Sau khi vào thành, dáng vẻ hắn giống như một tên ăn mày, trong Hoắc Cương quận thành này ăn mày như hắn cũng không ít, nhiều ra một người cũng không ai chú ý. Trác Vũ hiện tại không mang gì theo, thanh kiếm kia hắn đã sớm chôn ở ngoài thành, trên người hắn chỉ mang theo ít bạc.
Hoắc Cương quận thành vô cùng náo nhiệt, loại tình cảnh náo nhiệt này Trác Vũ vẫn là lần đầu tiên trông thấy. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ, lúc trước chỉ nghe người khác kể mà thôi.
Hai bên đường phố đủ các loại quầy hàng nhiều không kể hết, lúc này bụng hắn cũng đã đói, mấy ngày qua hắn chỉ ăn quả dại lót dạ, đã rất lâu không có ăn một bữa ngon.
Đương nhiên hắn cũng biết với dáng vẻ của mình hiện tại, nếu đi vào tửu điếm nhất định sẽ bị người ta đuổi ra. Cho nên hắn chỉ có thể nhịn, trước tiên đi tìm một công việc.
Ngay lúc Trác Vũ mờ mịt đi dạo trên đường, có người vỗ vỗ hắn vai, Trác Vũ quay đầu thì thấy một đại hán trung niên đang mỉm cười.
"Vị tiểu huynh đệ này, ta nhìn ngươi trẻ tuổi khỏe mạnh, có phải lúc vào thành ngươi gặp cướp hay không, sao lại chán nản như vậy?" Đại hán trung niên kia nói.
Trác Vũ gật đầu, bất quá vẫn cảnh giác, hắn nghe nói người trong thôn khi vào thành thường sẽ gặp mấy tay gian thương. Bọn họ sẽ tìm đủ mọi cách lừa gạt, sau đó bán ngươi cho người ta làm cu li.
Nhưng Trác Vũ không sợ việc đó, hắn có thiên phú thần thông còn sợ trốn không thoát sao?
Đại hán trung niên giống như biết những lo lắng trong lòng Trác Vũ, hắn mỉm cười nói: "Ta không phải thương nhân, nói toạc ra ta là một người trung gian chuyên môn giới thiệu công việc cho người khác. Hơn nữa hiện tại rất nhiều nơi đều thiếu người, ta chẳng những giúp người tìm việc làm mà còn giúp người ta tìm người làm, ta chỉ kiếm ít tiền huê hồng mà thôi."
Đại hán trung niên thẳng thắn nói, nhìn rất thành khẩn khiến người ta không sản sinh được hoài nghi.
"Đại thúc có thể tìm cho ta dạng công việc gì?" Trác Vũ hỏi, cho dù đại hán trung niên là gian thương hắn cũng sẽ không e ngại, bây giờ trước tiên hắn cần phải tìm một chỗ đặt chân.
"Ta là Chung Khánh, tại vùng này cũng có một chút tiếng tăm. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tìm giúp ngươi một công việc khiến cho ngươi thoả mãn. Bất quá mỗi tháng tiền công của ngươi cũng phải cho ta một thành, đúng một năm là hết nợ. Đương nhiên, ta cùng những ông chủ kia đều khá là quen thuộc, bọn họ sẽ giúp ta tạm nhận lấy số tiền đó. Nếu ngươi cảm thấy có thể giao dịch được thì bây giờ đi theo ta." Đại hán trung niên nói.
Mỗi tháng một thành tiền công, một năm mà thôi, xem ra cũng cũng không nhiều lắm. Đối với một người đang chán nản mà nói là vô cùng mê hoặc, hắn đồng ý đi theo Chung Khánh. Hắn thầm khen hảo thủ đoạn kiếm tiền này của Chung Khánh, bởi vì những ăn mày vào thành này đều tương đối nhiều, nếu như trong vòng một tháng hắn giới thiệu được 100 người, mỗi tháng sẽ là một khoảng kếch xù, lại không phải tốn chi phí gì khác.
Trác Vũ theo Chung Khánh tới một trang viên, vừa nhìn cũng biết là gia đình giàu có, chỉ bất quá hắn cùng Chung Khánh là từ cửa sau tiến vào. Chung Khánh mang Trác Vũ đi tới một gian sảnh nhỏ, nhìn vô cùng bình thường.
"Cao quản gia, tiểu tử này mới vừa vào thành đã bị cướp sạch sẽ, tạm thời muốn ở chỗ của ngươi kiếm cơm ăn, ngươi thấy thế nào?" Chung Khánh cười ha ha nói.
"Nếu là người Chung lão ca mang đến thì tuyệt không vấn đề, ta nhận là được rồi!" Cao quản gia cười nói.
Cao quản gia này là một nam tử ục ịch, mặt hắn giống như trời sinh đã nở nụ cười đầy ôn hòa.
Cao quản gia kia vung tay lên, một gã sai vặt đi tới mang theo Trác Vũ đi tắm rửa thân thể.
Trác Vũ tắm rửa sạch sẻ, khẩn trương mặc quần áo, đầu tóc cũng khá là chỉnh tề. Tuy rằng ăn mặc như nô tài, nhưng cũng là một thiếu niên tuấn tú.
"Ngươi tên là gì?" Cao tổng quản hỏi, nhưng nụ cười trên mặt không thấy.
"Tiểu tử Trác Vũ." Trác Vũ nói, hắn thấy Cao tổng quản kia sắc mặt không đúng liền biết Chung Khánh nhất định không phải người tốt. Xem ra kết quả vẫn gặp trúng bọn buôn người, trong lòng hắn cảm khái thế giới này sao lại hắc ám như thế. Hai người nguyên bản nhìn vô cùng bình thường, trong nháy mắt liền trở thành dáng dấp sài lang.
Hắn bây giờ cũng rõ ràng, người trong thôn tại sao vừa đi ra ngoài liền sẽ không có tin tức, đều là bị bọn người này lừa bán đi.
"Được, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người Cao gia, nhìn ngươi dung mạo không tồi, ta sắp xếp ngươi đến nội viện làm việc." Cao tổng quản thần tình lãnh đạm nói.
"Cao gia, cùng cái Cao Chí Minh kia có phải hay không có quan hệ?" Trác Vũ trong lòng cả kinh, hắn không muốn gặp phải Cao Chí Minh. Có thể chỉ là trùng hợp, hắn lại đi tới gia tộc của Cao Chí Minh, Cao gia!
Thấy Trác Vũ vẻ mặt mờ mịt, Cao tổng quản trong lòng cười lạnh, hắn nói: "Ngươi phải biết đồng minh của Cao gia là Đổng gia, mà Cao thiếu chủ chúng ta càng là bạn tốt của Đại An Thái tử, ngươi có thể đi vào Cao gia là phúc phận của ngươi."
Trác Vũ trong lòng càng kinh ngạc hơn, hắn đánh bậy đánh bạ liền tiến vào Cao gia kia. Hắn khẳng định Cao Chí Minh chính là Cao thiếu chủ kia, vào Cao gia đúng là chuyện tốt nhưng nếu như bị Cao Chí Minh phát hiện, sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ngươi tiến vào nội viện cũng chỉ là quét dọn mà thôi, ngươi tuyệt không cơ hội nhìn thấy cao tầng của Cao gia, ngươi cũng không xứng. Ta bây giờ cho người mang ngươi đi, Cao gia bao ngươi ăn ở mỗi tháng 1 lượng bạc." Cao tổng quản cười lạnh nói, hắn vẫn cho rằng Trác Vũ vui vẻ là do có thể đi vào nội viện, có thể tiếp cận cao tầng của Cao gia.
Trác Vũ đi theo một thanh niên, hiện tại đi vào sâu bên trong mới biết được Cao gia to lớn như vậy, hắn đi rất lâu mới đến được nội viện!
Nội viện xác thực cùng ngoại viện không giống, dọc theo đường đi Trác Vũ đều khẽ cúi đầu, hắn rất lo lắng bị Cao Chí Minh phát hiện. Bất quá hắn vừa nãy cũng nghe Cao tổng quản kia nói, thân phận hắn sẽ không có cơ hội thấy được Cao Chí Minh.
Trác Vũ được dẫn tới một cái tiểu viện, bên trong truyền ra từng đợt âm thanh quát tháo cùng từng đợt âm thanh vung quyền đá chân.
"Nơi này là tiểu viện của võ giả trong nội viện, công việc ngươi sau này chính là giúp mấy võ giả này giặt quần áo, làm một ít việc vặt, ngươi làm họ vui họ sẽ khen thưởng cho ngươi." Thanh niên kia bỏ lại một câu lạnh lùng, sau đó liền rời đi.
Trác Vũ đứng ở một bên sân, nhìn người ta luyện quyền, vừa nhìn vừa hiếu kỳ. Tuy rằng Hắc Thiết Tượng có dạy cho hắn một ít công phu quyền cước, nhưng không lợi hại như vầy.
Quyền pháp mà Hắc Thiết Tượng dạy cho hắn chỉ có thể coi là rất cơ bản, mà những tráng hán võ giả trước mắt hắn đang đang luyện rất cương mãnh, vô vùng có khí thế!
"Tiểu tử kia hẳn là đến làm việc vặt!" Các võ giả trước đó đã nhìn thấy Trác Vũ, một người luyện xong quyền, liền nói.
"Tiểu tử Trác Vũ, gặp gỡ các vị võ giả tôn kính." Trác Vũ khom người nói, lúc trên đường tới, thanh niên kia đã dạy Trác Vũ nên nói như thế nào cho tốt.
"Ừm, phòng nhỏ bên kia là chỗ của ngươi, bên trong còn có một người, hắn sẽ dạy ngươi nên làm gì, ngươi đi tìm hắn đi, chúng ta còn muốn luyện quyền." Nói chuyện chính là một võ giả đầu trọc, là người đứng đầu những võ giả này.
Trác Vũ lập tức đi tới, phòng rất cũ kỷ nhưng vẫn tính là hoàn chỉnh, không phải loại rách rưới. Đẩy cửa đi vào, Trác Vũ lập tức nghe thấy được mùi thuốc gay mũi.
Cũng tại lúc này, bên trong truyền ra một âm thanh cầu xin: "Các vị đại ca, tiểu đệ bị thương còn chưa khỏe, không thể cùng các ngươi luyện, lại tiếp tục nữa ta nhất định sẽ chết."