Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 7

15

Ta lại mơ thấy giấc mơ đó.

Trong mơ, A tỷ đứng ở cửa, lặp đi lặp lại câu nói kia với ta.

"A Tử, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ chết trong tay ta.”

"A Tử, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ chết trong tay ta."

...

Ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầm đìa, thân thể tê liệt như không phải của chính mình. Lúc này cánh cửa bị đập mạnh.

"Ai?"

Không ai trả lời.

"Là ai?"

Không ai trả lời.

"Ai ở ngoài đó?!"

"A Tử, là ta."

Là giọng nói của A tỷ!

Ta không mang giày, phi chân trần vội vàng xuống giường chạy ra cửa, run rẩy mở then cài. Bên ngoài mưa to như trút nước, thân hình A tỷ ẩn mình trong bóng tối sâu thẳm.

Ta khóc nức nở: "A tỷ, sao bây giờ tỷ mới về! Tỷ không ở đây, muội sợ lắm."

Đúng lúc này, tia chớp lóe lên, đêm tối trong nháy mắt sáng như ban ngày.

Ta nhìn rõ A tỷ. Cả người nàng đẫm máu, giống hệt như lệ quỷ La Sát. Tiếng sấm ầm ầm nặng nề vang lên khiến người lạnh lẽo, nàng nhếch miệng cười, con dao trên tay phát ra ánh sáng bạc.

"A Tử, ta đã nói rồi.”

"Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ chết trong tay ta."

Lúc này ta mới nhớ ra, A tỷ chưa từng nuốt lời với ta.

Trong khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, tiếng thở dốc cũng không ngừng run rẩy.

Những thứ ấy, vẫn là mơ. Bên ngoài yên tĩnh, ta co người lại, mượn ánh trăng  nhìn về phía cửa đến ngẩn ngơ.

"A tỷ, cuối cùng muội vẫn phải chết trong tay tỷ sao?"

Khăn tay bọc vết thương vẫn còn thấm máu. Ta bị sốt, không thể xuống giường. Nhờ Phùng đại nương xin phép, ta ngủ một giấc đến khi trời tối om. Mơ mơ màng màng, lại nhìn thấy Kỳ Nghiên ngồi trước giường thay thuốc cho ta.

Hắn có vẻ ngủ khôgn được ngon, vành mắt hơi thâm đen. Thấy ta tỉnh lại, hắn lập tức quay lưng.

Miệng vết thương hơi nhiễm trùng một chút, mạo phạm rồi."

"Đại nhân không bận sao?"

"Đang bận, cô ngủ một ngày, trời đã tối rồi."

Lúc này ta mới phát hiện bên ngoài đã tối đen.

"Có tiến triển gì không?"

Sống lưng Kỳ Nghiên cứng đờ trong giây lát, do dự một hồi mới quay lại.

"A Tử, Lăng Du có một muội muội đã qua đời sao?"

Ta ngồi dậy, chậm rãi nói: "Đúng, nàng tên là Lăng Tang."

"Hai nhà các người, là vì chuyện này mà đoạn tuyệt ư?"

"Phải... muội muội... nàng ấy là bị a tỷ Khương Nha của  bức tử."

16.

Nhà ta là thế gia làm nghề khám nghiệm tử thi, đến đời ta thì chỉ còn lại hai vị cô nương.

Tỷ tỷ và ta khác nhau một trời một vực. Từ nhỏ ta đã nhút nhát yếu đuối, nhưng tỷ tỷ tám chín tuổi đã là đại ca của đám trẻ trong vùng. Tỷ ấy hệt như một tên du côn đầu đường xó chợ, thành lập một tổ chức gọi là "Sản Ác Bang” (Băng đảng diệt trừ cái ác).

Dẫn theo một đám trẻ ranh ngang ngược càn quấy ở phố Tây, chuyên ức hiếp đám trẻ con tay trói gà không chặt. Trẻ con phố Tây hễ thấy Sản Ác Bang đều phải ôm đầu chạy trối chết.

Lăng Tang, muội muội của Lăng Du là nhị đương gia của "Sản Ác Bang", nổi tiếng đanh đá gần xa. Tỷ tỷ phát hiện nguy cơ, chỉ định Lăng Tang xinh đẹp nhất bang ra tay, chủ động đi quyến rũ một tên dâm tặc giao cho bang phái "xử lý".

Lăng Tang không muốn. Tỷ tỷ nổi giận lôi đình, tát Lăng Tang một cái, mắng nàng: "Đồ bình hoa di động! Ngươi thì có ích gì!

"Cũng chỉ được cái mã, còn không cống hiến chút gì cho bang phái! Có tin lão nương đuổi cổ ngươi không!"

Lăng Tang người này cực kỳ coi trọng thể diện. Bị làm trò trước mặt mọi người, nhất thời nghĩ quẩn, treo cổ tự vẫn.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Kỳ Nghiễn hỏi: "Thực sự là tự vẫn?"

"Thi thể là cha ta dẫn ta và tỷ tỷ cùng nhau khám nghiệm, có hồ sơ lưu trữ."

Khám nghiệm xong, cha ta ấn đầu tỷ tỷ, dập đầu trước thi thể Lăng Tang đến khi đầu rơi máu chảy. Lăng phụ Lăng mẫu đấm đá túi bụi, đó là lần đầu tiên tỷ tỷ bị người ngoài đánh mà không dám đánh trả.

Không lâu sau, cha ta vì quá đau lòng mà qua đời. Từ đó về sau, tỷ tỷ không bao giờ đụng đến thi thể nữa, Sản Ác Bang cũng giải tán. Đương nhiên, hôn ước giữa ta và Lăng Du cũng chấm dứt.

Kỳ Nghiễn trầm ngâm: "Nếu vậy, gia thế Lăng Du thanh bạch, không có lý do gì để giết người.”

"Triệu Uyển bên kia cũng chưa tra ra điều gì bất thường, hai người bọn họ... thật sự không liên quan đến cái chết của Triệu Thanh Trực sao?"

17

Tạm thời loại bỏ hiềm nghi của Triệu Uyển và Lăng Du, Triệu Thanh Trực đúng là có vài kẻ bạn bè chơi bời lêu lổng.

Mà Kỳ Nghiễn ngày thường không vướng bụi trần dường như đã thông suốt, có không ít người tranh nhau nịnh bợ, bóng gió mời hắn đến chốn thanh lâu, ý đồ trở thành "bạn chí cốt" đầu tiên của vị quý nhân hiển hách này.

Kỳ Nghiễn chọn mấy nơi mà đám bạn bè Triệu Thanh Trực hết lời tiến cử, dẫn ta đi vài lần. Dựa theo đặc điểm trong những bức tranh mỹ nhân để so sánh, bận rộn hai ngày mà không thu hoạch được gì.

"Bọn họ dẫn chúng ta đến chỉ là mấy nơi ca linh đình múa, toàn là thanh quan bán nghệ không bán thân."

Kỳ Nghiễn không ngừng cười lạnh.

Ta cũng thấy nặng nề: “Triều đình ta có lệnh cấm quan lại lui tới kỹ viện. Đại nhân danh tiếng lẫy lừng, dù có người muốn dâng người hợp khẩu vị, ắt cũng phải dò xét kỹ lưỡng.”

Một sơ suất nhỏ là mũ quan bị tước, cơ nghiệp tan thành mây khói. Dù có người muốn làm người đầu tiên lôi kéo Kỳ Nghiễn, cũng ắt hẳn phải chậm rãi tính kế. Nhưng chúng ta không đợi được nữa, nếu cứ tiếp tục đà này cũng không phải là cách hay.

Nhìn thấy lại một kỳ hạn năm ngày sắp đến, nếu không có tiến triển gì, ngày mai lại có người phải chết.

"Đại nhân, Hộ tào Tham quân sứ Tiền Đức và Tây Lộ Tuần kiểm sứ Tào Cương, lúc đó có tra ra được gì không?"

Kỳ Nghiễn khẽ giật mình, hiểu ý ta. Triệu Thanh Trực tưởng chừng có nhiều manh mối nhất nhưng các con đường đều bị chặn đứng như vậy. Mà việc tra xét của Tiền Đức và Tào Cương, ta lại không tham gia vào.

"Tiền Đức người này háo sắc tham tài nhưng khéo ăn khéo nói, ít khi đắc tội với ai."

“Hắn ta qua lại rất mật thiết với Hình tào Tham quân sự - Nghiêm Hưng, mà Nghiêm Hưng này lại nhát gan như chuột.”

“Sau khi Tiền Đức chết, hắn ta sợ đến phát bệnh, không chỉ phối hợp điều tra, thậm chí còn chủ động cầu xin Đại Lý Tự nhanh chóng phá án.”

Bình Luận (0)
Comment