Thông Thiên Vũ Hoàng (Dịch)

Chương 31 - Vây Giết

Mọi người theo lão giáo đầu rời khỏi quảng trường, đi tới một khu rừng rậm bên trong Tinh Vũ viện. Khu rừng rậm này vô cùng rộng, bên trong đủ loại đại thụ cành lá sum xuê, tựa như một mảnh rừng rậm nguyên sinh.

"Trên người các ngươi đều mang theo phù hiệu kiểm tra, chờ một chút các ngươi sẽ tiến vào bên trong vùng rừng rậm này. Sau đó cướp giật phù hiệu của người khác, đến cuối cùng sẽ thống kê số phù hiệu cướp được. Người nào có thể xếp vào 30 vị trí đầu tiên liền có thể thông qua vòng kiểm tra thứ ba, thời hạn là hai canh giờ." Lão giáo đầu nói.

30 người? Nơi này có hơn 100 người, đến cuối cùng chỉ cần 30 người, cạnh tranh này thật sự là quá tàn khốc.

"Ta nói trước, đao kiếm không có mắt, nếu như chết rồi không thể oán trách người khác, hiện tại rời khỏi vẫn tới kịp!" Khóe miệng lão giáo đầu tràn ra một nụ cười tàn khốc.

Lập tức, có chừng 10 thiếu nữ cùng hơn 30 thiếu niên dồn dập biểu thị bỏ cuộc, bọn họ lo lắng ở bên trong sẽ gặp phải tàn sát, dù sao thực lực bọn hắn cũng không bằng đại đa số người nơi này.

Trác Vũ đương nhiên sẽ không rời khỏi, bởi vì hắn có Ảnh Hóa thần thông, sẽ không dễ dàng bị người khác sát hại, đồng thời hắn cũng có tự tin thông qua kiểm tra.

Hiện tại người tham gia kiểm tra cũng chỉ còn lại 61 người!

"Vậy cũng tốt, bởi vì nhân số quá ít nên hiện tại sẽ giảm 10 danh ngạch, nói cách khác đến cuối cùng chỉ có 20 người có thể thông qua kiểm tra, các ngươi còn muốn cân nhắc một thoáng hay không." Lão giáo đầu nở nụ cười ha ha.

Tất cả mọi người không có dị nghị, lão giáo đầu cũng tuyên bố bắt đầu, bọn hắn chỉ có thể tạm thời tiến nhập rừng rậm, chờ nghe được tiếng chuông mới có thể bắt đầu cướp giật.

Để Trác Vũ bất ngờ chính là những người khác trừ hắn ra đều hợp thành một tiểu đội, 6 người một tổ, tổng cộng có 10 đội ngũ!

"Nếu như bị 6 người vây công mà ta không thi triển Ảnh Hóa thần thông tuyệt đối sẽ đánh không lại, lần này phiền toái." Trác Vũ thầm nói, hắn tìm một cái cây rậm rạp rồi trốn ở trên cây.

"Kong" một tiếng vang thật lớn truyền vào rừng rậm, điều này cũng mang ý nghĩa vòng kiểm tra thứ ba bắt đầu!

Trong rừng rậm rất râm mát, ánh nắng bên ngoài căn bản không chiếu vào được, bên trong rừng rậm này cũng tràn đầy sát khí bức người.

Đối với Trác Vũ mà nói, khảo hạch này vô cùng bất lợi, bởi vì xuất thân của hắn nên chỉ có thể một người một ngựa ứng đối, không giống người khác đều có đội ngũ riêng. Hơn nữa người khác ra tay với hắn cũng sẽ không có bất kỳ kiêng kỵ, bởi vì hắn là một thợ rèn, giết thì giết, sau đó sẽ không có bất kỳ phiền phức gì.

"Vừa nãy ta nhìn thấy hắn chạy về hướng này, có thể là bắt đầu trốn." Một giọng nam tử truyền tới bên tai Trác Vũ, sau đó tiếng bước chân cũng truyền tới.

"Hừ, 6 người bắt một mình ta, cái này tính là gì?" Trác Vũ trong lòng cười lạnh.

Hắn cẩn trọng cắt đứt một cành cây, sau đó ra sức ném về phía một cây đại thụ xa xa. Phát sinh ra động tĩnh không nhỏ, 6 người liền hăng hái chạy theo hướng đó.

Trác Vũ khinh thân hạ xuống, sau đó rời đi nơi này, hắn đang tìm kiếm những người khác. Dưới cái nhìn của hắn, những người này mặc dù có không ít thực lực, nhưng kinh nghiệm thực chiến nhưng vô cùng ít ỏi. Không giống hắn đã từng làm thợ săn, đã từng giết qua yêu thú, cho nên hắn muốn tránh né người khác đến cuối cùng hoặc là tìm kiếm người khác đều rất dễ dàng.

Lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân, tuy rằng rất nhẹ nhưng âm thanh đạp trên lá cây khô vẫn bị Trác Vũ nghe thấy. Sau khi phát hiện những người này, hắn lập tức làm ra động tĩnh lớn, gây chú ý cho 6 người kia.

"Là tên thợ rèn, hắn dám một mình chạy loạn!" Một thiếu niên mặt trắng la hét một tiếng.

"Đuổi!" Một thiếu niên đầu lĩnh lập tức hô.

Nếu như có thể thấy mặt Trác Vũ, liền có thể thấy khóe miệng hắn đang nở nụ cười.

"Ha ha, các ngươi đều quá non đi!" Trác Vũ trong lòng cười nhạo, hắn lúc này đang dẫn đội người kia chạm mặt với một đội khác.

Quả nhiên, Trác Vũ chạy vội mấy lần, liền hăng hái nhảy lên trên một cây đại thụ, bắt đầu trốn lần thứ hai! Tốc độ hắn vốn cực kỳ nhanh, hơn nữa bây giờ hắn đã tu luyện ra chân khí, đây chính là chỗ tốt của nội ngoại kiêm tu.

Lúc này thiếu niên mặt trắng chửi nhỏ một tiếng: "Gay go, bị tiểu tử kia tính kế rồi!"

Bởi vì bọn hắn nghe được xa xa truyền đến âm thanh chạy gấp, chính là hướng bọn họ bên này chạy tới.

Trác Vũ trốn ở trên cây cười thầm, nhìn phía dưới 12 thiếu niên tuấn tú đang rút kiếm giằng co, một hồi ác đấu chuẩn bị bắt đầu. Trác Vũ chỉ chờ tới lúc bên nào thắng sẽ đánh lén 1-2 người trong đó, liền có thể cướp giật phù hiệu. Sau khi đại chiến, cho dù không có thụ thương, cũng sẽ tiêu hao không ít sức mạnh.

Những người này tuy rằng cũng tu luyện thân thể, nhưng cũng không tu luyện điên cuồng như Trác Vũ, lực lượng của bọn họ đều là dựa vào chân khí để duy trì. Chỉ cần tiêu hao hết chân khí, bọn họ cùng tráng hán phổ thông không khác gì nhau cả.

Vòng kiểm tra này không chỉ thử thách sự chịu đựng, cũng thử thách cơ trí. Trác Vũ một thân một mình, liều mạng là không được, chỉ có ngồi chờ bọn hắn đánh nhau rồi ngư ông đắc lợi mới là biện pháp duy nhất thông qua kiểm tra.

"Không hổ là con cháu danh gia, kiếm pháp mỗi người đều hoa lệ như thế, hơn nữa bộ pháp dưới chân cũng vô cùng tinh xảo, thời điểm mấu chốt nhất có thể tránh né vi diệu." Trác Vũ trên tàng cây lén lút quan sát loạn đấu phía dưới, đồng thời cũng ghi nhớ kiếm pháp những người này thi triển.

Chiến đấu kéo dài không được bao lâu, bởi vì thực lực thiếu niên mặt trắng quá yếu, hơn nữa không lo phối hợp, phù hiệu của bọn họ toàn bộ bị cướp đi, trên người cũng bị thương không nhẹ.

"Khà khà, ta nên ra tay rồi!"

Trác Vũ bỗng nhiên từ trên cây hạ xuống, một bước xa lẻn đến phía sau 6 người thắng lợi, đánh ra hai quyền hướng về hai thiếu niên đi phía sau, lực đạo vô cùng lớn, làm cho hai thiếu niên kia kêu thảm thiết.

Cùng lúc đó, hai tay Trác Vũ cũng thăm dò bên hông hai thiếu niên, lấy phù hiệu ra!

Động tác hắn vô cùng nhanh, làm liền một mạch, sau khi hoàn thành tất cả những thứ này hắn chạy như bay. Đợi những người khác kịp phản ứng thì Trác Vũ cũng đã sớm chạy đi, không ai có thể đuổi kịp.

Nghe được âm thanh tức giận phía sau, Trác Vũ khóe miệng mỉm cười, hắn vừa ra tay liền ung dung chiếm được 4 cái phù hiệu, sao lại không làm chứ?

61 người, 61 cái phù hiệu, nếu như có thể lấy được một nửa, vậy thì vững vàng xếp hạng thứ nhất. Trác Vũ không cần nhiều như vậy, hắn chỉ cần 10 cái là đủ rồi, hiện tại mục tiêu của hắn cũng gần như đạt một nửa.

Sau khi Trác Vũ ở trong rừng rậm loanh quanh một chút. Đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, bởi vì phía trước hắn bỗng nhiên xuất hiện một người, người tuấn tú này mặt tràn đầy khinh miệt cười lạnh, người này chính là Đại Tấn hoàng tử - Lăng Vân!

Trác Vũ dừng bước, chân mày cau lại, hắn cảm thấy được phía sau hai bên đã bị người ta bao vây! Hắn lại không thể phát hiện những người này ở gần hắn!

"Không nghĩ tới thợ rèn ngươi rất thông minh! Lại có thể làm ra thủ đoạn như vậy, bất quá cuối cùng những phù hiệu này đều sẽ đến tay chúng ta." Lăng Vân cười lạnh nói.

Trác Vũ biết 6 người này thực lực vô cùng cường hãn, hơn nữa có nội công vũ kỹ cao thâm, có phương pháp ẩn thân huyền ảo, bằng không cũng không thể tới gần hắn mà không hề gây tiếng động.

Trác Vũ không thể thi triển Ảnh Hóa thần thông nên sẽ không cùng bọn hắn chính diện chiến đấu, hắn rút ra phá kiếm hướng về Lăng Vân, sức mạnh cũng ngưng tụ trên phá kiếm. Hắn bây giờ chỉ có thể trước tiên thoát đi nơi này, lại tìm cách lấy được 6 cái phù hiệu mới có thể vững vàng tiến vào 10 vị trí đầu!

Thấy Trác Vũ xông lại, ánh mắt Lăng Vân tràn đầy khinh miệt, từ trên chuôi kiếm màu đỏ như máu rút ra một lợi kiếm lập loè yêu diễm hồng mang, chân đạp bộ pháp huyền ảo, thân hình như gió bay về phía Trác Vũ.

Trác Vũ nhìn về phía thanh lợi kiếm này, phảng phất chính mình đã bị kiếm kia tập trung vào, bất kể trốn thế nào, đều sẽ bị kia thanh lợi kiếm huyết hồng đâm trúng, mà lúc này phía sau hắn cũng truyền tới năm đạo hàn khí lạnh lẽo!

Mặt khác, 5 người còn lại cũng bắt đầu tiến hành công kích đối với Trác Vũ.

Bình Luận (0)
Comment