Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 4

8

Trong phòng ở Lâm Giang Các, Lăng Du dẫn Triệu Uyển đẩy cửa bước vào. Thấy ta và Kỳ Nghiên đang ngồi pha trà, Triệu Uyển nghi hoặc nhìn Lăng Du.

Lăng Du hơi áy náy: "A Uyển, Đại Lý Tự Thiếu khanh Kỳ đại nhân có việc muốn nói chuyện với nàng."

Nghe thấy cách hắn xưng hô, ta nhanh chóng liếc nhìn Kỳ Nghiên, vừa vặn thấy hắn khẽ nhíu mày khó mà phát hiện.

Chào hỏi xong, đến khi ngồi xuống sắc mặt Triệu Uyển đã trắng bệch. Nàng rũ mắt, dường như không muốn nhiều lời với chúng ta. Nhớ đến bức tranh mỹ nhân kia, ta ra hiệu cho Lăng Du, sau đó lui ra ngoài cùng hắn.

Dẫn Lăng Du đến nơi thoáng đãng, đến khi dừng bước, sắc mặt ta đã trầm xuống, ta hạ giọng nói.

"Triệu Uyển là khuê nữ chưa xuất giá, nếu ngươi có lòng ngưỡng mộ, cứ mang công danh đến cầu thân, sao có thể tùy tiện xưng hô trước mặt người khác?"

Lăng Du né tránh ánh mắt của ta: "A Tử, ta có tính toán của riêng mình."

"Tính toán? Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, là ngươi vì Triệu Uyển mà giết Triệu Thanh Trực?"

Thân hình Lăng Du đột nhiên cứng đờ.

"Hôm nay ở Từ An Đường, lời nói của Kỳ đại nhân thật sự đã dọa được Lăng bá mẫu."

"Đối với bà ấy, huynh là người có chuyện tất sẽ bẩm báo, Lăng Du, ngươi thực sự đã tham gia khảo thí, đúng không?"

Hai tay Lăng Du bỗng nhiên siết chặt: "Đây không phải là ta..."

"Ta biết, tham gia khảo thí là ý của bá mẫu, nhưng bao nhiêu năm nay, ngươi đã từng trái lời bà ấy chưa?"

Lăng Du đột nhiên quay người, vành mắt đã đỏ hoe.

Ta tiếp tục nói: "Với bản lĩnh của ngươi, vào Thái Y Viện chỉ là muốn hay không muốn mà thôi.”

"Cái chết của sĩ tộc là chuyện hệ trọng, Kỳ Nghiên cũng không phải kẻ tầm thường, đừng để bản thân bị cuốn vào!”

"Đừng vì một chút lòng thương hại nhất thời mà chặn đứt tiền đồ tươi sáng của mình!"

Lăng Du ngơ ngác nhìn ta, nhẹ giọng: "Ta làm người con có hiếu bao nhiêu năm, chẳng lẽ không thể vì mình mà buông thả một lần sao?"

"Ngoài ngươi ra, mẫu thân ngươi còn có thể trông cậy vào ai?”

"Lăng Du, ngươi đang muốn mạng của bà ấy!"

Nghe vậy, Lăng Du đột nhiên mất hết sức lực lùi lại hai bước, khóe môi khẽ run rẩy, chậm rãi nở nụ cười khổ.

"A Tử, lời nói của Kỳ đại nhân, từng câu từng chữ đều khắc sâu trong lòng ta.”

"Trước hôm nay, ta chưa từng biết, bảo vệ muội lại dễ dàng đến thế.”

"Rõ ràng là dễ dàng như vậy, nhưng ta lại chưa từng dám thử một lần.”

"A Tử, ta hối hận..."

Lăng Du muốn tiến lại gần nhưng ta lại lặng lẽ lùi ra, trong lòng không chút gợn sóng.

"Lăng Du ca ca, đã quá muộn rồi."

Quá muộn rồi, ta đã không còn mong đợi ai bảo vệ nữa rồi.

Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, nghe tiếng nhìn lại đã thấy bóng dáng Kỳ Nghiên xuất hiện ở hành lang. Thấy tình cảnh của ta và Lăng Du, hắn hơi sững người, dừng chờ đợi từ phía xa.

Ta không để ý đến Lăng Du nữa, bước nhanh lên phía trước: "Có kết quả chưa?"

Kỳ Nghiên lắc đầu: "Nàng ta không chịu nói gì cả."

"Bức tranh mỹ nhân kia, đã cho nàng xem chưa?"

Kỳ Nghiên khựng lại: "Có đề cập một chút."

Nhìn dáng vẻ của hắn, ta lập tức hiểu được, hắn được nuôi dưỡng quá tốt, đối với nữ tử mà nói, đã khắc vài phần lễ độ từ trong xương cốt. Sự thật chưa được làm rõ, hắn không làm được điều gì quá đáng.

Nhưng ta thì có thể.

Không đợi hắn phản ứng, ta cầm tay hắn, rút bức tranh mỹ nhân từ trong tay áo ra đi về phía sương phòng:

"Để ta."

9

Đóng cửa phòng, Kỳ Nghiên chủ động ngồi sau bình phong. Ta đặt bức tranh đã mở ra trước bàn của Triệu Uyển, đi thẳng vào vấn đề.

"Triệu nhị tiểu thư, đây là bức tranh mỹ nhân mà lệnh huynh lén lút cất giấu.”

"Nếu ta không nhìn lầm, nữ tử trong tranh chính là cô."

Triệu Uyển đối diện với ánh mắt của ta lại né tránh: "Không, người trong tranh không phải là ta."

"Triệu Thanh Trực không bằng súc sinh, thèm muốn thứ muội, Triệu phụ Triệu mẫu dung túng, cô cầu cứu trong bất lực, không chịu nổi sự quấy nhiễu nên đi đến bước đường cùng mà giết Triệu Thanh Trực, đúng không?"

"Không... không đúng... ta không có."

"Cô đang nói dối."

"Ta không có... ta không có."

"Triệu nhị tiểu thư, có một số việc, không phải cô phủ nhận là có thể êm xuôi đâu."

Ta rót một ly trà: "Án phải điều tra, tội cũng phải định, điểm đáng ngờ nhất chính là cô, nếu cô không thể rửa sạch hiềm nghi của mình, sớm muộn gì cũng phải vào ngục chịu hình."

"Nếu sợ làm tổn hại thanh danh, cũng không cần thiết." Ta lắc bức tranh mỹ nhân trước mặt.

"Nếu cô toàn lực phối hợp, trước khi sự thật được làm rõ, ta và Kỳ đại nhân tuyệt đối sẽ không để chuyện này truyền ra bên ngoài.”

"Nhưng nếu cô cứ một mực phủ nhận, lại không nói ra được nguyên do, ta sẽ cầm bức tranh này đi hỏi một vòng trong Triệu phủ.”

"E rằng họ cũng có thể nói cho ta biết, người trong tranh rốt cuộc là ai.”

Ta tiến lại gần nàng, nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ đến lúc đó, cho dù Triệu nhị tiểu thư vô tội, trong mắt kẻ có dã tâm thì cũng không khác gì hung thủ."

Sắc mặt Triệu Uyển trắng bệch, khẽ run rẩy: "Đừng... thật sự... thật sự không phải ta giết hắn."

Bỗng nhiên nàng rơi lệ, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng sụp đổ: "Người trong tranh đúng là ta, Triệu Thanh Trực... hắn quả thực có dây dưa với ta."

Triệu Uyển bắt đầu kể về thân thế của mình.

"Mẹ đẻ của ta, Phùng thị, chỉ là một tiện thiếp, vẫn là vì mang thai mới được đưa vào cửa.”

"Bà ấy nhút nhát, gặp chủ mẫu thì hận không thể vùi đầu xuống đất, gặp phụ thân lại càng sợ hãi như chuột thấy mèo.”

"Bà ấy không cho ta ra khỏi cửa phủ, gặp người cũng không cho ta thoa son trát phấn, ăn mặc đẹp đẽ."

Phùng thị hoảng loạn nuôi Triệu Uyển đến bảy tuổi, không biết vì sao lại phát điên, treo cổ tự vẫn.

"Cho đến khi bà ấy chết, ta vẫn không hiểu, vì sao bà ấy vẫn luôn sợ hãi như vậy."

Bình Luận (0)
Comment