10.
"Triệu Thanh Trực kia là đồ súc sinh!"
Triệu Uyển che mặt: "Ban đầu chỉ là thỉnh thoảng giả vờ vô tình đụng chạm, sau đó thì được nước lấn tới càng ngày càng càn rỡ.”
"Lần càn rỡ nhất, hắn thừa lúc ta tắm xông vào, xông thẳng vào bồn tắm của ta."
Triệu Uyển vùi đầu vào bàn, nghẹn ngào vạch trần vết sẹo.
"Ta ở trong phòng đích mẫu cầu xin cả đêm, ai ngờ bà ta lại trách ta không biết giữ mình, dụ dỗ Triệu Thanh Trực."
"Ngươi và mẹ ngươi đều là đồ ti tiện, đồ dơ bẩn xuất thân từ thanh lâu, sinh ra cũng là loại tiện nhân chuyên câu dẫn!"
Đích mẫu luôn hiền từ chỉ thẳng vào nàng, đầy vẻ chán ghét.
"Nếu ngươi dám kinh miệt huynh trưởng của ngươi, ta sẽ tống ngươi trở lại thanh lâu, xem ngươi còn giữ được bộ da hồ ly này không!"
Đích mẫu không có hy vọng, Triệu Uyển lại nói chuyện này với Triệu Quyền đại nhân. Triệu Quyền tát nàng một cái.
"Tiện nhân! Mẹ đẻ ngươi là một kỹ nữ, nói chỉ có ta là nam nhân của ả, làm sao có thể tin được, làm sao biết ngươi có phải là con của ta hay không!
"Huynh trưởng của ngươi coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi! Nếu sinh ra một đứa con, ngươi còn có lý do để ở lại Triệu phủ.”
"Nếu làm hỏng thanh danh của phủ thì giống như lời mà đích mẫu của ngươi nói, trở về nơi bẩn thỉu dơ dáy của ngươi, để ngươi nếm thử thủ đoạn của những kẻ đó!"
Nói đến đây, Triệu Uyển ngẩng đầu, lau khô nước mắt: "Đến đường cùng, ta đã có ý định ngọc nát đá tan.
"Nhưng không biết tại sao, Triệu Thanh Trực lại đột nhiên bỏ qua cho ta."
Ta không hiểu: "Bỏ qua cho cô? Vì sao?"
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói hình như hắn có một nơi nào đó, tìm được thú vui khác."
Tiếng gõ nhẹ vào bàn của Kỳ Nghiên từ sau bức bình phong truyền đến, dường như đang cân nhắc lời này là thật hay giả.
Triệu Uyển vội vàng bổ sung: "Là thật, sau đó Triệu Thanh Trực còn từng mắng ta một câu không thú vị.”
"A Du, không, Lăng đại phu có thể làm chứng.”
"Hơn một năm trước, hắn bắt đầu điều trị thân thể cho ta, ta từng trút bỏ phiền muộn với hắn, sau khi thoát khỏi biển khổ, cũng từng nói cho hắn biết chuyện này."
Âm thanh bên phía Kỳ Nghiên đột nhiên dừng lại, ta nhanh chóng quan sát Triệu Uyển, nàng đối diện với ánh mắt của ta, chợt có chút hoảng loạn. Trong lòng ta trầm xuống.
Kỳ Nghiên đi ra từ sau bức bình phong, trên mặt không một gợn sóng.
"Hôm nay làm phiền Triệu nhị tiểu thư, tạm thời hỏi đến đây thôi, xin thứ lỗi không tiễn."
Hắn đưa tay về phía ta: "A Tử, chúng ta đi thôi."
Nghe vậy, Triệu Uyển theo bản năng liếc nhìn Kỳ Nghiên, ánh mắt chạm vào phải lập tức thu lại. Ta lại thấy rõ mồn một, động tác nhỏ nhặt của nàng đều bị ánh mắt của Kỳ Nghiên thu vào trong mắt.
Ta do dự một lát, vịn tay Kỳ Nghiên đứng dậy.
11
Ra khỏi Lăng Giang Các, Kỳ Nghiên xin lỗi vì sự đường đột của mình.
Ta hỏi: "Đại nhân đang thăm dò Triệu nhị tiểu thư sao?"
Kỳ Nghiên gật đầu. Ta hiểu ý hắn.
Câu xưng hô A Uyển của Lăng Du còn có thể biện bạch, nhưng sự trong sạch và lễ nghi đối với tiểu thư thế gia lại còn quan trọng hơn cả tính mạng. Triệu Uyển có phản ứng với cách Kỳ Nghiên gọi ta, vậy nên câu "A Du" mà nàng vô tình thốt ra lại càng có vẻ cố ý.
Thêm vào đó, Triệu Uyển từng dễ dàng kể chuyện riêng tư của gia tộc cho Lăng Du nghe. Dường như nàng đang cố tình hướng người khác nghi ngờ tới sự trong sạch giữa nàng ta và Lăng Du.
Kỳ Nghiên bật cười: "Vị Triệu nhị tiểu thư này, dường như có ý muốn kéo Lăng Du liên quan đến cái chết của Triệu Thanh Trực."
"Vậy đại nhân nghĩ sao?"
Hắn khoanh tay sau lưng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có lẽ vị nữ tử này không hề yếu đuối và lương thiện như vẻ bề ngoài, mượn dao giết người cũng không phải là không có khả năng."
Triệu Thanh Trực bị chặt đứt thành tám mảnh, kẻ phân thây ra tay không để thừa một nhát dao. Người có thể làm được đến mức này, ngoài những người thợ giết mổ giỏi chặt thịt, còn có thể là những... đại phu ngày ngày sờ nắn xương cốt.
Trong lòng ta không khỏi run lên: "Không, ta hiểu Lăng Du, hắn rất coi trọng chữ hiếu, Lăng mẫu vẫn còn sống, hắn không có lá gan này.”
"Huống chi, hắn không thể vì Triệu Uyển mà làm đến mức này, hắn rõ ràng..."
Lời đến đây thì lập tức dừng lại, ta không nói tiếp nữa, ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Hắn rõ ràng, vẫn còn đợi ta.
Không hiểu sao nụ cười của Kỳ Nghiên bỗng dưng nhạt đi: "A Tử cô nương, tuy Kỳ mỗ không biết nội tình, nhưng cũng muốn cả gan khuyên một câu.”
"Chuyện cũ như làn khói mỏng, duyên hết thành không, trời đất bao la, nước chảy không thể quay đầu."
Ta ngẩn người một lúc, chậm rãi đáp: "A Tử ghi nhớ lời dạy."
Đôi chút không vui nơi Kỳ Nghiên dường như chỉ thoảng qua như ảo giác, quay đầu lại đã nở nụ cười.
"Hôm nay A Tử cô nương đã giúp ta một việc lớn, không biết có thể nể mặt, dùng bữa tối cùng tại hạ không?"
12
Trong lúc chờ món ăn đưa lên, Kỳ Nghiên cầm đũa chấm nước, viết viết vẽ vẽ trên bàn.
Tình thế cấp bách.
Hộ Tào Tham quân sự Tiền Đức, Tây Lộ tuần kiểm sứ Tào Cương, con trai của Binh bộ thị lang Triệu Thanh Trực.
Kỳ Nghiên nói, đây không giống như thủ đoạn tranh đấu trong quan trường, hơn nữa ba người này thực tế chức quan đều không lớn, trong tay cũng không có bao nhiêu quyền lực.
Hắn suy đoán, quyền thế của hung thủ có lẽ cũng không quá mạnh. Hay nói cách khác, hung thủ rất có khả năng chỉ là một thường dân có thủ đoạn. Mục tiêu của đối phương có lẽ lớn hơn nhưng lại không có quyền lực, nếu không cần gì phải dẫn hắn vào cuộc.
Kỳ Nghiên viết tên Triệu Uyển và Lăng Du sau tên ba người. Đầu đũa gõ lên mặt bàn từng nhịp.
"Hắn là tay, ta là cần câu, lấy mạng người làm mồi, câu con... cá lớn dưới vạn trượng nước sâu.”
"Kẻ cầm cần câu là ai... cá lại là ai?"
"Triệu Thanh Trực bên ngoài coi trọng danh tiếng, không hề kiêu ngạo, có thể đắc tội với ai chứ?"
Kỳ Nghiên nghe vậy, đôi lông mày nhíu chặt giãn ra một lát, bỗng nhiên giãn ra.
"... Giao du với kỹ nữ."