Thôi Thì Chúc Anh May Mắn

Chương 5

Tiệc cưới diễn ra chóng vánh, Nguyễn Tự Ninh chỉ xin nghỉ phép hai ngày ở studio.

Sáng hôm sau, cô đúng giờ có mặt tại chỗ làm.

Khác với đêm tân hôn, Nguyễn Tự Ninh ngủ rất ngon đêm qua, mãi đến khi thức dậy nhìn thấy quần áo nam đã thay ra trong giỏ đồ bẩn ở phòng tắm, cô mới xác nhận

Hạ Kính Hành đã về nhà tối qua.

Vừa mới lên xong kế hoạch công việc gần đây, Lục Nhiên, người phụ trách studio, liền gọi nhóm của Nguyễn Tự Ninh vào phòng họp, thông báo bộ truyện tranh tình yêu thiếu nữ Hoa Hồng Lạc Lối mà họ đang phụ trách vẽ đang đứng trước nguy cơ bị ngừng xuất bản giữa chừng do không được yêu thích.

Người đàn ông trung niên ăn mặc thời trang đứng trước máy chiếu, cau mày: “Nói trắng ra là do số liệu không tốt, bên nền tảng đã chính thức thông báo, nếu trong vòng năm chương mà không có chuyển biến, thì bộ này phải bỏ! Sửa cốt truyện cũng được, làm marketing cũng được, mọi người nhanh chóng nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể giữ chân độc giả.”

Quảng Quảng, đồng nghiệp kỳ cựu, bất ngờ lên tiếng ngắt lời: “Anh Lục, Hoa Hồng Lạc Lối không được hoan nghênh chẳng phải là điều đã nằm trong dự đoán rồi sao? Bộ truyện tranh này, từ thiết kế nam chính đến diễn biến cốt truyện đều có vấn đề, lúc đó đã không nên vội vàng đăng tải, lại thêm họa sĩ chính và biên kịch bỏ dở một đống lộn xộn rồi bỏ chạy… Có thể kéo dài đến bây giờ là hoàn toàn nhờ mọi người gắng gượng, chi bằng cứ để nó kết thúc nhanh chóng, sớm được giải thoát, để người mới thể hiện tài năng!”

Nói rồi, cô vỗ vai Nguyễn Tự Ninh: “Này, Bản Bản đây có một ý tưởng không tồi.”

Bản Bản là biệt danh mà họ đặt cho Nguyễn Tự Ninh.

Tuy nhiên, Lục Nhiên đang bận tâm về tác phẩm cũ nên hoàn toàn không nghe lọt tai: “Tôi thấy Hoa Hồng Lạc Lối vẫn còn có thể cứu vãn, dù sao cũng là con đẻ của mình, dù nó có không tốt đến đâu, cũng không thể dễ dàng từ bỏ…”

Quảng Quảng chỉ vào các thành viên của nhóm khác đang cặm cụi vẽ tranh bên ngoài cửa kính: “Studio của chúng ta có rất nhiều tác phẩm đang được đăng tải rất hot, anh đã có thể coi là ‘một thai tám con’ rồi, còn không nỡ bỏ một đứa sao?”

Lục Nhiên cười hề hề hai tiếng: “Chẳng phải là tay nào cũng là tay mình sao, làm nghề này, phải có ước mơ, phải có tình cảm.”

Quảng Quảng nổi đóa: “Anh kiếm không ra tiền là đáng đời!”

Hai người ai cũng giữ ý kiến của mình, tranh luận kịch liệt.

Nguyễn Tự Ninh không chen vào được, chỉ có thể bắt chước các đồng nghiệp khác cầm điện thoại, giả vờ chăm chú nghiên cứu bình luận của độc giả trong khu vực bình luận của truyện tranh.

Tin nhắn của Hạ Kính Hành bất ngờ hiện lên: Đến studio rồi à?

Nguyễn Tự Ninh nhanh chóng chuyển sang giao diện trò chuyện, trả lời một chữ “Ừ”.

Giọng điệu rất cứng nhắc.

Lục tìm trong kho biểu tượng cảm xúc, rồi gửi thêm một sticker “mèo con gật đầu”.

Hạ Kính Hành: Bây giờ nói chuyện được không?

Nguyễn Tự Ninh lại gửi sticker “mèo con gật đầu”.

Hạ Kính Hành: Sao không để Sài Phi đưa em đi làm?

Sài Phi là tài xế của Hạ Kính Hành, việc đưa đón Hạ phu nhân là một sự sắp xếp công việc hết sức bình thường, chỉ là, Nguyễn Tự Ninh thấy anh ta lái một chiếc Rolls-Royce, liền lập tức từ chối.

Thực tập sinh mà quá phô trương, dễ khiến sếp “phá sản”…

Lúc đó chuyển chính thức sẽ càng khó hơn.

Đoán Hạ Kính Hành không để ý đến những chuyện xã giao này, cô đổi cách nói: Từ biệt thự Mậu Hoa đến studio, đi lại rất tiện.

Năm học mới bắt đầu, các bạn cùng phòng đại học lần lượt đi thực tập, Nguyễn Tự Ninh cũng từ Liên Thành trở về Lạc Châu, đi tàu điện ngầm từ khu chung cư Nhã Đô có thể đến thẳng khu sáng tạo văn hóa nơi studio Thanh Quả tọa lạc, bây giờ chuyển đến phía Bắc thành phố, cũng chỉ là dậy sớm hơn mười lăm phút, chuyển sang một chuyến xe buýt nữa mà thôi, đối với cô, quả thực không phải là phiền phức.

Hạ Kính Hành dường như không tin: Gửi định vị cho anh.

Nguyễn Tự Ninh ngoan ngoãn làm theo, sau khi gửi xong lại nhấn mạnh: Thật sự rất tiện, anh xem đi, ga tàu điện ngầm ngay gần đây.

Hạ Kính Hành không trả lời.

Nguyễn Tự Ninh còn muốn nói thêm gì đó thì cuộc họp đã bước sang giai đoạn tiếp theo, sếp điểm danh sắp xếp lại công việc, cô đành cất điện thoại, lơ đãng dùng bút vẽ vời trên sổ tay.

Dưới ánh mắt gần như muốn giết người của Quảng Quảng, Lục Nhiên vẫn giữ vững quan điểm của mình, muốn thêm một đoạn tình tiết cho Hoa Hồng Lạc Lối: “Vậy cứ quyết định như vậy đi, mọi người về sau suy nghĩ thêm về thiết kế nhân vật phản diện mới, phải là kiểu vừa nhìn đã thấy là trùm xã hội đen quyền lực ngập trời, lạnh lùng vô tình lại rất giỏi đánh nhau, mới có thể tăng thêm độ khó cho màn anh hùng cứu mỹ nhân của nam chính…”

Đầu bút Nguyễn Tự Ninh khựng lại, phát hiện mình lại viết chữ “Hạ” trên giấy, giống như dựa theo những miêu tả đó, tiềm thức phác họa ra hình tượng nhân vật phản diện nào đó.

Thấy không ai xung quanh chú ý, cô cụp mắt xuống, chột dạ tô đen chữ nhỏ đó.

Hoàn thành đúng tiến độ số lượng khung hình truyện tranh trong ngày, Nguyễn Tự Ninh bế Đoàn Tử, chú mèo cam “giám sát” ở văn phòng, xuống khỏi chỗ ngồi, lúc này mới nhớ ra xem tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.

Là tin nhắn Hạ Kính Hành gửi nửa tiếng trước: Anh đang ở bãi đậu xe khu sáng tạo văn hóa, tan làm đến thẳng đây.

Thông báo trước, không cho phép phản đối.

Tuy không rõ mục đích anh đến đây, cô vẫn kiếm cớ thoái thác đồng nghiệp, chạy một mạch đến bãi đậu xe.

Khu sáng tạo văn hóa này nằm ở khu phố cổ, quy mô không lớn, ra vào đa số là người trẻ tuổi, cái gọi là “bãi đậu xe” chỉ là một bãi đất trống vừa được dọn dẹp gần đây, chỉ có lác đác vài chiếc xe.

Chiếc G màu đen thực sự nổi bật.

Có lẽ vì chờ đợi quá lâu, Hạ Kính Hành không ở trong xe.

Anh đang đứng ở một góc bãi đất trống hút thuốc.

Vẫn là một thân quần áo màu đen, dáng người cao ráo thẳng tắp, dưới chân là gạch vụn vỡ nát, phía sau là hàng rào thép gai kéo lê tùy ý, toàn bộ khung cảnh xám xịt, chỉ có điểm đỏ ở đầu ngón tay người đàn ông thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.

Nguyễn Tự Ninh bước chậm lại, ngẩn ngơ đi tới.

Hạ Kính Hành ngẩng mắt lên.

Bỗng có gió nổi lên, thổi tan làn khói thuốc, cũng thổi bay mái tóc đen vô tình che khuất trước mắt anh, bóng dáng ban đầu dần trở nên sống động, rõ nét, như một loài cây cực kỳ kiên cường, vùng vẫy vươn lên khỏi mặt đất, đơn độc một mình, sinh tồn trên mảnh đất hoang tàn của thời mạt thế.

Cô nhìn đến mê mẩn, mãi đến khi Hạ Kính Hành “hừ” một tiếng mới hoàn hồn.

Sau đó, như để che giấu sự lúng túng, cô chủ động lên tiếng: “Sao anh lại đến đây?”

Hạ Kính Hành dập tắt điếu thuốc, không vứt bỏ bừa bãi vì xung quanh toàn là đất đá, mà mở cửa xe, bỏ tàn thuốc vào thùng rác trên xe: “Đón em đến nhà cũ một chuyến.”

Hành động này khiến Nguyễn Tự Ninh có thêm một chút hảo cảm với anh, hỏi lúc này đến nhà cũ là để làm gì.

“Nhà cũ” trong miệng hai người là chỉ nơi ở của Hạ Danh Khuê, Hạ Lễ Văn và con trai luôn bất hòa, sống chung chỉ càng làm mâu thuẫn thêm trầm trọng, Hạ Kính Hành cũng hiểu rõ điều này, sau khi tốt nghiệp Đại học Lạc Châu, anh liền dọn đến nhà cũ của Hạ gia để bầu bạn với Hạ Danh Khuê, mãi đến khi đăng ký kết hôn với cô mới ra ở riêng.

Hạ Kính Hành nói ngắn gọn: “Anh có vài chiếc xe để ở gara nhà cũ, em đến chọn một chiếc.”

Nguyễn Tự Ninh hiểu ra, đây là muốn tặng cô một chiếc xe để đi làm.

Cô lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, những chiếc xe đó em đều không lái được.”

Hạ Kính Hành như đang suy nghĩ gì đó: “Quả thật, xe của anh không phù hợp với con gái lắm… Vậy đi, anh đưa em cái thẻ này, khi nào rảnh em tự đến cửa hàng 4S lấy một chiếc em thích.”

“Vẫn không lái được.”

“Tại sao?”

“Vì em vẫn chưa qua được bài thi sa hình số 2, thầy dạy lái xe nói em cứ căng thẳng là không phân biệt được trái phải, đỗ xe bên lề là hư trương thanh thế, lùi xe vào chuồng là vượt ải trót lọt, dừng xe trên dốc là quyết chiến sinh tử…”

Hạ Kính Hành liếc nhìn cô: “Thầy dạy lái xe của em, hồi đi học cũng là lớp trưởng môn Văn à?”

Nguyễn Tự Ninh không nhịn được cười thành tiếng: “Dù sao thì, thầy ấy dùng rất nhiều thành ngữ để miêu tả kỹ năng lái xe của em, khiến em không còn mặt mũi nào đi học lái xe nữa.”

Đương nhiên cũng chưa thi lấy bằng lái.

Tưởng sẽ bị Hạ Kính Hành châm chọc, không ngờ, người đàn ông chỉ khẽ nhếch môi: “…Xuống xe.”

Ngộ nhận mình bị “đuổi”, Nguyễn Tự Ninh thăm dò hỏi: “Anh không chở em về nhà sao?”

Cô thậm chí còn không dám dùng từ “đưa”.

Hạ Kính Hành vừa cởi dây an toàn, vừa lạnh nhạt giải thích: “Đã đến đây rồi, còn có thể để em tự về một mình sao? Anh đi cùng em, đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt, đi một lượt con đường về biệt thự Mậu Hoa, sau này em đi làm giữa đường mà gặp phải vấn đề gì, anh cũng biết đến đâu để đón em.”

“Vậy xe của anh thì sao?”

“Cứ để ở đây qua đêm, ngày mai để Sài Phi lái về.”

Tuy là giọng điệu qua loa, nhưng anh suy nghĩ chu toàn, hành động lại không hề qua loa.

Điều này khiến Nguyễn Tự Ninh nhớ lại một chuyện hồi đi học: Có lần cô ham chơi, sau giờ học cùng bạn đến quán cà phê nổi tiếng trên phố đi bộ để chơi với mèo, lúc về trời đã tối, cô một mình ngơ ngác lên nhầm xe buýt ngược chiều, lại còn ngủ say như chết, bỏ lỡ mấy cuộc gọi; Cốc Phương Phi mãi không liên lạc được với con gái, lo lắng đến mức suýt báo cảnh sát, lại nhờ Chu Sầm và Hạ Kính Hành đi tìm, cuối cùng, Hạ Kính Hành đã đón được cô đang ngơ ngác sau khi tỉnh giấc ở trạm cuối xe buýt ở đầu kia thành phố…

Anh đưa Nguyễn Tự Ninh về nhà, còn mua cho cô một miếng bánh ga-tô để lót dạ.

Nghĩ lại, đó là một trong số ít lần họ “ở riêng với nhau”, phần lớn thời gian, giữa hai người luôn có thêm Chu Sầm.

Sau đó, Hạ Kính Hành thi đỗ Đại học Lạc Châu bắt đầu sống ở ký túc xá, nhà họ Chu cũng bán căn hộ ở khu chung cư Nhã Đô chuyển đi nơi khác, thời gian và không gian ngăn cách, ba người họ gặp nhau càng ngày càng ít, không còn cơ hội để hồi tưởng lại những chuyện vui buồn năm xưa.

Tuy nhiên, không chủ động nhắc đến không có nghĩa là quên.

Lúc này xem ra, Hạ Kính Hành vẫn chưa quên.

Nguyễn Tự Ninh với tâm trạng phức tạp nhắc nhở anh: “Thật ra, anh không cần phải như vậy… Em không còn là trẻ con nữa, sẽ không tái phạm những sai lầm ngớ ngẩn như hồi nhỏ nữa.”

Người nào đó giả vờ hỏi: “Sai lầm ngớ ngẩn nào?”

Nguyễn Tự Ninh miễn cưỡng thừa nhận: “Lên nhầm xe, đi quá trạm ấy.”

Biết cô đang nói chuyện hồi nhỏ, Hạ Kính Hành không tiếp lời, chỉ chuyển chủ đề: “Anh đã hứa với ông nội và bố mẹ em, sau khi kết hôn sẽ chăm sóc em thật tốt, còn có Chu Sầm, cậu ấy cũng nhờ anh…”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Anh day day sống mũi, vẻ mặt hối hận: Không nên nhắc đến.

Đã quá muộn rồi.

Nguyễn Tự Ninh nghe rõ mồn một, đôi mắt bỗng sáng lên: Chu Sầm nhờ Hạ Kính Hành chăm sóc cô?

Khoảnh khắc đó, thế giới của cô như bị đổ mấy thùng sơn màu hồng, nhuộm tất cả mọi thứ trong tầm mắt thành màu hồng nhạt, rất mơ mộng.

Khiến người ta mơ màng, nhưng lại có mùi sơn hắc.

Nhưng mà.

Nhưng mà.

Tại sao Chu Sầm lại nhờ Hạ Kính Hành chăm sóc cô?

Chu Sầm có lý do gì, với thân phận gì, mà nhờ Hạ Kính Hành chăm sóc cô?

Thật kỳ lạ.

Đúng vào giờ cao điểm tan tầm, ga tàu điện ngầm đặc biệt đông đúc.

Nguyễn Tự Ninh mang theo một bụng tâm sự, lững thững đi theo dòng người tan làm, may mắn là không cần lo lắng sẽ bị đồng nghiệp phát hiện cô đang đi cùng chồng – Hạ Kính Hành giống như một vệ sĩ trung thành và rất biết giữ khoảng cách, luôn giữ khoảng cách xã giao với cô.

Kết thúc kiểm tra an ninh, hai người lần lượt vào ga.

Vừa lúc tàu đến, cách nhau vài bước chân, Nguyễn Tự Ninh vẫy tay với Hạ Kính Hành, ra hiệu cho anh đi sát theo mình.

Hai phút sau, cửa tàu từ từ đóng lại.

Vì không có chỗ ngồi, Nguyễn Tự Ninh nắm chặt tay vịn, cơ thể lắc lư nhẹ theo toa tàu, ngay cả các tế bào não dường như cũng hoạt động mạnh hơn.

Lời nói của Hạ Kính Hành vẫn văng vẳng bên tai, không thể giả vờ như không để tâm.

Suy nghĩ mãi, cô cắn răng, kéo tay áo người đàn ông bên cạnh: “Hạ Kính Hành, em có thể hỏi anh một câu được không?”

Sau nhiều năm, vẫn muốn làm rõ thái độ của Chu Sầm đối với mình – chắc là có một chút thích mình đúng không?

Hạ Kính Hành nghiêng đôi mắt dài hẹp sang, kiệm lời: “Nói đi.”

Như đã đoán được không thể tránh khỏi kiếp nạn này, cơ thể anh toát ra vẻ cảnh giác không tự nhiên, cánh tay nắm lấy vòng treo có thể thấy rõ gân xanh, ngay cả đường xương hàm cũng sắc nét hơn ngày thường.

Giống như dùng bút vẽ nét đậm tô thêm vài lần, nhằm mục đích làm nổi bật không khí căng thẳng và hoạt động nội tâm phức tạp của nhân vật…

Tự kiểm điểm bản thân không nên lúc này lại áp dụng góc nhìn chuyên môn, Nguyễn Tự Ninh bĩu môi, định nói bóng gió trước: “Câu hỏi này của em, nghe có vẻ hơi trẻ con, hơi buồn cười, lại còn hơi, ừm, chậm tiêu.”

Hạ Kính Hành ghét kiểu mở đầu dài dòng, vô nghĩa này, nhưng anh cố gắng thuyết phục bản thân, lại một lần nữa chiều theo cô gái trước mặt.

Thấy đối phương không có phản ứng gì, Nguyễn Tự Ninh ưỡn ngực, được voi đòi tiên: “Anh không được cười nhạo em.”

Im lặng hai giây, người nào đó cuối cùng cũng không nhịn được thúc giục: “Rốt cuộc còn hỏi hay không?”

Cô vội vàng gật đầu.

Xung quanh có rất nhiều người đứng, cô cố ý hạ thấp giọng: “Chính là cái đó, Chu… lẽ nào, là thích…”

Hỏi được một nửa, âm thanh thông báo điện tử bất ngờ vang lên trên đầu hai người: “Ga tiếp theo tàu dừng là ga đường Hương Sơn, hành khách đi ga tàu Lạc Châu xin vui lòng mang theo hành lý, chuẩn bị sẵn sàng xuống tàu…”

Thông báo bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, lặp lại hai lần.

Che khuất hoàn hảo giọng nói của Nguyễn Tự Ninh.

Đường Hương Sơn? Ga tàu?

Nghe rõ những địa điểm quen thuộc đó, ánh mắt cô lộ vẻ khó tin, như bị người ta đánh cho một gậy.

Hạ Kính Hành hỏi lại: “Vừa nãy em nói gì?”

Không còn quan trọng nữa.

Nguyễn Tự Ninh ngẩng mặt, chậm rãi nhìn bản đồ tuyến đường tàu điện ngầm, nói ra một câu hỏi quan trọng hơn lúc này: “Hạ Kính Hành, chúng ta lẽ nào… lên nhầm tàu điện ngầm ngược chiều rồi sao?”

Editor: Labubu

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment