Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 93


Cô vừa leo lên, người phía dưới lập tức đóng cửa lại, chỉ chừa hai lỗ hở chưa hay sợi dây đang cột vào chân của cô.
Có lẽ là cửa nhỏ, vừa leo lên thân máy bay, Hàm Ý Vị Băng liền thấy được một dàn quân nhân đang nằm sấp ở gần cửa lớn.
Bọn họ cũng thấy được cô, bởi vì ai cũng võ trang toàn thân, cho nên cô không thể thấy được biểu cảm của bọn họ.
Sự xuất hiện của Hàm Ý Vị Băng quá khả nghi, hàng chục họng súng đang giơ chỉa về phía cô.
Nhấp môi, cô quỳ một chân xuống, nhón bàn chân dựa lên thân máy bay bằng kim loại.
Giày cô đã tháo ra đặt ở bên dưới, lúc này đang để chân trần.
Cứ quỳ như vậy, yên lặng thu toàn cảnh xung quanh vào mắt.
Hàm Ý Vị Băng giữ yên tư thế này năm giây, như là muốn thử xem năng lực của cô, vị quân nhân gần nhất nổ súng.
Đoàng.
Thoáng nhìn người binh lính vừa nổ súng đang nằm co ro vì lạnh trên mặt đất, cô nhấp môi, lại lập tức quỳ xuống tích lực, sau đó bay vút về phía người bên cạnh.
Tiếng súng ban nãy vang rất to, nhưng rất tiếc là cô có thể né được đạn của nó.
Đoàng.
Đoàng.
Đoàng.
Tiếng súng vang lên không dứt sau khi xác nhận cô là kẻ thù.
Hàm Ý Vị Băng chỉ đơn giản là dùng tay chân để làm cóng ngắn hạn các quân lính, để hạn chế hành động của họ rồi.


Chứ cô không dùng Băng Pháp để giết bất kỳ ai.
Bởi vì không có kinh nghiệm chiến đấu trên máy bay, lực gió thổi ảnh hưởng rất nhiều đến phán đoán của cô trong chiến đấu, cùng với hay bị trượt chân do không có giày đặc chế như các quân nhân.

Hàm Ý Vị Băng dù cho có né được hết đạn, cũng rất là chật vật.
Máy bay rất lớn, mặt trên rộng như một mặt sân bóng rổ, cô chạy nhảy rất dễ dàng.
"Cô là ai!?"
Vị quân nhân trước mặt có trình độ cao hơn những người khác, rất có kinh nghiệm vật lộn trên không trung, nhân lúc cô lo né đạn, lập tức chớp lấy thời cơ đè cổ cô xuống sàn, gằn giọng hỏi.
Hàm Ý Vị Băng yên lặng nhìn hắn ta một giây.
Răng rắc.
Cánh tay cô như là bị ai đó bẻ gãy, lấy tư thế cực kỳ quái dị mà thoát khỏi khống chế của vị quân nhân trên người, bóp cổ hắn.
Một người đang bình thường sau khi bị bóp cổ, mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Hàm Ý Vị Băng một chân đá bay thân thể cứng còng ở trên người, đứng dậy, bẻ lại tay mình.
"Nara."
Cô liếc nhìn anh ta một cái, nói ra tên mình như một sự tôn trọng đối với đối thủ.
Sau đó, lại tiếp tục công cuộc một cân vài trăm của mình.
Hai sợi dây đỏ quấn ở cổ chân cô như biết nhảy múa, theo gió trải dài tung bay khắp chiến trường, phiêu dật khó đoán.
Có người muốn bắn đứt hay cắt đứt tụi nó, đều nhận về một kết cục duy nhất là bị lạnh cóng người.
Một cô gái để chân trần mà thôi, nhưng lại giữ cho cánh cửa của khoang điều khiển khép kín một cách an toàn, không để cho một ai có thể tới gần nơi đó được.
Như là nhận thấy sự hiện diện của Hàm Ý Vị Băng có ảnh hưởng lớn đến việc để cho người bên mình xâm nhập vào bên trong, các phi cơ màu đen lập tức khởi động các nòng súng loại nhỏ, nhắm về phía cô.
Thoáng nhìn, đa số là súng vô quang, không bắn ra đạn, nhưng lại có thể bắn ra  những tia ánh sáng nhanh như chớp.
Một cây súng đã khó né, huống chi là từng nòng từng nòng một dán sát vô nhau, chỉ nhắm vào cùng một mục tiêu.
Một khi đồng loạt nổ súng, các tia ánh sáng sẽ đan thành lưới ánh sáng, gọi tắt là lưới trời.
Lưới trời sẽ bẫy chết con mồi bị dính lưới, để nó chết trong đau khổ dưới sự trừng phạt của ánh sáng, khó mà thoát được.
Đi cùng với súng vô quang, là càng ngày càng nhiều người bò lên thân máy bay, yên lặng lại gần Hàm Ý Vị Băng.
Cô nhấp môi, hai tay nhịn không được mà run rẩy.
Run rẩy, không phải là vì sợ.
Mà là hưng phấn.
Ánh dao sắc bén, tiếng đạn vang dội, trong lúc nâng chân đá văng một binh lính muốn ám sát mình, Hàm Ý Vị Băng vô thức nhớ lại lời bình của Triên Diên.
"Băng Cốt kết hợp với Băng Pháp, sinh ra là để đi ngang khắp thiên hạ.


Người duy nhất có thể đánh bại con, là người con không muốn thắng."
Ý là, chỉ cần cô muốn thắng, ai cô cũng thắng được.
Không phải chỉ cần luyện Băng Pháp là sẽ ngay lập tức vô địch thiên hạ, nhưng khi cô muốn thắng ai, thì chỉ cần chăm chỉ tập luyện, là sẽ thắng được.
Nhìn đi, Hàm Ý Vị Băng chỉ vừa luyện Băng Pháp hai năm mà thôi, đã có thể một mình giữ vững cánh cửa mà ngàn người muốn vào, không cho một ai đến gần khoang phi công.
Thấy không ai có thể làm gì cô, từng họng súng vô quang đen kịt bỗng bắt đầu phát sáng.
Ánh sáng chói mắt, Hàm Ý Vị Băng nhướng mày, nhắm mắt lại.
Thân thể như một con rối vô hồn, bị người điều khiển cho nhảy lên không trung, tạo thành một tư thế kỳ quái.
Hai sợi dây đỏ cũng theo lực chân của cô mà lay động, bay trong gió.
Tựa như một con búp bê mang hai sợi dây đỏ trên lưng, nằm giữa màng lưới ánh sáng, đẹp một cách kỳ dị.
Một loạt phi công vừa nhấn nút bắn súng của Hùng Sư Không Đội tận mắt thấy được, mục tiêu mà bọn họ cần phải tiêu diệt, thế nhưng còn sống.
Nhảy lên không trung, không thèm mở mắt, đến cả hai sợi dây đỏ quấn chân cũng không bị tổn hao gì, sống.
...?
Đường đường là những không quân ưu tú của Prender, thế nhưng lại ở trên tầng tầng mây trắng, thế nhưng lại ở ngay trên chiến trường ưu thế của bọn họ, sinh ra cảm giác khiếp sợ đối với..

Đối với...
Một cô gái gầy yếu.
Một, cô gái, gầy yếu.
Không thể nào.
Tất cả phi công của Hùng Sư không hẹn mà cùng lúc phủ nhận sự thật đầy điên cuồng này.
Không...!Không thể nào.
Khả năng phán đoán đường chạy của súng vô quang, năng lực tính toán từng khe hở của các tia sáng.


Cùng với khả năng bật nhảy bay lên giữa không trung, sau đó vừa vặn nằm trong khe hở hẹp hòi của lưới trời mà thoát chết.
Đều...!Ghê tởm chết đi được.
Chưa kể, cô ta không những không chết, mà còn giữ cho hai sợi dây ở chân nguyên vẹn sau đợt nổ súng.
Trong khi đang nhắm mắt.
Là vì quá mạnh, cho nên khinh thường mở mắt để né sao?
Cô ra rốt cuộc là người, hay là...!Quái vật?
Không chỉ riêng phi công, mà tất cả quân hàng không ở đây, đều đang cố đè nén cảm giác nổi da gà xuống.
Cô gái này rốt cuộc là ai?
"Nara, tên cô ấy là Nara!"
Một quân nhân ngồi trên máy bay cứu hộ bỗng bật bộ đàm tổng lên, lên tiếng nói ra biệt danh của Hàm Ý Vị Băng, giải đáp thắc mắc cho những đồng đội của mình.
Nhìn kỹ, hóa ra là chàng binh lính ban nãy được Hàm Ý Vị Băng cho biết tên.
Vừa nghe xong lời của anh ta qua bộ đàm, những quân nhân ở đây không hẹn mà cùng nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái vừa đáp đất.
Nara, nữ, tu tập Băng Pháp.
Một cái tên không hiếm gặp, nhưng giờ phút này bỗng khiến cho người nghe tim đập liên hồi.
Cùng với, khiến cho họ, không tài nào ngừng theo dõi thân hình gầy ốm đó được.
Chứng kiến kỳ tích xảy ra, lúc nào cũng khiến cho linh hồn của con người ta chấn động..

Bình Luận (0)
Comment