Khi Hạ Kính Hành đưa tay chạm vào bên má trái, Nguyễn Tự Ninh liền dự cảm có chuyện không hay.
Cô rất rõ đối phương đang nghĩ đến điều gì.
Thực tế, suy nghĩ của cô cũng trôi về mùa hè tốt nghiệp năm lớp 12...
Cả thành phố chìm trong cái nóng bức bối, nhưng tâm trạng của Nguyễn Tự Ninh lại chưa bao giờ nhẹ nhàng và vui vẻ đến thế.
Đặc biệt là vào ngày nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Liên Thành, cô như một chú chim sắp thoát khỏi lồng, ôm lấy từng thành viên trong gia đình, rồi chui vào phòng làm việc, liệt kê những ước mơ cần hoàn thành trong bốn năm tới: từ "nhuộm tóc" đến "tham gia nhóm sáng tác truyện tranh", danh sách dài đến mức có thể cuộn lại vài vòng... Mục cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, chính là "trải nghiệm một mối tình ngọt ngào".
Vừa đặt bút xuống, che đôi má nóng bừng, cô nhận được điện thoại của Đàm Tình, nói rằng khi về trường lấy tài liệu, thấy Chu Sầm và Hạ Kính Hành đang chơi bóng rổ, hỏi cô có muốn qua xem không.
Lúc đó, tiểu thư họ Nguyễn như một quả bóng bay được bơm đầy khí, chỉ chờ tháo dây là có thể bay lên trời...
Đi "xem một chút" chắc chắn không đủ.
Vì vậy, cô mặc chiếc váy liền thân yêu thích nhất và mang túi xách mẫu mới nhất mùa này, hơi vụng về trang điểm từ đầu đến chân, lấy bức thư tình đã chuẩn bị sẵn từ đáy ngăn kéo, mang theo trái tim hồi hộp, thẳng tiến đến sân bóng rổ của trường.
Chu Sầm và Hạ Kính Hành đã tốt nghiệp hai năm, những người bạn thân từng không rời nhau nay mỗi người một ngả, chỉ có dịp lễ mới có thời gian tụ họp.
Đã lâu rồi Nguyễn Tự Ninh chưa thấy họ tung hoành trên sân bóng rổ, không nỡ gọi dừng, cô lặng lẽ đứng chờ bên ngoài sân.
Tuy nhiên, dáng vẻ của thiếu nữ nhanh chóng thu hút ánh mắt của nhiều nam sinh, trong những tiếng huýt sáo ngày càng lớn, Chu Sầm và Hạ Kính Hành cũng phát hiện cô đến, hai người trao đổi ánh mắt, nhặt áo khoác trên đất, lần lượt rời khỏi sân.
Chiều hè, chàng trai trong lòng bước đến dưới ánh nắng, mỉm cười chào cô: "Muốn ăn kem không? Đi thôi, anh mời, tiện thể kể cho em nghe về cuộc sống đại học."
Nguyễn Tự Ninh ngây người, vốn nghĩ rằng Chu Sầm sẽ nói "Lâu rồi không gặp" hoặc "Em đến đây làm gì" kiểu xã giao, ai ngờ lại là lời mời đi ăn...
Người anh hàng xóm trong ký ức vẫn dịu dàng, chu đáo, quan tâm người khác, dường như không có gì thay đổi.
Sau này, chắc chắn cũng sẽ không thay đổi.
Ảo tưởng và hiểu lầm khiến cô tự tin hơn, tiếng ve kêu râm ran, lá cây xào xạc trên đầu, mọi thứ đều là dáng vẻ mùa hè nên có.
Nguyễn Tự Ninh vén tóc ra sau tai, hít sâu một hơi, nhưng ánh mắt vô tình liếc thấy Hạ Kính Hành đang ngửa đầu uống nước, anh thờ ơ liếc nhìn họ, yết hầu chuyển động, làn da màu lúa mạch còn đọng lại lớp mồ hôi mỏng.
Cố ý rời mắt đi, cô buộc mình tập trung vào Chu Sầm.
Không vội nhận lời, mà lấy từ túi ra bức thư tình đặt trong phong bì màu hồng, dồn hết can đảm, hai tay đưa đến trước mặt anh.
Rõ ràng là cảnh tỏ tình.
Chu Sầm đứng sững tại chỗ.
Hạ Kính Hành cũng lặng lẽ ngừng uống nước, lùi hai bước, nhường "sân khấu" cho thanh mai trúc mã, khoanh tay hứng thú xem kịch.
Nhưng Chu Sầm không nhận lấy bức thư.
Anh khó xử nhíu mày, nặn ra hai chữ: "Xin lỗi."
Nghe câu trả lời này, phản ứng của Hạ Kính Hành còn lớn hơn cả nhân vật chính khác, anh "Này" một tiếng với bạn thân: "Cậu không phải..."
Chu Sầm quay đầu, ra hiệu anh đừng nói.
Lúc này Nguyễn Tự Ninh mới ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt hỏi tại sao.
Ánh mắt Chu Sầm né tránh, một lúc lâu mới đưa ra câu trả lời: "...Không thích người quá ngoan."
Nguyễn Tự Ninh lập tức mở to mắt: Trước đó đã tưởng tượng rất nhiều lý do bị từ chối, nhưng không ngờ lại bị chê quá ngoan?
Nghĩ lại, may mà là tính cách quá ngoan, cái này dễ thay đổi.
Im lặng hai giây, Nguyễn Tự Ninh nghiến răng, giơ tay tát Chu Sầm một cái, buột miệng hỏi: "Bây giờ thì sao, đủ hoang dã chưa?"
Cô thừa nhận, hành động này có phần liều lĩnh.
Nhưng nhiều hơn, là một phản bác và tự chứng minh theo bản năng, tôi không hề ngoan như mọi người nghĩ.
Chu Sầm bị tát đến ngơ ngác, ôm má, ngây ngốc nhìn cô bé ra tay chuẩn và mạnh, hồi lâu không nói nên lời.
Thế giới như bị ấn nút dừng.
Tiếng ve khó chịu xung quanh cũng như bị tắt đi.
Chỉ có Hạ Kính Hành đứng bên xem kịch không nhịn được cười khẽ, không biết là cười Chu Sầm bị tát, hay cười tiểu thư họ Nguyễn đột nhiên "lột xác".
Hình như cô chưa từng thấy anh chàng này cười như vậy, ngay cả chai nước suối trong tay anh cũng bị bóp lõm một mảng lớn.
Tiếng cười theo gió vào tai, cô lập tức đỏ mặt.
Giận dữ bốc lên đầu, cô bước nhanh đến, cũng tặng cho người thừa kế nhà họ Hạ một cái tát nặng nề.
Chỉ tát thôi chưa đủ "hoang dã".
Còn phải buông một câu đanh thép.
Đáng tiếc...
Một hơi làm hăng hái, hai lần thì suy yếu, ba lần thì kiệt sức.
Vì quá căng thẳng, câu "đanh thép" lại nói lắp bắp, vô cớ mang theo vài phần mềm mại: "Anh... anh anh, cười cái gì mà cười."
Thế giới lại một lần nữa bị ấn nút dừng.
Lần này còn dài hơn, lâu hơn, không thật hơn lần trước.
Hạ Kính Hành ngừng cười.
Đối diện cô bé "không ngoan", anh nheo mắt đầy thích thú.
Nguyễn Tự Ninh quên mất hôm đó mình rời khỏi trường như thế nào.
Cô chỉ nhớ rằng, sau đó mỗi mùa hè ở Lạc Châu đều nóng bức khó chịu.
Không còn những cơn gió mang lại mát mẻ.
Không còn kem ngon để ăn.
Kết thúc hồi ức, ánh mắt tập trung lại trên khuôn mặt Hạ Kính Hành.
Nguyễn Tự Ninh chột dạ, cố gắng chiếm lĩnh đạo đức cao: "Hạ Kính Hành, sao anh thù dai thế."
Ý cười nơi khóe mắt người đàn ông chưa tan: "Ai bảo lúc đó em ra tay nặng như vậy."
Cô nàng "Gang Bản" nhà họ Nguyễn nghi ngờ nhìn bàn tay mình: "Em ra tay mạnh lắm sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng sau khi bị đánh, Chu Sầm cũng không có phản ứng gì..."
"Dù sao, dấu bàn tay đỏ trên mặt anh mãi không tan."
"Thật... thật sao?"
Thấy cô bé tin là thật, Hạ Kính Hành hơi ngẩng cằm, tiếp tục trêu chọc: "Rõ ràng em thương Chu Sầm, đánh anh mạnh hơn đánh cậu ta."
Bị vạch trần tâm tư, Nguyễn Tự Ninh hoảng hốt biện bạch: "Không có! Chắc chắn là... là da anh nhạy cảm! Ừm, nên mới để lại dấu bàn tay đỏ..."
Nói bừa vô lý nhưng hiệu quả.
Mặc dù tự nhủ lúc này phải tỏ ra nghiêm túc, tủi thân một chút, nhưng nghe cô nàng nói bừa, Hạ Kính Hành vẫn không kìm được mỉm cười, đưa mặt đến gần: "Vậy em thử lại xem?"
Người không thể bước hai lần xuống cùng một dòng sông.
Cũng không thể hai lần tự tìm đường chết trong cùng một việc.
Nguyễn Tự Ninh lắc đầu nguầy nguậy, giấu hai tay ra sau, thầm mắng tạo hóa trêu ngươi: Rõ ràng lúc đó cô tỏ tình với Chu Sầm, kết quả lại trở thành người một nhà với Hạ Kính Hành...
Tiếng chuông điện thoại với bản nhạc tiếng Anh cắt ngang "đối đầu" giữa hai người.
Hạ Kính Hành cúi đầu liếc nhìn điện thoại, thu lại nụ cười, thay vào đó là biểu cảm rất phức tạp.
Hiển thị cuộc gọi đến là Chu Sầm.
Thực tế, Hạ Kính Hành rất mong được nói chuyện với bạn thân, nhưng không phải lúc này.
Anh liếc nhìn Nguyễn Tự Ninh sắc mặt thay đổi, nhấn nút nghe: "Gọi cậu khó thật đấy, mấy ngày nay bận gì..."
Nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, Hạ Kính Hành không khỏi nhíu mày, chuyển giọng hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Giọng Chu Sầm hơi khàn: "Ăn cơm."
"Ăn ngoài à?"
"Ừ."
"Khách sạn không có nhà hàng sao?"
"Ra ngoài rồi, muốn đổi khẩu vị, thử chút đặc sản địa phương."
Hạ Kính Hành vừa nói vừa để ý phản ứng của Nguyễn Tự Ninh, sau đó phát hiện dùng bốn chữ "vọng nhãn dục xuyên" (nhìn mòn con mắt) để miêu tả cũng không quá, vì vậy anh dùng khẩu hình nói hai chữ "Chu Sầm" với cô, rồi rất "rộng lượng" lắc lắc điện thoại, ra hiệu họ có thể nói chuyện một chút.
Nguyễn Tự Ninh như gặp đại địch, liên tục lắc đầu, quay người chạy ra ngoài, nhưng quên mất phòng gym bán mở có vách kính sát đất, chỉ nghe "bốp" một tiếng, trực tiếp đụng đầu vào đó.
Hạ Kính Hành giật mình: "Này, không sao chứ?"
Không kịp trả lời, Nguyễn Tự Ninh cúi đầu chạy tiếp, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang.
Hạ Kính Hành không đuổi theo, chỉ chậm rãi thở ra một hơi, không khóc không làm loạn, còn có sức chạy, chắc là không bị thương.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Chu Sầm hỏi anh có chuyện gì.
Thu hồi ánh mắt từ tấm kính đó, Hạ Kính Hành thản nhiên đáp: "Không có gì, cô bé vụng về thôi."
Chu Sầm ngập ngừng: "Nguyễn Tự Ninh ở bên cạnh cậu?"
Nhận ra đối phương có lo lắng, Hạ Kính Hành tặc lưỡi: "Chạy mất rồi... Có chuyện gì, nói đi."
Lúc này Chu Sầm mới tiếp lời: "Tôi vẫn muốn ở ký túc xá trường, phiền cậu nói với bạn Jessica của cậu một tiếng, căn nhà đó không cần giữ cho tôi nữa."
"Trước đó không phải đã thống nhất..."
"Thật sự không muốn làm phiền người khác."
"Cậu ở ký túc xá có quen không?"
"Rồi sẽ quen thôi."
Hạ Kính Hành hoàn toàn không tin những lời này: Tạm không nói đến việc du học vượt qua rào cản ngôn ngữ, về mặt sinh hoạt chắc chắn không thích nghi, Chu Sầm học ở Học viện Âm nhạc, anh ấy cần một môi trường sáng tác tốt... Có thể ở nhà Jessica, có bạn đáng tin cậy chăm sóc, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Thay đổi đột ngột, chắc chắn có vấn đề.
Hạ Kính Hành trầm giọng hỏi: "Tiền trên người cậu còn đủ không?"
Chu Sầm im lặng hai giây, đột ngột cười một tiếng: "Khi nào tôi thiếu tiền? Yên tâm đi, dù khó khăn thế nào, bố mẹ tôi cũng không để tôi chịu thiệt."
"Chuyện khác không nói, đợi cậu đến London, nhắn cho cô ấy... nhắn cho tôi một tin."
"Không cần, tôi không phải trẻ con, tự mình lo được."
"Không nói cậu không lo được." Biết không thể cạy miệng Chu Sầm, Hạ Kính Hành không tranh cãi nữa, "Không nhắn tin cho tôi cũng được, vậy thì đăng lên vòng bạn bè, cậu biết đấy, có người nhớ cậu."
Chỉ thiếu điều nói thẳng tên Nguyễn Tự Ninh ra.
Chu Sầm nhẹ giọng đáp: "Giờ nói điều này đã không còn ý nghĩa."
Hạ Kính Hành phản bác: "Sao lại không có ý nghĩa, chỉ cần hai người tâm ý tương thông, luôn có cách, không cần bận tâm đến sự tồn tại của tôi, phải để tôi nói rõ như vậy sao?"
Hơi thở của Chu Sầm rối loạn: "Cậu biết tôi đối với cô ấy..."
Câu nói rất quen thuộc.
Chính là lời thú nhận đêm tân hôn đã gõ ra rồi xóa đi.
Hạ Kính Hành hít sâu một hơi, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Tôi quen cậu bao lâu rồi, sao có thể không biết?"
Cố ý tránh chủ đề này, Chu Sầm nói vài chuyện không liên quan, rồi nói còn đang chờ ăn cơm, vội vàng cúp máy.
Phòng gym rộng lớn, chỉ còn lại một mình Hạ Kính Hành.
Anh dựa vào giá dụng cụ lạnh lẽo, lấy ra điếu thuốc, cúi đầu, chậm rãi châm lửa.
Thật sự không có ý nghĩa.
Không chỉ không có ý nghĩa, còn có chút giả dối, nếu thực sự quan tâm đến tình cảm của bạn thân, ban đầu anh nên kiên quyết từ chối cuộc hôn nhân này.
Nhưng anh không làm.
Tình cảnh khó khăn mà nhà họ Nguyễn đang đối mặt, nhà họ Chu không giúp được chút nào, nếu nhà họ Hạ cũng từ chối, thì Nguyễn Bân chắc chắn sẽ đẩy Nguyễn Tự Ninh đến nơi khác.
Theo hiểu biết của Hạ Kính Hành, trong số những "mối quan hệ" mà Nguyễn Bân cần dựa vào cô con gái bảo bối để thông suốt, chẳng có ai tốt đẹp.
Chu Sầm cũng rất rõ điểm này, nên mới cực lực khuyên bạn thân chấp nhận cuộc hôn nhân này: Hạ Kính Hành không nhất định sẽ trở thành người chồng tốt của Nguyễn Tự Ninh, nhưng nhà họ Hạ chắc chắn là chỗ dựa và bóng mát cho cô, có thể bảo vệ cô cả đời không lo cơm áo.
Thuốc cháy được nửa, điện thoại lại rung.
Mơ hồ có dự cảm, Hạ Kính Hành lập tức mở giao diện trò chuyện.
Quả nhiên, cô bé vừa tự xưng "Gang Bản", giờ nói chuyện lại mềm mại: Em từng đến London rồi, thời tiết ở đó tệ lắm, anh bảo Chu Sầm chú ý nhiều, đừng để bị ốm.
Đọc đi đọc lại dòng chữ đó, cho đến khi điếu thuốc sắp tàn.
Suy nghĩ lại tụ về cùng ánh lửa đỏ ở đầu ngón tay, Hạ Kính Hành ngẩng mặt hít sâu một hơi, lại châm một điếu khác.
Anh không nghiện thuốc.
Lúc này, ngoài hút thuốc, không biết còn cách nào nhanh chóng bình ổn cảm xúc.
Quả nhiên là giả dối.
Quả nhiên là khẩu thị tâm phi.
Đầu lưỡi chạm lên vòm miệng, Hạ Kính Hành tức giận gõ một dòng: Em tự nói với cậu ta đi.
Cô tiểu thư không ngủ được gần như trả lời ngay: Đã nói rồi, em không thích Chu Sầm nữa, cũng không muốn liên lạc riêng với anh ấy.
Quan tâm đến mức này...
Cô gọi đó là "không thích" Chu Sầm?
Hạ Kính Hành cười lạnh, nhưng ngón tay gõ ra những lời giả dối, đầy nhiệt độ.
Hạ Kính Hành: Nhưng hai người vẫn là bạn bè.
Hạ Kính Hành: Quan tâm bạn bè thôi, không cần tránh né.
Nguyễn Tự Ninh: Vậy anh không để ý sao?
Hạ Kính Hành: Anh để ý gì?
Nguyễn Tự Ninh: Em quan tâm đến chàng trai em từng thích, hơn nữa, chàng trai đó còn là bạn tốt của anh.
Hạ Kính Hành: Một người bạn tốt của anh quan tâm đến người bạn tốt khác của anh, anh có gì mà để ý?
Lúc này, toàn thân anh bị bao quanh trong làn khói mỏng, như con côn trùng bị mạng nhện bao lấy, không kìm được ho khẽ vài tiếng.
Bỗng nhiên chật vật.
Dập tắt thuốc, hắng giọng, Hạ Kính Hành ngẩng mắt lên, thấy hai tin nhắn mới vừa gửi đến.
Nguyễn Tự Ninh: Nhưng em để ý.
Nguyễn Tự Ninh: Chúng ta là vợ chồng.
Toàn thân cứng đờ, não như trống rỗng trong chốc lát.
Cảm giác đó rất kỳ lạ, rõ ràng đã tự buông bỏ chìm xuống nước, không thấy ánh mặt trời, nhưng lại bị ai đó dùng hai câu nói, mười chữ, nhẹ nhàng kéo lên.
Ừ, nhẹ nhàng.
Hạ Kính Hành dám chắc, cô bé đó chỉ thuận miệng nói theo lẽ thường, không phải cố ý lấy lòng người chồng có thể che chở cô.
Anh chỉ có thể nửa thật nửa giả khen ngợi: Không ngờ em còn khá có đạo đức.
Nguyễn Tự Ninh chân thành đáp: Anh cũng rất có đạo đức mà.
Nhiều lời mắc lại trong cổ họng Hạ Kính Hành, nuốt không trôi, nói không ra: Có đạo đức?
Chỉ vì sau khi kết hôn vẫn chưa chạm vào cô?
Chỉ vì phối hợp với cô diễn kịch trước mặt trưởng bối và đồng nghiệp?
Hay là, chỉ vì sẵn lòng giúp cô và bạn thân của mình lén lút qua lại?
Nghĩ như vậy, từ "đạo đức" đặt lên người mình, cũng không phải là lời khen.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, người đàn ông chợt nhếch môi.
Rất lâu sau, anh mới có ý đồ đáp lại: Cũng có một chút, nhưng không nhiều.
Editor: Labubu
Nguồn: Tấn Giang