mượn tấm lưới này, tìm được căn nguyên của tội ác. Nhưng cuối cùng, lưới rách hơn phân nửa, nàng cũng không thể thoát ra.
Lúc đó ta mới hiểu, nàng đã sai rồi.
"Muốn lấy thân phù du mà lay cây đại thụ, nực cười biết mấy."
Ta nhìn Kỳ Nghiên, từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhạt mà nở nụ cười, gằn từng câu từng chữ.
"Quyền quý, phải do quyền quý tới giết."
Ta chậm rãi bước đến gần Kỳ Nghiên.
"Đại nhân, nghe nói Phụ Quốc Công xuất thân áo vải, được các quan lớn tiến cử, một bước lên mây, đạt đến đỉnh cao."
"Ông ấy dựa vào cái gì mà có thể chiếm được lòng của nhiều người đến vậy?"
Khuôn mặt Kỳ Nghiên trắng bệch, đầu ngón tay gần như đâm vào da thịt. Ta hơi nhón chân tới gần, gần như hô hấp tương giao với hắn.
"Đại nhân, ngài biết vì sao ta nhất định phải giết Triệu Quyền không?"
"Lời khai của hắn đương nhiên sẽ có chỗ khác với sự thật, bởi vì rất nhanh thôi ngài sẽ hiểu, hắn chỉ là gọi vài món ăn, ngủ vài nữ nhân thôi.”.
"Nếu xét theo 《Tống luật》, có lẽ hắn... không đáng tội chết."
Sắc mặt Kỳ Nghiên trắng bệch như tuyết, thân thể run rẩy, dần không thể nào kiềm chế nổi.
Ta lùi lại: "A tỷ chưa từng thất hứa với ta.”
"Ta lo lắng sợ hãi chờ lâu như vậy, nàng đều không trở về, ta đành phải đến tìm nàng trước vậy."
Ta hướng ánh mắt về phía bộ xương trắng rồi khẽ cười.
"Đại nhân, cảm ơn ngài đã giúp ta tìm được A tỷ."
33
Trước khi Triệu Quyền chết, ta đã một lần nữa lấy ra bản cung nhận tội được thẩm tra lại. Hắn chỉ ra và xác nhận Kỳ Minh Hiền cùng đám quan lại khác. Hiện giờ, đây đã thành ngòi nổ cho việc lật án.
Kỳ Nghiên nhổ tận gốc đám quan lại kia, mượn chứng cứ và tài liệu do mọi người thu thập, đích thân định tội cho phụ thân mình. Mà ta dưới sự thẩm vấn của một vị quan thẩm tra xa lạ, cũng viết một tờ nhận tội thư dài đến mười mấy trang.
Giết Tiền Đức như thế nào sao?
“Tào Cương giết, bản tính hắn vốn lương thiện, chỉ vì bệnh tình của mẫu thân và áp lực quyền thế mà bất đắc dĩ phải tiếp tay cho giặc, nếu không cũng sẽ không có danh sách này.”
"Ngài nói tình nhân của hắn là do ta sắp xếp? Sao có thể như vậy, mặc dù Tào Cương có thiếu thốn tình cảm đến đâu đi nữa, cũng không đến mức vì bị người ta chán ghét mà tự hủy hoại bản thân chứ."
“Chỉ là đột nhiên lương tâm hắn cắn rứt, giết chết Tiền Đức xong, lại tự hành hạ mình để chuộc tội, chuyện đó có liên quan gì đến tình nhân của hắn? Lời nói sao có thể giết người được?”
"Thuốc mê chỉ là giảm bớt đau đớn thôi, còn cây ngân châm kia là ta có lòng tốt cho hắn đấy."
Giết Triệu Thanh Trực thế nào?
"Súc sinh này háo sắc, mà ta lại có chút nhan sắc, ta trang điểm tỉ mỉ, quyến rũ hắn thần hồn điên đảo rồi thừa lúc hắn không phòng bị mà cắt cổ hắn thôi."
"Dùng đao thì là sở trường của ta, ta vừa giết hắn xong, lập tức đến phủ nha nghiệm thi."
"Ngài nói hàng xóm thấy ta mặc y phục giống Triệu Uyển? Ôi chao, chắc là nhìn nhầm rồi, không tin thì đến nhà ta lục soát xem, làm gì có y phục nào tương tự như vậy."
"Ta và Triệu Uyển vốn dĩ chẳng có giao tình gì, sao nàng ta có thể giúp ta dụ Triệu Thanh Trực ra khỏi phủ được? Đại nhân nói đùa rồi."
Giết Nghiêm Hưng thế nào ư?
"Đừng thấy phủ đệ hắn quanh co khúc khuỷu, thực ra có đường tắt đi thẳng. Ta thừa lúc Kỳ đại nhân rời đi, lẻn đi bằng đường tắt, giết Nghiêm Hưng rồi quay về."
"Ngài có thể xem lại y phục ta mặc hôm đó, lúc khắc chữ, tay áo còn dính chút máu. Ngài nói nha hoàn dẫn Kỳ địa nhân đi sao... ta thực sự không quen biết."
"Nàng nói Nghiêm Hưng giả bệnh để lừa đại nhân ư? Nàng chỉ bẩm báo những gì mình thấy cho đại nhân thôi, dù có sai sót cũng không thể trách cứ được."
"Cái áo choàng che đi vết máu sao? Thật sự chỉ là tiểu nha hoàn tốt bụng thấy ta lạnh, thuận tay khoác lên cho ta thôi, là ai ta cũng quên rồi."
Giết Đào An bằng cách nào?
“Nói ra thì, hôm đó Lăng đại phu bị oan, bất đắc dĩ mượn ta trốn khỏi Khai Phong, nhờ người xong xuôi thì sắp xếp ta vào trong xe ngựa.”
"Ta lén nhảy xuống từ phía sau xe ngựa, hắn không hề hay biết."
"Ngài nói hắn là đồng mưu? Sao có thể, cũng xem mẫu thân hắn đối xử với ta thế nào đi, hủy hôn ba năm rồi, chúng ta không thù hận nhau là tốt lắm rồi."
"Đào An là bạn cũ của ta, trước đây ta từng giúp phủ nha phá án, xem như cũng có chút quen biết với hắn. Hắn hoàn toàn không hề phòng bị đối với ta."