Thông Thiên Đại Thánh

Chương 637


- Khá lắm, dù là một con yêu thú, nhưng cũng biết được đạo lý nên buông bỏ, cam lòng từ bỏ nội đan của mình, chuyện này, cho dù nó bảo toàn tánh mạng, nhưng thực lực hao tổn sáu bảy phần. Chỉ sợ, không sống qua được mấy ngày đâu.

Nhìn thấy yêu thú đào tẩu, Tiểu Báo Tử cũng không tiếp tục điều khiển Bích Du Kiếm đuổi theo, đầu ngón tay khẽ động, chín đạo kiếm quang Bích Du Kiếm hợp làm một, lại hóa thành một đầu du xà như ngọc bích, trở về ngón tay của mình, thu hồi Bích Du Kiếm và thần niệm lại, Tiểu Báo Tử tiến vào trong hang động, đi xuyên qua cái màng mỏng do Thổ hành nguyên khí tạo thành, cái màng này chỉ có tác dụng với thiên địa nguyên khí, hoàn toàn không hạn chế sinh vật ra vào.

- A!

Sau khi tiến vào trong hang động, Thanh Linh liền nhịn không được thở dài một tiếng, đem tâm tình phiền muộn vừa rồi ném ra khỏi đầu.

- Linh khí ở đây dùng tay niết niết một cái rồi bỏ vào miệng ăn cũng được a.

- Đúng thật, đúng là có thể!

Tiểu Báo Tử cũng cảm thán một tiếng, cả người tiến vào trạng thái kỳ lạ, hoàn toàn khác so với lúc dùng thần niệm tiến vào, dù chỉ hít nhẹ một cái, Tiểu Báo Tử cảm thấy cả người phê hơn cả hít Heroin, toàn thân phiêu phiêu dục tiên dục tửu. Mỗi một trong lỗ chân lông đều có linh khí tản ra, mỗi tế bào tràn ngập linh khí khổng lồ, thậm chí Tiểu Báo Tử tin tưởng, ở nơi này, cho dù mình có phóng rắm, thì trong rắm mang theo linh khí mạnh hơn ngoại giới gấp mười lần a.

- Đúng là một nơi tốt a!

- Đúng vậy a, nơi tốt, nhưng hiệu quả của nơi này, hoàn toàn kém xa miêu tả của phương sĩ về Linh Hải a. Nhưng so với năm đó, thiên địa nguyên khí nơi này nồng đậm ở không chỉ mười lần, hơi có chút dung mạo của Viễn Cổ a.

- Chỉ là Viễn Cổ sao?

Tiểu Báo Tử hơi sững sờ, hắn cho rằng nồng độ linh khí ở đây ít nhất cũng phải sánh bằng Thái Cổ hồng hoang như những gì Thanh Linh đã nói a, không ngờ chỉ đạt tiêu chuẩn thời đại Viễn Cổ.

- So với thời đại Viễn Cổ còn kém hơn một chút a!

Thanh Linh lắc đầu cười nói.

Tiểu Báo Tử không còn gì để nói, ánh mắt của hắn nhìn vào Chân Thủy dưới hồ, Linh Hải này ánh lên màu xanh nhạt, là nguyên khí đậm đặc ngưng tụ thành nước, dòng nước đục ngầu không chịu nổi, bề ngoài cực kỳ không tốt, không có màu lam như nước Thái Hồ ở kiếp trước, nếu không phải dòng nước màu xanh lá này có linh khí đậm đặc thì chắc chắn Tiểu Báo Tử đã quay đầu lại mà bỏ đi.

- Tiểu tử, coi chừng!

Đang lúc suy nghĩ, chợt nghe Thanh Linh trong đầu hét lớn một tiếng, Tiểu Báo Tử giật mình, một đạo kình phong từ trong Linh Hải dâng lên, xuất hiện trước mặt hắn.

- Ba!

Thân thể Tiểu Báo Tử hơi nghiêng, chỉ thấy hai hàm răng trắng hếu bén nhọn đang cắn về bờ vai của hắn, "Ba" một tiếng.

Đầu quái ngư này cắn một cái không trúng, thân hình mập mạp của quái ngư đảo người quỷ dị trên không trung, quay trở về Linh Hải

- Muốn chạy sao?

Trong lòng Tiểu Báo Tử nổi giận, giơ tay chộp tới quái ngư, kết quả là bị bàn tay bắt lấy, nhưng bàn tay bắt lấy cái đầu trắng nõn, không nắm vững, quái ngư trượt ra khỏi lòng bàn tay, bịch một tiếng, bay vào trong Linh Hải, nháy mắt đã không thấy.

- Cái thứ cá này, là thứ quỷ quái gì vậy?

Bỗng nhiên Tiểu Báo Tử ăn một cái thiệt thòi, cho nên hắn rất căm tức.

- Cẩn thận một chút, thiên địa nguyên khí ở những địa phương đậm đặc tới trình độ nhất định, sẽ có tầng tầng lớp lớp quái vật, đừng tưởng rằng ngươi có thực lực Thất phẩm, có cương khí hộ thân thì không cần sợ, ở địa phương này, ngươi có thể tự bảo vệ mình đã không tệ rồi.

Thanh Linh nói ra.

Tiểu Báo Tử phiền muộn, thời điểm này, trên người hắn mặc một kiện quần áo đen, trên mặt đeo một mặt nạ tái nhợt tươi cười. Bích Du Kiếm và cương khí cũng triển khai, hóa thành một đạo lưu quang quay chung quanh thân thể, đề phòng bất trắc.

- Hiện tại chúng ta nên đi đâu, rời khỏi đảo này sao?

- Có lẽ mấy tên gia hỏa kia đang ở trên đảo này, nếu như ngươi muốn tìm bọn họ, ở nơi này, cứ chạy quanh đảo là xong, mặt khác, trước kia thực lực ngươi đạt tới Cửu phẩm, tốt nhất không nên có chủ ý muốn rời khỏi đảo này.

Thanh Linh nói ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

- Cũng chỉ có trên đảo này, ngươi với chút thực lực nhỏ yếu đáng thương mới có thể tự bảo vệ mình, đừng nhìn mặt nước này yên tĩnh, nhưng sóng ngầm bên dưới đã khởi động, bên trong là các loại dị thú tầng tầng lớp lớp, cho dù ngươi có ngự kiếm phi hành cũng không an toàn được, cho dù ba kẻ kia, cũng không có khả năng rời khỏi đảo này.

Thanh Linh nói ra.

- Ta biết rõ, chắc chắn bọn họ đang ở trên đảo này, ý của ta là, chúng ta nên ngây ngốc ở nơi này một thời gian, hay là nghĩ biện pháp rời khỏi đây.

- Ngươi còn tâm tư như vậy?

Hiển nhiên, Thanh Linh không ngờ Tiểu Báo Tử lại nói ra những lời này.

- Đúng là gia hỏa cần tiền không cần mạng mà, ngươi biết nơi này có rất nhiều nguy hiểm không? Ngươi biết nếu như ngươi không tìm cơ hội rời khỏi đây, không thể nói trước đời này có phải ở lại nơi này mãi hay không?

- Thật vất vả mới đến địa phương như vậy, chẳng lẽ cứ thế tay không mà ra?

Tiểu Báo Tử lặng lẽ cười nói.

- Bỏ qua chuyện sau này đi, chỉ sợ cả đời này ta không còn được tới nơi này nữa, nếu như vậy, đúng là quá đáng tiếc, ngươi cũng biết, có một số việc, bỏ qua chính là bỏ qua, muốn vãn hồi, là không thể nào.

Thanh Linh không nói gì, chỉ là bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Tính toán, ngươi đã nghĩ như vậy, coi như ta có nói gì cũng vô dụng. Nhưng mà, ta sẽ cho ngươi đi quanh đảo này một chút, để ngươi nhìn, ngươi sẽ nhanh chóng hiểu ra, loại địa phương này, cũng không phải một tiểu tử Thất phẩm như ngươi có thể ngây ngốc ở lâu đâu.

- Ta sẽ mở mắt chờ coi!

Tiểu Báo Tử cười cười, thân hình lóe lên, lao vào trong rừng.

Có lẽ nơi này có nguyên khí quá mức đậm đặc, hoặc là nguyên nhân gì khác, cho nên thực vật ở đây đều rất to lớn, có nhiều cây đại thụ lớn hơn cả cái cây hắn gặp lúc vào rất nhiều, vô số cây đại thụ cao vút tầng mây, vươn ra khỏi bầu trời và đám mây màu bích lục, mà những lùm cây bình thường, cũng không kém gì những cây đại thụ ở bên ngoài, chui vào rừng nhiệt đới, Tiểu Báo Tử có cảm giác như mình là một con chuột nhỏ chui trong bụi cỏ.

Dưới chân đạp lên bùn đất xốp, dọc theo những dấu vết mà ba người Cơ Dạ Nguyệt lưu lại trên đường mà đi, một đường đi về phía trước. Đi chừng nửa canh giờ, trên đường cũng gặp phải một chút phiền toái, nhưng những phiền toái này bị Tiểu Báo Tử giải quyết dễ dàng, hiện tại hắn dùng thân phận Mạc Thủy Báo xuất hiện, Bích Du Kiếm trong tay càng bất dung tình, dù yêu thú ở đây rất nhiều, nhưng trước mặt Bích Du Kiếm và Ngân Nguyệt Kiếm Pháp, bọn chúng cũng không có biện pháp nào, cho nên một đường đi tới, miễn cưỡng được coi là thuận lợi, duy nhất là cho hắn khó chịu là đi nửa canh giờ, cũng không có chút tin tức nào về một đoàn ba người Cơ Dạ Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment