Yết hầu của Trác Vũ bị chém rách cũng đã ngưng hô hấp, theo lý thuyết là tuyệt đối không thể sống sót. Nhưng trong cơ thể hắn có linh châu, nó đã giữ lại sinh cơ cho hắn!
Vết thương trên yết hầu đang chậm chậm khép lại, có lẽ cần một quãng thời gian rất dài.
Yêu thú kia sau khi rống lên một tiếng cũng không có bất cứ động tĩnh gì, nử tử áo đen cũng không có quay trở lại lấy kiếm.
Bầu trời mây đen kéo đến, nổi lên mưa to ròng rã suốt mười ngày mười đêm.
Mưa ngừng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua rừng rậm chạm vào mặt đất.
Trác Vũ đang nằm bên trong bùn đất, hắn bỗng nhiên nhúc nhích. Vết thương trên yết hầu đã biến mất, căn bản không nhìn ra là đã từng bị thương.
"Ta lại không chết! Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trác Vũ chậm rãi mở mắt, dùng tay che cái ánh mặt trời.
Hắn chẳng những không chết mà nội thương trên người đều khỏi hẳn, điều này làm cho hắn cảm thấy khó mà tin nổi. Nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ có thể quy hết công lao cho linh châu kia, nó đã cứu mạng hắn.
Cả người dính đầy bùn đất, quần áo trong hành lý cũng mất, may là bạc vẫn giấu ở trong ngực. Hắn ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn thanh phá kiếm trong tay, lúc này hắn mới biết được thanh phá kiếm này bất phàm! Bằng không căn bản không ngăn được một kiếm của nử tử áo đen kia.
Ngay lúc này, đầu của Trác Vũ bỗng nhiên ầm một tiếng! Trong đan điền giống như có gì đang bốc hơi vậy, làm cho hắn vô cùng khó chịu!
Hắn thấy đầu hơi đau, cảm giác được linh châu trong đan điền đang cuồn cuộn truyền tống cái gì về não bộ. Sau khi hết đau Trác Vũ ngây dại, bởi vì ký ức trong đầu hắn giống như có thêm thứ gì đó!
Những thứ này vốn không phải là ký ức của hắn, nhưng hiện tại lại bỗng nhiên xuất hiện!
"Thiên phú thần thông? Ảnh Hóa?" Trác Vũ không khỏi giật mình nói.
Hắn đã từng xem qua một ít tiểu thuyết có nói về thần thông, thí dụ như thần thông của Cẩu chính là khứu giác linh mẫn, của Long chính là hô phong hoán vũ, của Thiên Lôi - Điện Mẫu chính là sét đánh chớp giật!
Hắn không biết cái "Ảnh Hóa thần thông" này tại sao xuất hiện trong đầu hắn, giống như vừa sinh ra đã biết được. Thần thông này đã dung hợp vào trong ký ức của hắn, dung hợp vào linh hồn của hắn!
Chỉ cần hắn nghĩ tới liền có thể thi triển cái "Ảnh Hóa thần thông" này.
"Lẽ nào là do linh châu? Trên thế giới này thật sự có thần thông?" Trác Vũ khiếp sợ cực kỳ.
Căn cứ nội dung xuất hiện trong đầu, hắn biết được "Ảnh Hóa thần thông" này có thể làm cho thân thể giống như cái bóng vậy. Thí dụ như có người dùng vũ khí công kích ngươi, ngươi chỉ cần phát động Ảnh Hóa thần thông này thân thể lập tức biến thành cái bóng, một cái hư ảnh!
Không cần sợ bất cứ công kích nào, không bị đánh thì làm sao bị thương! Thiên phú thần thông như vậy, tuyệt đối là tồn tại siêu phàm! Còn có một điểm càng lợi hại chính là hắn chẳng những có thể Ảnh Hóa, cũng có thể làm cho thứ khác Ảnh Hóa theo!
Trác Vũ còn chưa hiểu rõ tại sao xuất hiện chuyện như vậy, nhưng sự tình cũng đã xảy ra,
Từ trong Xà sơn bắt đầu hắn liền gặp phải các loại sự tình kỳ dị, hắn cũng không hiểu rõ tại sao. Nói chung đây không phải chuyện xấu, hắn cảm thấy thế giới này không hề đơn giản giống hắn nghĩ!
Sau khi thu được Ảnh Hóa thần thông này Trác Vũ mừng rỡ không ngớt, lập tức thi triển. Hắn hơi suy nghĩ cả người lập tức như gợn song trong suốt, hư hư thật thật giống như như ảo giác vậy, sau đó hướng về một cái cây bước đến!
Hắn trực tiếp đi xuyên qua cái cây! Đúng lúc này, Trác Vũ khôi phục lại ban đầu nhưng sắc mặt trắng bệch. Một lần Ảnh Hóa ngắn ngủi làm cho hắn cảm thấy kiệt sức, thiên phú thần thông này cần rất nhiều năng lượng để duy trì!
Trác Vũ liền ngồi xuống nghỉ ngơi!
"Tuy rằng tiêu hao rất lớn, nhưng thần thông này xác xác thực rất nghịch thiên. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Không thể để cho người khác biết ta nắm giữ thần thông, bằng không sẽ vô cùng phiền phức!". Có thần thông này làm tiền vốn liền khiến Trác Vũ mong chờ được khám phá thế giới huyền ảo này!
"Hừ, Cao Chí Minh, nử tử hắc y che mặt! Các ngươi chắc không nghĩ tới ta sẽ còn sống đi!" Trác Vũ trong lòng cười lạnh, chính mình không có làm gì nhưng lại bị tàn sát vô tình. Điều này làm cho Trác Vũ phẫn hận trong lòng, nếu như không đem cả gốc lẫn lãi đòi lại, cả đời hắn sẽ có tâm ma. Bây giờ bỗng đạt được thiên phú thần thông này, để hắn càng thêm nắm chắc việc báo thù!
Ảnh Hóa cũng không nhất định phải biến toàn thân, cũng có thể Ảnh Hóa phạm vi nhỏ. Tỷ như người khác muốn đâm vào tim của ngươi, ngươi liền lập tức đem trái tim Ảnh Hóa để né tránh công kích, tìm cơ hội diệt sát đối thủ. Đương nhiên thần thông này không thể dễ dàng lấy ra sử dụng, nếu như bắt buộc phải sử dụng ra, nhất định không thể lưu lại người sống! Không thể để cho ai phát hiện được bí mật này!
Trác Vũ dùng hơn một canh giờ mới khôi phục được một ít khí lực, trước tiên phải rời khỏi rừng rậm này. Nếu như trước đó hắn biết cái Ảnh Hóa thần thông kia tiêu hao nhiều năng lượng như thế chắc chắn sẽ không mạo muội sử dụng, ở trong rừng mà mất đi sức mạnh là rất nguy hiểm.
Sau khi rời khỏi rừng Trác Vũ lần thứ hai đi tới con đường đất kia, nó đã được ánh nắng hong khô.
Hắn quay đầu nhìn lại trong rừng cảm thấy có chút kỳ quái, hắn biết mình nhất định đã hôn mê một quãng thời gian, nhưng tại sao cũng chưa từng có dã thú xuất hiện? Kỳ thực hắn không biết là linh châu này lúc trước thuộc về Hắc Giao nên bị nhiễm khí tức của Hắc Giao, yêu thú bình thường cảm ứng được đều sẽ tránh lui.
Trác Vũ lắc đầu một cái không suy nghĩ nhiều, chỉ cần hắn không có chuyện gì là được, theo con đường đất kia đi về phía trước. Mười ngày đã qua hơn nữa còn có mưa to nhưng trên đường vẫn có vết bánh xe, chỉ bất quá không nổi bật. Trác Vũ là thợ săn nên tự nhiên có thể nhận ra được, hắn thường quan sát vết tích để tìm kiếm tung tích dã thú.
Nếu muốn tra ra thân phận của nử tử hắc y kia, phải tìm được tên Cao Chí Minh. Mà muốn làm được điều này thực lực hắn phải tăng lên, hơn nữa sau khi ổn định mới có thể tiến hành, hắn sợ bị bọ họ phát hiện.
Nếu như theo con đường này đi tiếp nhất định sẽ đến Hoắc Cương quận thành, tên Cao Chí Minh kia cũng là đi tới Hoắc Cương quận thành. Trác Vũ tạm thời đem đầu tóc làm rối loạn sau đó bôi một chút bùn đất, trên người hắn mặc quần áo rách nát, hắn bây giờ nhìn tựa như một tên ăn mày.
Trác Vũ dự định khi tới Hoắc Cương quận thành sẽ dùng thời gian ngắn nhất quen thuộc hoàn cảnh, sau đó sẽ rời khỏi Hoắc Cương quận thành tìm một thế lực võ đạo. Tu luyện ra nội gia chân khí thì mới có thể thi triển cái Ảnh Hóa thần thông kia trong thời gian dài.
Con đường này dã thú thường xuyên qua lại, nhưng vì trong cơ thể Trác Vũ có linh châu nên dã thú đều xa xa né tránh.
Hắn đã an toàn đi tới Hoắc Cương quận thành.