Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 94


Tiếng cười to sang sảng bỗng vang lên, đi kèm theo đó là một luồng sát khí đến từ phía sau.
Hàm Ý Vị Băng lập tức xoay người, đá chân lên cao.
Vừa vặn chặn lại một cú đấm chí mạng đến từ người đàn ông to lớn ở sau lưng.
Gã ta nhếch râu, đôi lông mày nhướng lên, cắn răng đè thêm sức lên cú đấm.
Rõ ràng là đang muốn đọ sức mạnh với cô.
Gã ta nhất định đã nhận ra điểm yếu của cô, rằng chỉ có thể dùng võ thuật và kỹ xảo để đánh nhau, chứ sức lực thì khá kém cỏi vì cô trời sinh đã ốm yếu.
Hàm Ý Vị Băng mỉm cười, dựa vào đôi chân đang đá cao, theo quán tính xoay người bay lên, chân chống đất bỗng nâng lên đá về phía đầu của người đàn ông đầy râu.
Lúc này, hai chân rời đất, cô hoàn toàn ở trên không trung, lợi dụng ưu thế nhỏ gọn của mình để phản kích.
Người đàn ông để râu hiển nhiên không phải quân nhân bình thường, nhanh chóng ngửa đầu né một chân suýt soát của Hàm Ý Vị Băng.
Không cho hắn thời gian phản kích, cô ở trong không trung, dùng lực đá lên tay của gã ta để tiếp tục bay, liên tục xoay người dùng chân đá vào điểm chí mạng của gã.
Hai sợi dây đỏ theo chân cô xoắn đều đẹp mắt.

Cô tựa như một tinh linh băng giá đang bay lượn cùng với hai sợi chỉ đỏ của mình.
Từng chân vào thịt, xoay đến vòng thứ mười, Hàm Ý Vị Băng mất đà, phải đáp chân lùi vội về phía sau.
Gã đàn ông như không bị hề hấn gì sau mười cú đá, tốc độ của gã tỉ lệ ngược với thân hình cồng kềnh, nhân lúc cô đáp đất, lập tức một chân đá thẳng vào eo cô.
Hàm Ý Vị Băng vốn có thể né được, nhưng mắt bỗng đột nhiên đau nhức, dẫn đến việc né trễ một nhịp.
Cô bị một chân đá văng ra khỏi thân máy bay.
Hai sợi dây giữ chân cô lại không cho rơi xuống, thân hình mảnh khảnh của Hàm Ý Vị Băng như một tờ giấy, rơi xuống giữa làn mây trắng.

Cô nhắm mắt, nén cơn đau ở eo, dựa theo ký ức trong trí nhớ, lần mò theo sợi dây, leo lên lại sân trên.
Thuốc đã bắt đầu hết tác dụng.
Mà vẫn chưa đến biển nữa.
Đứng trên đuôi máy bay, gió thổi phấp phới, Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt, gỡ dải lụa cột trên cổ tay mình xuống, đeo lên mắt rồi cột chắc lại.
"Ha ha ha, sao? Tôi rất mạnh, nhưng cấp trên của tôi còn mạnh hơn, đặc biệt là Đại Đế của chúng tôi, đương kim võ thần vang danh lẫy lừng khắp thế giới."
Tiếng cười to của gã đàn ông vang lên bên tai, như ở rất xa, lại như ở rất gần.
"Tôi là Maren.

Tôi muốn mời chào cô vào đội của tôi, nếu làm tốt, có khả năng cao sẽ được đề cử để có cơ hội diện kiến Đại Đế của chúng tôi.

Đó chính là ước mơ của bao võ sư như chúng ta!"
Gã ta trầm giọng nói.
"Bằng không, cô phải bỏ mạng tại đây."
Không thèm giới thiệu bản thân đang ở đội nào, là một loại biểu hiện của kiêu ngạo.
Kiêu ngạo rằng, tên của mình ai ai cũng biết, không cần phải giới thiệu đội của mình.
Còn tự tin đòi cô bỏ mạng ở đây.
Hàm Ý Vị Băng bật cười, thế giới trước mắt chỉ toàn là bóng đêm, nhưng cô không những không e khiếp, mà còn bật cười.
Trong mắt của những quân nhân ở đây, cô gái đang đối đầu với đội trưởng của bọn họ bỗng bật cười, sau đó chậm rãi khép chân lại, đứng ngay ngắn trên đuôi máy bay.
Hai sợi dây đỏ quanh cổ chân nàng ta bay tự do trong gió, mang theo một vận luật nào đó, đẹp tựa một bức họa.

Mắt nàng ta được quấn quanh bằng một dải lụa đen thô sơ.

Nàng ta rõ ràng là đã bịt mắt, rõ là không thấy được cảnh vật trước mặt, nhưng lại có thể cười cực kỳ rạng rỡ.
Dù cho dung mạo tầm thường, nhưng một khi đứng yên ở đó, cười lên.
Tự dưng lại đẹp một cách chói mắt.
Như mây trắng rời núi, cũng tựa trăng chiếu sương đêm.
Thanh thoát không ai bằng, trong trẻo như ngọc, sạch sẽ như băng.
Tựu lại bốn chữ: Tuyệt trần khó sánh.
Nàng ta để một tay ở sau lưng, tay còn lại đáp trước ngực, hơi cúi đầu.
"Nara."
Giọng nàng ta trong trẻo, như chứa ý cười.
Tư thế này, là lễ nghi truyền thống trước khi chiến đấu của toàn dân Prender, thể hiện sự tôn trọng của bản thân đối với đối thủ.

"Trước khi nói những việc khác, tôi mong muốn được thách đấu một so một với quý ngài đây, điều kiện là khoang phi công."
Cô gái tên là Nara cười nói, cực kỳ tự tin.
Thách đấu một so một, nếu nàng ta thua thì sẽ nhường cửa khoang phi công cho bọn họ, còn nếu thắng thì ngược lại.
Ai cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi, khiếp sợ trước sự tự cao tự đại của cô gái này.
Bọn họ đông người hơn, mà Nara lại dám nói điều kiện là khoang phi công, chẳng khác nào đang nói rằng nếu tôi không muốn, các vị dù có đông cỡ nào cũng không vào được không?
Thật là ngạo mạn!
Đội trưởng của bọn họ nhất định không chấp nhận!
"Ha ha ha, tôi chấp nhận lời thách đấu."
Đội trưởng cười to, sau đó cũng hành lễ, chấp nhận lời thách đấu của cô gái kia.
Một đám quân nhân ngơ ngác, không ngờ bọn họ lại bị chính đội trưởng vả mặt nhanh như vậy.
Cô gái kia thu cười, hơi gật đầu, dùng tay chỉ vào băng đeo mắt của mình.
"Cái này..."
"Sao vậy? Mắt cô đang có vấn đề à? Nhưng tôi không chấp nhận dời cuộc so đấu sang lúc khác, chúng ta chỉ có thể so đấu ngay lúc này."
Đội trưởng của bọn họ lập tức cắt đứt lời nói giữa chừng của nàng ta, hơi trầm giọng như đang uy hiếp.
"Khoang phi công nhất định phải được tôi mở ra trong ngày hôm nay."
Nara nghe vậy, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nghiêm túc nói.
"Không, ý tôi là..."
"Tôi nguyện lòng chấp quý ngài một đôi mắt."
Cô gái hơi cười mỉm, dáng vẻ lười biếng cực kỳ.
"Dù gì tôi cũng sẽ thắng."
Một dàn quân nhân nhận thấy được, đội trưởng Maren như đang bốc lửa vậy, nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Láo toét."

Nara bĩu môi, nhún vai, không tỏ ý kiến.
Sau đó, đột nhiên giơ lên ngón trỏ thon gầy.
"Mời ngài ra chiêu trước."
Giọng nàng ta chứa ý bất đắc dĩ, không thèm che dấu vẻ cười cợt.
"Ngài là người già, tôi tuy không có gì hay, nhưng biết lại biết kính trên nhường dưới vô cùng.

Tôi không muốn mang tiếng tuổi trẻ mà đi ăn hiếp người già lớn tuổi đâu ạ."
Nghe xong những lời này, tất cả những người ở đây không kiềm được mà hít sâu một hơi.
Một phần là vì tức giận khi bị khinh thường.
Sau đó, là chín phần khiếp sợ.
Khiếp sợ là vì, không ngờ có người sống trên đời tới tuổi này rồi mà vẫn có thể ngạo mạn như vậy.
Một bộ không sợ trời cũng không sợ đất, ỷ vào sức mạnh kinh khủng đạt tới mức phi nhân loại của mình mà nói xằng làm bậy, không thèm kiêng nể ai.
Quả thật thiếu dạy dỗ, nhưng mà...!Nhưng mà...
Bọn họ không có đủ năng lực để dạy cô nàng này nha.
Đụng tới góc áo còn chưa được.
Cho nên, phải nhịn.
Phải, con mẹ nó, nhịn!!!.

Bình Luận (0)
Comment