Mang theo nỗi phiền muộn đi ngủ, thức dậy với đôi quầng thâm dưới mắt.
Trong phòng vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Kính Hành.
Nguyễn Tự Ninh ngồi trên giường một lúc lâu mới đứng dậy sửa soạn, ăn xong bánh mì bagel việt quất mà dì Trương chuẩn bị, rồi đi đến trạm xe buýt gần biệt thự Mậu Hoa.
Đường đi làm khá thông thoáng, cô đến sớm hơn hôm qua, mua một cốc cà phê Mỹ ở quán góc phố, rồi vòng qua bãi đậu xe hoang phế.
Chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen của Hạ Kính Hành quả nhiên không còn ở đó.
Có lẽ là chú Sài đã đến lấy xe từ sáng sớm? Chuyến đi làm còn chưa hoàn thành, Hạ Kính Hành liệu có quay lại không?
Nghĩ ngợi, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, Nguyễn Tự Ninh vô tình giẫm vào đống gạch vụn, lảo đảo suýt ngã.
May mắn thay, một chủ xe đi ngang qua đỡ cô một tay: "Cẩn thận chút."
Nguyễn Tự Ninh ngượng ngùng ngẩng mặt lên, nói lời cảm ơn.
Bãi đậu xe chỉ có một lối ra, hai người đành phải đi song song.
Lúc này, Nguyễn Tự Ninh mới nhìn rõ, nam chủ xe khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, đeo kính gọng bạc, trông nho nhã sạch sẽ. Để giảm bớt sự ngượng ngùng, anh chủ động bắt chuyện: "Chỗ này đậu xe khá tiện lợi nhỉ."
Là một người "không xe" đến nay còn chưa qua được kỳ thi lái xe phần hai, Nguyễn Tự Ninh miễn cưỡng đáp vài câu.
Hai người lần lượt bước vào thang máy, phát hiện đều đến cùng một tầng.
Anh chàng đẩy gọng kính, mặt lộ vẻ vui mừng: "Bạn làm ở "Thanh Quả" à?"
Tầng bốn chỉ có một studio duy nhất.
Nguyễn Tự Ninh nhìn khuôn mặt xa lạ đó: "Ừm, bạn là..."
Anh mỉm cười, ẩn ý cho biết mình là người tìm việc: "Có lẽ là đồng nghiệp mới của bạn."
Nhận ra đối phương đến phỏng vấn, Nguyễn Tự Ninh lập tức nhập vai "tiền bối", chân thành nói vài lời động viên như "Cố lên", "Đừng căng thẳng", "Mong tương lai được cùng bạn sáng tác", hoàn toàn quên mất mình cũng đang trong thời gian thực tập.
Thẳng lưng đẩy cửa studio, Nguyễn Tự Ninh đi đến bàn làm việc đặt túi xuống, định mời anh chàng uống nước, nhưng phát hiện người đó đã đi thẳng vào văn phòng của Lục Nhiên...
Hình như có gì đó không đúng?
Đang lúc Nguyễn Tự Ninh suy nghĩ xem không đúng chỗ nào, Quảng Quảng bước tới khoác vai cô: "Nghe nói bản thiết kế nhân vật "Phản Diện Ca" đã xong rồi?"
Nguyễn Tự Ninh vội mở máy tính, từ ổ đĩa mạng lấy ra bản phác thảo tối qua vẽ, rồi nói thêm về ý tưởng kịch bản vài chương tiếp theo của "Hoa Hồng Lạc Lối".
Xem qua vài bản thiết kế nhân vật, mắt Quảng Quảng sáng lên, lập tức quyết định chọn phiên bản thứ hai, cuối cùng còn không quên ôm cô họa sĩ nhỏ cọ cọ: "Cơ bản vững chắc, xuất bản nhanh và đẹp, còn có khả năng sáng tác kịch bản gốc, Bản Bản, có em là phúc của chị."
Nói vậy vẫn cảm thấy chưa đủ: "Không, phải nói là có em, là phúc của "Thanh Quả" chúng ta."
Nguyễn Tự Ninh được khen đến đỏ mặt, ngập ngừng nói ra lo lắng: "Không biết có thuyết phục được lão Lục không, anh ấy luôn nhấn mạnh các nhân vật nam khác tồn tại chỉ để tôn lên ánh hào quang của nam chính, nếu theo kịch bản của em, "Phản Diện Ca" cũng có nhiều điểm nổi bật..."
Nhắc đến Lục Nhiên, mặt Quảng Quảng lập tức đen lại: "Em cứ theo ý mình mà viết kịch bản, nhanh chóng vẽ xong phân cảnh chương tiếp theo, chuyện khác để chị đi nói chuyện với lão Lục... Hừ, lão Lục gì chứ, chị thấy anh ta đúng là lão Lục (chơi chữ: "lão Lục" đồng âm với "lão sáu" - ý chỉ kẻ xấu)! Mọi thứ phải dựa trên phản hồi thị trường, sở thích độc giả, đừng cứ nghe lão Lục nói suông!"
Nhìn khắp studio, dám mắng sếp như vậy, e rằng chỉ có một người...
Mơ hồ nhận ra điều gì đó, Nguyễn Tự Ninh mỉm cười.
Đáng tiếc nụ cười này không kéo dài được lâu.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Quảng Quảng lại di chuyển đến màn hình, đưa ra ý kiến: "Em đảm nhận vai trò chính chưa lâu, tuy có thiên phú và linh khí, nhịp điệu và khả năng kiểm soát đều tốt, nhưng cơ bản còn yếu, em xem mấy bức này, khuôn mặt nhân vật vẽ rất đẹp, nhưng cơ thể thì chưa đạt... Có thời gian, vẫn nên xem thêm tài liệu tham khảo, luyện tập nhiều hơn."
Lời nói chân thành, thẳng thắn.
Nguyễn Tự Ninh khiêm tốn tiếp thu.
Quảng Quảng vỗ vai cô: "Cố gắng lên, đợi "Hoa Hồng Lạc Lối" lấy lại danh tiếng, hoàn thành thuận lợi, chị nhất định sẽ bảo lão Lục đề xuất một đề tài gốc cho em, để em vẽ câu chuyện mình thực sự yêu thích."
Dù có phải là "bánh vẽ" hay không, thì ăn vẫn thấy ngon.
Nghe nói có cơ hội vẽ tác phẩm gốc, Nguyễn Tự Ninh cả ngày như được tiêm thuốc kích thích, hăng say vẽ phân cảnh, đến gần giờ tan làm mới có thời gian liếc nhìn điện thoại.
Có hai tin nhắn Hạ Kính Hành gửi vào buổi chiều.
Hạ Kính Hành: Tối nay có tiệc, không về nhà ăn cơm.
Hạ Kính Hành: Em muốn ăn gì thì nói trước với dì Trương.
Giọng điệu thực sự có chút hương vị của "vợ chồng già"...
Bị ý nghĩ kỳ quái này làm cho hoảng hốt, ngón tay Nguyễn Tự Ninh liên tục trượt trên giao diện trò chuyện của hai người, mãi không biết trả lời thế nào.
Ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của đồng nghiệp bên cạnh.
Trợ lý tô màu tên Mộng Mộng ghé qua, "ra-đa" tám chuyện vô hình trên đầu bắt đầu hoạt động nhanh chóng: "Bản Bản đang nhắn tin với ai thế, biểu cảm đáng yêu quá, bạn trai à?"
Đáng yêu... đáng yêu?
Nguyễn Tự Ninh hoảng hốt xoa xoa má, chỉnh lại biểu cảm: "À, chỉ là..."
Đang lúc cô băn khoăn không biết nên xem Hạ Kính Hành là "bạn" hay "bạn tốt", thì đồng nghiệp phụ trách hành chính tên Ốc Ốc đột nhiên xen vào: "Sao có thể là bạn trai? Mấy người đàn ông mà Bản Bản thích nhất đều dán trên bàn làm việc kia kìa!"
Ý nói đến những nhân vật 2D.
Nguyễn Tự Ninh cười toe toét.
Mộng Mộng tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc studio chúng ta không có người đàn ông độc thân phù hợp tuổi tác, nếu không, được làm đồng nghiệp với cô gái đáng yêu và ngoan ngoãn như Bản Bản, chắc họ sẽ cạnh tranh điên cuồng, ngày đêm mong được đi làm..."
Ốc Ốc nháy mắt về phía văn phòng lão Lục: "Ai nói không có? Chậc chậc, anh chàng biên tập đẹp trai mới đến kia, chính là độc thân đấy."
Nguyễn Tự Ninh chớp chớp mắt: "Anh ấy được tuyển rồi à?"
Lại chớp mắt: "Anh ấy là biên tập phụ trách?"
Có nghĩa là sau này mình khó tránh khỏi phải làm việc với anh ta.
Ốc Ốc đã xem qua hồ sơ ứng viên, giọng chắc chắn: "Đúng vậy, trước đây anh ấy làm biên tập ở "Hỉ Mễ", phụ trách mấy bộ truyện tranh thiếu nữ siêu hot, khi mình mang hợp đồng vào, lão Lục bảo anh ấy tuần sau đến làm, còn thúc giục anh ấy vào nhóm làm việc, nói muốn mời anh ấy ăn tối... Ưm, có vẻ không tầm thường đâu."
Mộng Mộng xoa cằm: "Không biết lão Lục có để anh ấy phụ trách phần kết của "Hoa Hồng Lạc Lối" không."
Nghe vậy, Nguyễn Tự Ninh lập tức mở nhóm WeChat của studio Thanh Quả, quả nhiên, có thêm một thành viên mới.
Chưa kịp sửa biệt danh, dưới ảnh đại diện của anh ấy còn hiển thị tên thật: Dương Viễn Minh.
Nguyễn Tự Ninh lặng lẽ ghi nhớ cái tên này, thầm nghĩ nếu tuần sau gặp anh ta, không chỉ phải nói "Chúc mừng", mà còn phải nói "Xin hãy chỉ giáo thêm".
Sau giờ tan làm, Nguyễn Tự Ninh cẩn thận hết mức, đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt, thuận lợi về đến biệt thự Mậu Hoa.
Ăn tối một mình xong, cô đi thẳng đến phòng gym ở tầng ba của biệt thự, muốn chụp vài bức ảnh dụng cụ tập luyện làm tài liệu tham khảo cho cảnh nền.
Hạ Kính Hành không phải là người cuồng công việc, so với thời gian làm việc, anh chú trọng hiệu suất hơn, cũng hiếm khi mang công việc về nhà giải quyết, sau giờ làm chính là thời gian riêng tư của anh, mà phòng gym chiếm gần hết tầng ba là không gian riêng của anh.
Kể từ khi chuyển đến biệt thự Mậu Hoa, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tự Ninh vào phòng gym.
Cô lo lắng bước qua một lớp "rào chắn" vô hình, tò mò nhìn quanh, lần lượt chạm vào những dụng cụ lạnh lẽo, tưởng tượng cảnh các nhân vật trong truyện tranh đang mồ hôi nhễ nhại ở đây, nghĩ rồi nghĩ, những đường nét và màu sắc dần tụ lại thành xương thịt, cuối cùng hóa thành hình ảnh của Hạ Kính Hành.
Nguyễn Tự Ninh lắc lắc đầu.
Cô nhanh chóng bước đến trước bao cát nặng treo ở góc phòng, đưa tay chạm vào, cảm thấy chưa đã, liền nắm chặt tay đấm một cái...
Dây xích sắt rộng hai ngón tay phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Cô giật mình, định thần nhìn lại, biên độ dao động của bao cát gần như không đáng kể.
Không phục hừ nhẹ, hít sâu một hơi, rồi dùng cả hai tay đẩy mạnh...
Lần này bao cát đã động.
Theo quán tính, không lệch chút nào mà đập thẳng vào cô.
Cô tiểu thư họ Nguyễn nhỏ nhắn "Á" một tiếng, ngã ngồi xuống đất, ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn bao cát vẫn còn đung đưa trước mắt, không kìm được hít một hơi lạnh, rồi nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười quen thuộc.
Quay phắt lại, cô nhìn thấy dáng người cao ráo tựa bên cửa.
Không nghi ngờ gì, chính là Hạ Kính Hành.
Xấu hổ và tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, Nguyễn Tự Ninh vội vàng đứng dậy, phát ra ba câu hỏi linh hồn: "Anh về khi nào? Sao đi không có tiếng động? Anh đứng đó xem bao lâu rồi?"
Hạ Kính Hành bước ra từ bóng tối, ngũ quan anh tuấn dưới ánh đèn càng thêm lạnh lùng: "Không lâu, dù sao cũng không bỏ lỡ phần đặc sắc nhất."
Cười cô bị bao cát "đánh" ngã.
Giọng điệu trêu chọc khiến mặt Nguyễn Tự Ninh càng nóng, nhất thời không biết đối mặt với người đàn ông trước mặt thế nào, đành chuyển chủ đề: "Em... em không biết... Anh có thể đánh vài cú cho em xem không?"
Hạ Kính Hành không nói gì, dường như đang suy nghĩ cô bé này có ý đồ gì, hai phút sau, anh cởi áo vest ném cho cô, vừa hoạt động cổ tay, vừa đi đến giá để đồ bên tường.
Bất kể có ý đồ gì, làm theo là được.
Lúc này Nguyễn Tự Ninh mới phát hiện, anh chàng này mặc bộ vest ba mảnh kiểu Anh, tóc chải gọn gàng, rõ ràng là vừa tham gia một bữa tiệc quan trọng.
Nhưng giờ này đã về nhà...
Là rời tiệc sớm sao?
Hạ Kính Hành tỉ mỉ xắn tay áo sơ mi, lấy ra hai cuộn băng quấn tay, thành thạo quấn cho mình, rồi đeo găng tay đấm bốc, giơ lên hướng về phía cô: "Đứng xa một chút."
Nguyễn Tự Ninh chú ý trên găng tay in tên tiếng Anh của anh "Harold", có lẽ là đặt làm riêng, thầm nghĩ Hạ Kính Hành không định qua loa với mình, cô vội bước lùi vài bước, vô cớ bắt đầu căng thẳng.
Rất nhanh, trong phòng gym rộng lớn chỉ còn lại tiếng nắm đấm nện chắc nịch lên bao cát.
Ánh mắt sắc bén.
Ra đòn dứt khoát.
Mỗi động tác của người đàn ông đều chuẩn xác lưu loát, khiến người ta phải kinh sợ.
Mà chiếc sơ mi cắt may tinh tế và áo ghi lê ôm sát, lại càng tôn thêm vẻ thần bí và gợi cảm cho cơ thể chứa đựng sức bộc phát kinh người đó...
Nguyễn Tự Ninh ngây người nhìn Hạ Kính Hành, không tự chủ nhớ đến lời của Đàm Tình "Kẻ bạo tàn trong bộ vest".
Nhưng bộ đồ này rốt cuộc không thích hợp để vận động.
Thấy đối phương mắt mơ màng mở to, Hạ Kính Hành dồn sức đánh thêm vài cú, rồi tháo găng tay ném sang một bên, quay sang hỏi lý do cô xuất hiện ở đây: "Sao lại nghĩ đến việc tập thể dục?"
Nếu không phải dì Trương nói, anh thật không nghĩ cô bé có hứng thú này.
Nguyễn Tự Ninh thành thật thừa nhận: "Không phải tập thể dục, mà là... vẽ tranh cần tìm chút tài liệu tham khảo."
Hạ Kính Hành chỉ vào bao cát, nhướng mày: "Tham khảo cái này?"
Anh tháo găng tay, nhưng chưa tháo băng quấn tay, băng đen quấn quanh ngón tay thon dài của người đàn ông, như một con rắn uốn lượn, mê hoặc lòng người.
Nguyễn Tự Ninh nhìn đến ngây người, ngập ngừng "Ừm" một tiếng.
Sợ anh không tin, cô lấy điện thoại ra, mở nhóm chat của studio Thanh Quả cho anh xem: Tin nhắn cuối cùng là Quảng Quảng @ cô, nói đã thống nhất kịch bản tiếp theo với Lục Nhiên, bảo cô tìm tài liệu về phòng gym, suy nghĩ về cảnh đối đầu đầu tiên giữa nam chính và phản diện.
Hạ Kính Hành liếc qua, ánh mắt dừng lại ở biệt danh của Nguyễn Tự Ninh trong nhóm: Ảnh đại diện là một chú thỏ pixel rất dễ thương, bên dưới là hai chữ "Bản Bản".
Ảnh đại diện này anh nhìn thấy hàng ngày, nhưng tên đã được sửa, không phải là ID WeChat của cô.
Hạ Kính Hành có chút hứng thú: "Bản Bản? Bút danh vẽ truyện tranh của em là cái này à?"
"Bản Bản" chính chủ hơi do dự trả lời: "Không phải, ID họa sĩ của em là Mộ Dung..."
Tuy không rõ là hai chữ nào, nhưng nghe rất văn nhã, mềm mại, giống như tên các cô gái thích dùng, Hạ Kính Hành gật đầu tỏ vẻ tán thưởng: "Rất hợp với em."
Ai ngờ, Nguyễn Tự Ninh lại bật ra nửa câu: "…Gang Bản."
Người nào đó tưởng mình nghe nhầm: "Hả?"
Nguyễn Tự Ninh gãi đầu, giới thiệu lại bản thân: "ID họa sĩ của em là "Mộ Dung Gang Bản"."
Hạ Kính Hành: "..."
Cô lại giải thích: "Vì trong studio của chúng em có một họa sĩ chính tên "Âu Dương Thiết Trụ", em không nghĩ ra tên khác, nên tiếp nối phong cách đặt tên này, mọi người cũng thấy khá dễ thương."
Hạ Kính Hành im lặng không nói.
Sợ đối phương không hiểu được tinh túy của cái tên này, Nguyễn Tự Ninh diễn đạt đầy cảm xúc: "Thực ra, cái tên này cũng rất sâu sắc, anh đã nghe câu này chưa. "Chọc tôi, anh coi như đá vào Gang Bản rồi đấy"."
Cô bắt chước dáng vẻ của blogger nổi tiếng, chu môi làm hình trái tim với Hạ Kính Hành, chợt nhận ra hành động này quá mức thân mật, lặng lẽ thu tay lại, ngượng ngùng xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau.
Nghĩ đến dáng vẻ "ngông cuồng" trước đây của cô bé, Hạ Kính Hành trầm ngâm sờ nhẹ bên má trái âm ỉ đau: "Đúng là không thể chọc vào."
Danh xứng với thực… Gang Bản.
Dù sao, cái bạt tai duy nhất sau khi trưởng thành của anh, hơn nữa còn là cú tát hết sức, chính là do tiểu thư nhà họ Nguyễn ban tặng.
Editor: Labubu
Nguồn: Tấn Giang