Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 6

13.

Kỳ Nghiên gõ ngón tay lên mặt bàn mấy cái, Mộc Bạch từ ngoài cửa sổ lập tức nhảy vào.

Kỳ Nghiên phân phó: "Tra xét hành tung của Triệu Uyển trong mấy tháng gần đây.

"Còn có lang trung Lăng Du, tập trung điều tra gia thế và bối cảnh của hắn.”

"Xem xem trong triều có những người nào qua lại thân thiết với Triệu Thanh Trực.”

"Ngoài ra, tung tin ra ngoài..."

Kỳ Nghiên liếc nhìn ta, bỗng hạ thấp giọng thì thầm: "Cứ nói là, ta không thích những nữ nhân u ám, tẻ nhạt."

"Phải... kiểu người đa dạng một chút."

"Cái gì?!" Mộc Bạch đột nhiên thất thố, lớn tiếng hô: "Chủ tử, ngài khai trai mà mạnh tay như vậy sao?!"

Kỳ Nghiên quay ngoắt đầu, vành tai nhanh chóng đỏ ửng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Đi lấy thêm thạch tín nữa."

Mộc Bạch ngoan ngoãn tuân mệnh: "Rõ, thưa chủ tử. Thạch tín là hạ cho ai hay giao cho ngài?"

Kỳ Nghiên cười lạnh: "Không cần, lấy xong ngươi cứ hớp một hơi là được."

Mộc Bạch đột nhiên mím chặt môi, trước mặt Kỳ Nghiên giả bộ kết một cái ấn trong không khí, chớp mắt với ta rồi nhanh nhẹn chuồn mất.

Thấy dáng vẻ lúng túng của Kỳ Nghiên, ta mỉm cười.

"Đại nhân, ngài thật là..."

"Đáng yêu."

Nghe ta trêu chọc, Kỳ Nghiên ngẩn ra, đột nhiên che môi ho khan kịch liệt. Mộc Bạch đã đi được một lúc lâu nhưng vành tai đỏ của hắn vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt.

Về đến nha môn, ta và Kỳ Nghiên cùng nhau kiểm tra lại thi thể của Triệu Thanh Trực, vẫn không phát hiện điều gì bất thường. Chỉ là ta vẫn còn do dự, có nên nói cho hắn biết về bút tích để lại rất giống của a tỷ hay không.

Tối đó, Kỳ Nghiên đưa ta về nhà như thường lệ. Nào ngờ hắn vừa đi, Phùng đại nương đã vội vã tìm đến ta.

Bà sốt ruột: "A Tử, hôm nay người của quan phủ đến, hỏi han chưa được mấy câu đã bắt lão Vu đi rồi!"

Vu bá là phu quân của Phùng đại nương. Nói cũng thật trùng hợp, Vu bá là một đồ tể. Càng trùng hợp hơn là ông ấy cao vỏn vẹn năm thước ba tấc.

14

Trong màn đêm, ta chạy thật nhanh đuổi theo xe ngựa của Kỳ Nghiên.

"Đại nhân, Kỳ đại nhân!..."

Bóng dáng xe ngựa như ở ngay trước mắt nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Người trong xe dường như không hề hay biết ta đang khản giọng phía sau.

Trong bóng tối, ta ngã nhào.

Xe ngựa dần khuất xa, ta cố gắng hét lớn: "Kỳ Nghiên!"

Xe ngựa sắp rẽ vào một con phố dài nhưng đột ngột dừng lại. Một bóng người nhảy xuống, nhanh chóng chạy về phía ta. Ta đứng dậy, xòe bàn tay ra, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay bị trầy xước. Nén cơn đau nhữ phủi bụi cát trên tay, vừa định rụt tay lại thì đã có một bàn tay khác đỡ lấy.

Đêm đã khuya, bốn phía yên tĩnh, tiếng thở dốc của Kỳ Nghiên vô cùng rõ ràng.

"Có chuyện gì mà vội vàng đến vậy?" Hắn lấy thuốc trị thương mang theo bên mình rắc lên vết thương, lại lấy một chiếc khăn tay băng bó.

Nhìn vào đôi mắt chăm chú của người trước mặt, đột nhiên... ta có một loại khao khát ti tiện. Hy vọng sự nhân từ quý giá của Kỳ Nghiên là sự ưu ái độc quyền dành cho riêng ta.

Đáng tiếc, ánh nắng chiếu rọi khắp thế gian. Kỳ Nghiên không phải là mặt trời của riêng ta.

Ta lắp bắp: "Phùng đại nương... đúng, Vu bá.”

"Phùng đại nương nói, Vu bá bị người của nha môn bắt đi rồi."

Băng bó xong, Kỳ Nghiên ngay lập tức hiểu rõ lời ta nói.

"Vị đại nương hàng xóm luôn quan tâm cô, phu quân của bà ấy bị người của ta bắt đi sao?"

"Đúng vậy!"

"Vì sao?"

"Ông ấy là một đồ tể cao năm thước ba tấc, nhưng động thái của ông ấy vào đêm đó, có người làm chứng!"

"Mộc Bạch luôn biết chừng mực, lời cô nói có người làm chứng, là hai vợ chồng họ tự làm chứng cho nhau sao?" Sau khi do dự một lát, Kỳ Nghiên lắc đầu.

"Người thân làm chứng rất dễ là giả, các đặc điểm của ông ấy rất phù hợp với hung thủ, nếu cô đến cầu xin ta thả ông ấy thì cũng chỉ có thể đợi sau khi thẩm vấn."

"Còn có ta." Ta vội vàng cúi đầu: "Đêm đó, ta ở cùng bọn họ."

"Phùng đại nương lo lắng thay cho Vu bá, không biết đại nhân có thể nể mặt ta, cho phép ông ấy về nhà trước được không? Ông ấy tuyệt đối không phải hung thủ!"

Kỳ Nghiên không nói mà chỉ lặng lẽ nhìn ta một hồi.

Mở miệng lần nữa đã trở nên lãnh đạm: "A Tử, cô đang nói dối."

Lời nói dối vụng về bị hắn dễ dàng vạch trần.

"Xin lỗi, Kỳ đại nhân, ta chỉ là... nhất thời nóng vội."

Kỳ Nghiên buông tay ta vừa mới băng bó xong.

"Luật pháp sở dĩ là luật pháp, bởi nó không vì tình thân ruột thịt mà nới lỏng công bằng nghiêm minh.”

"Cho dù là ta, cho dù là cô, nếu có hiềm nghi thì cũng phải đối xử như nhau.”

"Cô và ta điều tra án vì dân, càng nên giữ vững sự công bằng."

Hắn lắc đầu: "Xin lỗi, ta không thể đồng ý với cô được.”

"Nếu cô có lòng riêng, vậy cũng không cần phải tiếp tục vụ án này nữa."

Ta không đồng ý: "Người không phải cỏ cây, có tình thì khó mà công bằng, vợ chồng Vu bá đối đãi với ta như cha mẹ ruột.”

"Đổi lại là Phụ Quốc công trở thành nghi phạm, đại nhân vẫn có thể công bằng như vậy sao?!"

Kỳ Nghiên thản nhiên đối diện với ánh mắt của ta, từng chữ từng câu thốt ra vô cùng kiên định.

"Ta có thể."

Ta ngẩn người.

Suốt cuộc đời, ta chưa từng gặp người nào như Kỳ Nghiên. Chỉ khi lĩnh hội được khí thế của hắn, mới biết được sự xuất chúng đến nhường nào. Tâm tư như thủy triều, sau khi dâng lên những con sóng lớn lại từ từ lắng xuống.

Đối đầu với hắn, ta đã thua, ta cúi đầu hành lễ với Kỳ Nghiên nhưng lại cảm thấy vui mừng khôn xiết.

"Xin lỗi, Kỳ đại nhân, A Tử biết sai rồi, mong đại nhân tha thứ."

Bình Luận (0)
Comment