Đầu ngón tay Kỳ Nghiên gõ vào bàn gỗ, vang lên từng tiếng lộp cộp theo nhịp tim..
"Đúng rồi, nếu thật sự muốn giết ta, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy.”
"Một câu của A Tử cô nương đánh thức người trong mộng."
Kỳ Nghiên đứng dậy cáo từ với ta: "Hôm nay trời đã tối, ngày mai còn phiền cô nương đi cùng ta."
Ta đồng ý, tiễn hắn đi, quay đầu lại thì Phùng đại nương hàng xóm gọi vọng qua một bức tường: "A Tử, về rồi sao?"
Nửa đêm ra ngoài, ước chừng là bà lo lắng, cố ý đợi ta trở về.
"Làm chút công việc, về rồi ạ, đại nương an tâm ngủ đi thôi."
"Vị đại nhân kia của các ngươi tính tình nóng nảy thật, đến cả ngủ cũng không cho người ta ngủ!"
Ta cười nhạt: "Công tư phân minh, đây là chuyện tốt."
Đêm ấy, ta mơ một giấc mơ. Trong mơ ta đứng trong căn phòng u ám, lặng lẽ nhìn a tỷ đứng ở cửa quay đầu nhìn ta. Ánh nắng chiếu vào thân hình nàng trở nên hư ảo, vẻ mặt nàng âm trầm lại quyết tuyệt.
Nàng nói…
"A Tử, một ngày nào đó, rồi muội cũng sẽ chết trong tay ta."
4
Ngày hôm sau mưa tạnh.
Ta theo Kỳ Nghiên đến phủ Binh bộ Thị lang. Thân phận người chết đêm qua đã được xác nhận, là đại công tử Triệu Thanh Trực của Binh bộ Thị lang Triệu Quyền.
Kỳ Nghiên nói: "Mười ngày đến nay, người chết là ba người không có mối liên hệ gì đến nhau.”
"Nạn nhân đầu tiên là Tiền Đức, tham quân hộ tào, quản lý hộ tịch và các vấn đề liên quan đến thuế vụ.”
"Nạn nhân thứ hai là Tào Cương, tuần kiểm sứ Tây Lộ, phụ trách tuần kiểm phía tây phủ Khai Phong.
"Mà Triệu Thanh Trực chỉ có một chức quan văn, trên tay không có thực quyền."
Đến Triệu phủ, thấy Triệu phu nhân đang khóc lóc thảm thiết.
"Con trai đáng thương của ta~ Là kẻ trời đánh nào mà không để cho con ta được toàn thây! Đây là muốn mạng của ta!"
Mộc Bạch đỡ Triệu Quyền đại nhân đã ngã quỵ xuống vì tức giận, vẻ mặt đau đớn không nói nên lời.
"Dưới gối phu thê nhà họ Triệu chỉ có một đích tử này, ngày thường đều nâng niu trong lòng bàn tay.”
“Triệu Thanh Trực vừa chết, trong phủ chỉ còn lại mỗi nhị tiểu thư Triệu Uyển là con vợ lẽ, đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào tuyệt tự.”
Hắn liếc nhìn Kỳ Nghiên, nhỏ giọng nói.
"Phu thê hai người đang náo loạn đòi phá án nhanh chóng, tìm lại cái... đầu của Triệu Thanh Trực."
Sau khi gặp mặt gia quyến Triệu phủ, ta và Kỳ Nghiên kiểm tra phòng ngủ và thư phòng của Triệu Thanh Trực. Sau khi tìm kiếm tỉ mỉ một lượt, Kỳ Nghiên lại lật qua vài quyển sách, không tự chủ mà nhíu mày lại.
"Triệu Thanh Trực bên ngoài làm ra vẻ như một quân tử đoan chính, xem ra đều là giả bộ."
Trong thư phòng, tranh ảnh khiêu dâm đều chiếm đa số.
Hắn dừng ngón tay trên một xấp tranh mỹ nhân, chỉ vào một bức: "Bức này khác với những bức còn lại."
Ta nghe vậy liền đến gần xem kỹ. Đây là một bức tranh vẽ mỹ nhân đang tắm, nét bút uyển chuyển tinh tế, chỉ phác họa ra nửa thân trần trụi. Nữ tử trong tranh hơi nghiêng đầu, ngũ quan mơ hồ, quả thực kín đáo hơn nhiều so với những bức tranh khác.
Trong sương khói mờ ảo cùng lớp lụa mỏng manh, lờ mờ có thể thấy y phục đặt trên giá.
Kỳ Nghiên bổ sung: "Y phục này không giống nữ tử thanh lâu mà giống như tiểu thư khuê các."
Ta hơi nheo mắt, liếc thấy nốt ruồi sau gáy nữ tử trong tranh, đột nhiên trừng lớn mắt.
Cảm giác được ta muốn nói lại thôi, Kỳ Nghiên ôn giọng hỏi: "A Tử cô nương có manh mối gì sao?"
Do dự một lát, ta chỉ vào nốt ruồi kia: "Vừa rồi gặp mọi người trong Triệu phủ, ta vô tình nhìn thấy sau gáy nhị tiểu thư Triệu phủ có một nốt ruồi y hệt như vậy."
Thân hình Triệu Uyển và nữ tử trong tranh cũng ăn khớp một cách kỳ lạ. Kỳ Nghiên giữ lễ nghĩa, xem ra không chú ý đến những đặc điểm nhỏ trên làn da nữ tử, nghe vậy liền xoay người muốn đi.
Ta vội vàng kéo tay áo hắn: "Thực hư chưa rõ, xin đại nhân..."
Ánh mắt Kỳ Nghiên dừng trên năm ngón tay của ta, lại từ từ ngẩng đầu nhìn ta, sau đó hơi nhướng mày, bật cười.
"A Tử cô nương cứ yên tâm, ta chỉ tìm nha hoàn hoặc gã sai vặt hỏi thăm tình hình trong phủ.”
"Chuyện liên quan đến thanh danh nữ tử, ta sẽ không hành động lỗ mãng."
5
Lời khai của người làm trong Triệu phủ đều vô cùng thống nhất.
"Triệu đại nhân là người thông tình đạt lý, phu nhân hiền từ, đại công tử nho nhã lễ độ, nhị tiểu thư đoan trang thông tuệ."
"Di nương mất sớm, phu nhân khoan dung, rất thương yêu nhị tiểu thư, công tử cũng dành sự quan tâm chu đáo đối với tiểu thư."
"Từ trước đến nay trong phủ hòa thuận, chủ nhân đối đãi với người làm cũng tốt."
Ta trầm ngâm một lát: "Ta cảm thấy bọn họ đều đang nói dối."
Kỳ Nghiên vô cùng hứng thú: "Ồ?"
"Bọn họ nói Triệu đại công tử nho nhã lễ độ, với cái đức hạnh kia của Triệu Thanh Trực, rõ ràng không hề né tránh người trong Triệu phủ."
Ta không tin ai thấy bộ mặt thật của hắn, còn có thể không hề chột dạ mà khen ngợi một câu nho nhã lễ độ. Một câu nói dối thì có thể kéo theo cả ngàn câu nói dối phía sau.
Kỳ Nghiên nhàn nhạt cười: "Không sai, cho nên chúng ta phải nghĩ cách, gặp nhị tiểu thư Triệu phủ một lần ở bên ngoài."
Ta ngẩn ra, không hiểu: "Việc này có liên quan gì đến nhị tiểu thư Triệu phủ?"
"Cô còn nhớ vừa rồi ta hỏi gì trong Triệu phủ không?"
Ta hồi tưởng: "...Ngày thường chủ nhà đối đãi với người khác như thế nào?"
"Đúng vậy, nhưng bọn họ không ai là không nhắc đến nhị tiểu thư Triệu phủ."
Suy nghĩ một lát, ta bừng tỉnh: "Ta hiểu rồi!”
"Bọn họ đều nói Triệu phu nhân đối đãi với nhị tiểu thư như con ruột, Triệu Thanh Trực cũng đặc biệt yêu thương muội muội này, nhưng câu trả lời lại quá mức gượng ép."
Rõ ràng người chết là đại công tử, nhưng lời nói của họ lại luôn xoay quanh Nhị tiểu thư. Trong thâm tâm của bọn họ, Triệu Uyển chẳng khác nào người ngoài. Huống hồ, cho dù Triệu Uyển thật sự được yêu thương, hà tất phải cố ý nhắc đến một câu như vậy, càng giống như vẽ vời mà ra.
Chuyện này nhất định có mờ ám!
"Vấn đề hiện tại là, làm sao để Triệu nhị tiểu thư ra khỏi phủ càng sớm càng tốt."
Do dự một lát, ta nói thẳng: "Đại nhân, có lẽ ta có thể giúp được."