Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 3

6

Trên đường Lương Môn có một vị lang trung danh tiếng lừng lẫy, tuổi còn trẻ mà y thuật đã tinh thông. Người nhà họ Triệu phàm có bệnh tật gì đều mời hắn đến khám đầu tiên.

Thân thể Triệu Uyển yếu ớt, cũng luôn do hắn điều trị. Mà vừa hay, vị lang trung này tên là Lăng Du, ta quen biết hắn từ nhỏ, còn từng đính hôn. Nhưng sau đó hôn sự bị hủy bỏ, chúng ta cũng ít qua lại.

Ta dẫn Kỳ Nghiên vào cửa không hề báo trước, lại còn gặp phải một oan gia. Ta vội vàng xoay người, đầu lại trực tiếp đụng vào ngực Kỳ Nghiên. Kỳ Nghiên theo bản năng đỡ lấy ta.

Chỉ trong chốc lát chậm trễ này, Lăng Du đã bắt được bóng dáng của ta, người phụ nữ đứng bên cạnh cũng theo ánh mắt hắn mà nhìn qua. Vừa thấy ta, khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ lập tức sầm lại.

"Tiểu tiện nhân! Hôn sự đã tan vỡ ba năm rồi, ngươi còn dám dây dưa với A Du!

"Đồ không cha không mẹ! Chẳng lẽ không ai dạy ngươi chữ 【liêm sỉ】 viết thế nào!"

Lăng Du đứng dậy ngăn cản: "Mẹ à, A Tử chưa từng chủ động tới tìm con, lần này đến chắc chắn là có việc."

Khuôn mặt hắn gầy guộc, một thân áo bào trắng, bước đi thong thả, cả người toát lên vẻ ôn nhu.

"Nàng là một tiểu nữ tử, sao có thể chịu được những lời khó nghe như vậy, đừng nói nữa, chỉ thêm khẩu nghiệp."

Lăng mẫu ngẩn người một lúc, tức thì khóc lóc om sòm:

"Đồ tiện nhân đáng chết! Một nhà toàn súc sinh! Sâu bọ trong hố phân! Ngươi không được chết tử tế đâu!

"Còn dám mơ tưởng đến A Du nhà chúng ta! Mộng tưởng hão huyền giữa ban ngày ban mặt!"

Ánh mắt Lăng Du nhìn về phía ta, trong mắt lóe lên nỗi đau đớn bất lực. Ta và hắn im lặng nhìn nhau một lát, chậm rãi rũ mắt, yên lặng nghe chửi rủa.

Trong lúc mơ hồ nhớ lại những năm tháng tám chín tuổi. Khi đó chúng ta quỳ trước mặt cha mẹ hai bên cầu xin được kết hôn.

"Lăng Du ở đây xin thề, nếu phụ lòng A Tử thì để ta cô độc cả đời, không có được cuộc sống tốt..."

"Phì phì phì!" Ta vội vàng ngắt lời, sợ hãi run rẩy nhưng cũng lấy hết can đảm, giọng khàn khàn cầu xin cha.

"Cha, con nguyện ý gả cho Lăng Du ca ca."

Lăng mẫu cười ôm ta vào lòng: "Lão Khương! Ta đã sớm nói với ông gả khuê nữ cho ta rồi mà.”

"Nhìn xem, vẫn là thành con dâu nhà ta đi!"

Cha ta khinh bỉ bà một câu: "Nhà ngươi đã có Lăng Tang rồi, còn ngày ngày nhòm ngó nhà ta! Có xấu hổ không hả!"

Lăng mẫu không để ý đến ông, tự mình xoa xoa mặt ta.

"Nào, con ngoan, gọi một tiếng mẹ nghe xem nào! Mẹ nấu cho con món hoành thánh con thích nhất!"

...

Hôn sự này là vui vẻ định ra.

Nếu không phải sau này Lăng mẫu dùng cái chết uy hiếp, hiện giờ chúng ta cũng đã gần đến ngày thành thân rồi.

7.

Trong lúc thất thần, một bóng lưng bao trùm tầm mắt ta, trong nháy mắt cách ly một nửa tiếng mắng chửi.

Giọng nói Kỳ Nghiên vẫn luôn trầm ổn: "Đại lý tự làm việc, người không phận sự lui ra ngoài."

Vừa dứt lời, không biết từ đâu xuất hiện hai thị vệ đưa Lăng mẫu ra ngoài.

Lăng mẫu phản ứng lại, lập tức giãy giụa la lối: "Những tên quan lại các người không có một ai tốt cả! Cậy thế ức hiếp người! Bóc lột dân đen!”

"Người đâu hết rồi, mau đến đây! Quan lại giết người rồi! Ức hiếp một bà già như ta!"

Lăng Du không tự chủ được bước vài bước về phía bà, khẩn khoản cầu xin: "Mẹ à, đừng nói nữa."

Thế nhưng lời hắn nói chẳng có tác dụng gì. Thấy dân chúng đi ngang qua tụ lại một chỗ xem náo nhiệt, Kỳ Nghiên lúc này lại lắc đầu nói với Lăng mẫu:

"Ta đã thấy tên lệnh lang trong danh sách thi tuyển của Thái Y Viện lần này.”

"Sau khi thi viết, còn có một hạng mục khảo sát phẩm hạnh, trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín.”

"Quốc gia có việc cần mà không đáp ứng là bất trung; mẹ có điều mất mát mà làm ngơ, là bất hiếu.

"Lạnh nhạt vô tình là bất nhân, cử chỉ không ngay thẳng là bất nghĩa; lời nói việc làm không đúng chuẩn mực là bất lễ; phải trái không phân biệt là bất trí; lui hôn hủy ước là bất tín."

Hắn ra hiệu cho thị vệ thả Lăng mẫu ra, lạnh lùng nhìn về phía bà.

"Bà có thể tiếp tục náo loạn. Dĩ nhiên, nếu ta gặp Thái Y Lệnh, cũng không ngại nói cho ông ấy nghe về những gì đã tận chứng chứng kiến ngày hôm nay."

Lăng mẫu lập tức im bặt.

Kỳ Nghiên chỉ dùng vài câu đã chặn họng bà. Lăng Du ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt bỗng hiện lên vẻ mờ mịt. Ta ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn thấy Kỳ Nghiên chắp tay sau lưng, sống lưng thẳng tắp như tùng như trúc được ánh sáng phác hoạ nên một dáng vẻ ngay thẳng đường hoàng.

Đột nhiên nhìn đến ngây người.

...

Sau khi nói rõ ý định, Lăng Du đồng ý hẹn gặp mặt Triệu Uyển đến Lâm Giang Các ở Nam Nhai giúp chúng ta, thu dọn rương thuốc rồi định đến Triệu phủ.

Ta theo Kỳ Nghiên rời khỏi Từ An Đường, đi được một đoạn, bỗng nghe Lăng Du vội vàng gọi ta từ phía sau. Hắn dường như đã tự kiểm điểm ra điều gì, vội vàng bộc bạch, người ngày thường cẩn thận tỉ mỉ mà đến giờ phút này khóa rương thuốc cũng không kịp cài.

"A Tử, ta..."

"Lăng Du ca ca!"

Gió thổi tung vạt áo trắng của hắn, để lộ một góc bị máu bẩn lấm lem. Ta ngắt lời hắn, giống như lúc trước đã chặn đứng lời thề độc địa của hắn.

"Đừng nói nữa."

Đừng nói nữa. Ngươi biết đấy, đã không còn kịp nữa rồi.

Kỳ Nghiên đi trước dừng bước, nghiêng người chờ ta. Lăng Du há miệng, cuối cùng cũng không nói nên lời.

Ta quay người, nhanh chóng đuổi kịp Kỳ Nghiên, hỏi hắn: "Đại nhân thật sự đã thấy tên Lăng Du trong danh sách của Thái Y Viện sao?"

Người vừa rồi còn nghiêm mặt hơi nhướng mày, khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười.

"Lang trung của phủ Khai Phong thì mười người có đến chín người sẽ tham gia khảo hạch tuyển chọn của Thái Y Viện."

Hắn khẽ khụ một tiếng đầy áy náy, "Ta... nói bừa đấy."

Bình Luận (0)
Comment