Hắc Thiết Tượng tiếp tục công việc còn Trác Vũ thì đến thăm Lý Hổ, hắn không có gì trở ngại chỉ bị chút vết thương nhẹ, ngày đó hắn là do Hắc Thiết Tượng cõng về.
Trở lại hàng rèn, Hắc Thiết Tượng vẫn còn đang dùng chuỳ sắt đập khối hồng thiết. Trác Vũ rất tò mò vì sao Hắc Thiết Tượng lại mai danh ẩn tích nơi này, hơn nữa còn là người trong Ma môn, nghe có vẻ không giống người tốt!
Đối với Ma môn, Trác Vũ cũng không biết được nhiều, hắn chỉ biết Thiết Tượng là một người tốt.
Cầm thanh kiếm Hắc Thiết Tượng cho, hắn đi tới hậu viện. Hắc Thiết Tượng đã dạy cho hắn không ít kỹ năng, trong đó cũng có một chút kiếm pháp. Bây giờ kinh mạch đã thông, thực lực tăng lên nên hắn định thử dùng lực lượng mới vào những chiêu số kia.
Khi hắn rút kiếm ra, cả người bỗng nhiên run rẩy, trên trán lập tức thấm đầy mồ hôi làm hắn càng thêm sợ hãi. Chuôi kiếm kia giống như có lực hút nào vậy, cùng hắn câu thông, hắn cảm thấy trong đan điền đang có cái gì thay đổi!
"A... Hắc đại thúc, mau tới cứu ta..." Trác Vũ kinh hô.
Hắc Thiết Tượng nghe được cũng lập tức xuất hiện, khi hắn nhìn thấy Trác Vũ đem trường kiếm kia rút ra, sắc mặt liền hơi đổi một chút.
Rỉ sắt trên kiếm đã biến mất, thân kiếm bây giờ lóng lánh hàn quang. Trên thân kiếm có thêm một tầng khí trắng nhàn nhạt, đây chính là cái năng lượng của linh châu kia!
Thanh kiếm thần bí này đang hấp thu năng lượng của Trác Vũ!
Hắc Thiết Tượng cũng đang sốt ruột nghĩ biện pháp, hắn biết trong tình huống như vậy không thể mạnh mẽ tách kiếm ra khỏi Trác Vũ, bằng không sẽ xuất hiện tình huống xấu.
Đúng lúc này, thanh trường kiếm kia lóe lên, thoát khỏi tay Trác Vũ, quanh quẩn trên không trung. Bỗng nhiên, xảy ra sự việc khiến Hắc Thiết Tượng suýt chút nữa đứng tim, thanh kiếm kia bay tới đâm vào Trác Vũ!
Không có máu chảy ra, thanh kiếm này rõ ràng đã tiến vào trong cơ thể Trác Vũ!
"Trác Vũ, ngươi bây giờ thế nào?" Hắc Thiết Tượng nhíu lông mày rậm, vội vàng hỏi.
Trác Vũ đầu đầy mồ hôi lắc đầu, biểu thị chính mình không sao. Sau khi hít sâu vài hơi mới chậm rãi nói: "Thanh kiếm kia tiến vào trong người ta, thế này là sao vậy Hắc thúc?"
Hắc Thiết Tượng nghe nói như thế, thần sắc ngưng trọng, hai mắt lập loè vi quang, cứ như vậy ngẩn người thật lâu không nói.
Từ vẻ mặt Hắc Thiết Tượng có thể nhìn ra được, nhất định đã xảy ra đại sự. Trác Vũ cũng đứng đó, chờ Hắc Thiết Tượng trả lời.
Chốc lát sau, Hắc Thiết Tượng thở dài nói: "Sự việc trong đan điền ngươi có một thanh kiếm ngàn vạn lần không thể cho người khác biết, bao gồm cả Đổng Y Quân. Nguơi yên tâm đi, nàng sẽ không phát hiện được đâu! Thanh kiếm này không gây hại tới ngươi là tốt rồi! Còn công pháp bên trong thanh kiếm, chờ sau này ngươi có thực lực nhất định sẽ có thể triệu hồi nó ra, lúc đó mới có thể tu luyện những thứ trong đó."
Thanh kiếm này lại cổ quái như thế, Trác Vũ hoảng hốt cũng vô cùng hiếu kỳ thanh kiếm này rốt cục có lai lịch gì.
Nhưng hắn không hỏi nhiều, hắn biết cho dù có hỏi Hắc Thiết Tượng cũng sẽ không trả lời.
Hắc Thiết Tượng lại đưa một thanh kiếm khác cho Trác Vũ nói: "Ngươi trước tiên cầm dùng đi! Ta đã chế tạo thêm một thanh cho ngươi."
Trác Vũ nhìn ra được thanh kiếm này là hàng thượng đẳng, xuy mao đoạn phát (thổi một cọng tóc vào lưỡi là đứt), chém sắt như chém bùn,
Trác Vũ luyện kiếm không gặp chút trở ngại nào, thời điểm vung kiếm càng thêm linh hoạt, càng thêm tùy tâm, uy lực cũng tang mạnh.
Đây chính là công hiệu sau khi đả thông kinh mạch.
Điều này vẫn thoát không được quan hệ từ nhỏ Trác Vũ đã rèn luyện, cho nên kinh mạch hắn so với người bình thường lớn hơn một chút, tuy rằng không có đả thông toàn bộ, nhưng ẩn chứa sức mạnh so với người bình thường có thừa.
Một tháng chớp mắt đã qua, vào một buổi sáng...
"Trác Vũ, có thương nhân tới. Ngươi thu thập một thoáng, đi với bọn hắn đi." Âm thanh Hắc Thiết Tượng truyền đến hậu viện.
Trác Vũ đã có thể rời khỏi cái Xà thôn này, trong lòng vô cùng kích động, nhưng cũng không nỡ.
Thu thập đơn giản một thoáng, đem theo một bao quần áo, bên trong có một ít lương khô. Những thương nhân kia trên đường không có bao ăn, chỉ phụ trách an toàn, cái khác mặc kệ.
Lúc này, Hắc Thiết Tượng lại đưa cho Trác Vũ một thanh kiếm khác. Đây chính là Hắc Thiết Tượng đặc biệt chế tạo cho Trác Vũ.
Vỏ kiếm bằng da trâu màu xám đen, chuôi kiếm dùng một ít vải rách màu xám quấn quanh, nhìn qua vô cùng cũ nát. Khi Trác Vũ rút kiếm ra xem, nhất thời trợn tròn mắt. Hắn nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Hắc Thiết Tượng cũng không hỏi nhiều, thu lại cẩn thận rồi dùng vải bố gói lại.
"Trác Vũ, ta biết ngươi hiếu kỳ vì sao ta lại ở Xà thôn, ta bây giờ chưa thể nói cho ngươi biết. Bất quá lần sau khi ta tới tìm ngươi, hi vọng lúc đó thực lực ngươi có thể ngang bằng ta! Nhớ kỹ, mặc kệ ngươi làm chuyện gì, đều phải xứng đáng với lương tâm!" Hắc Thiết Tượng đặt một tay trên bả vai Trác Vũ nói, trong ánh mắt có chút không muốn, cũng có một chút bi thương...
Trác Vũ rưng rưng cáo biệt Hắc Thiết Tượng cùng người trong thôn, đi theo đoàn thương nhân, bước lên võ đạo chi lộ của hắn.
Hắc Thiết Tượng từ trong phòng đi ra, nhìn bóng lưng Trác Vũ, viền mắt ướt át. Hắn nắm chặt song quyền, thấp giọng nói: "Trác Vũ, Hắc đại thúc có lỗi với ngươi!"
Hắc Thiết Tượng vốn là một thợ rèn bên trong một thế lực Ma môn, vì hắn trùng hợp đạt được một thanh thượng cổ tàn kiếm nên mới đưa tới họa sát thân. Cuối cùng bị trọng thương, trốn tới nơi đây. Kỳ thực nguyên nhân hắn ở nơi này còn có một cái khác, đó chính là hắn căn cứ vào chỉ dẫn của cổ kiếm mới đi tới nơi này.
Thượng cổ tàn kiếm cất dấu một cái bí mật kinh thiên, có người nói chỉ cần đạt được thanh kiếm này, võ giả liền có thể bước vào cảnh giới trong truyền thuyết!
Tới đây 15 năm, Hắc Thiết Tượng cũng không hề thu hoạch được gì, hắn đã từ bỏ. Bất quá khi hắn nhìn thấy Trác Vũ, trong lòng nổi lên một ý nghĩ, chính là bồi dưỡng Trác Vũ, đem cổ kiếm giao cho hắn. Nói không chừng Trác Vũ có thể tìm được bí mật trong thanh kiếm kia, lúc đó cũng có thể Trác Vũ sẽ trị khỏi thương thế của hắn. Càng trọng yếu là hắn oán hận đám người năm đó truy sát hắn, bên trong đám người đuổi giết, bức bách hắn giao ra cổ kiếm còn có tông môn của hắn!
Bóng lưng Trác Vũ dần dần biến mất trong tầm mắt Hắc Thiết Tượng, hắn khẽ thở dài: "Thượng cổ tàn kiếm đã chọn ngươi, ta hy vọng tương lai ngươi có thể đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết kia. Lúc đó ngươi sẽ giải trừ cái khế ước kia, sẽ không bị Đổng Y Quân ước thúc nữa."
Trác Vũ tự nhiên không biết những việc kia, sau khi rời Xà thôn mọi việc đều phải dựa vào chính mình. May mà hắn cùng Lý Hổ đi săn thú 1 năm, cũng học được nhiều bản lĩnh phòng thân, hơn nữa cũng có kinh nghiệm trải qua giữa sự sống và cái chết.
Thương đội này đi tới Hoắc Cương quận thành, Hoắc Cương quận thành ở tại Nam bộ Kỳ Châu của Bình Phục vương triều. Nơi này quanh năm khí trời nóng bức, cho dù là mùa đông, nhiệt độ cũng vẫn cao.
Trác Vũ đi phía sau thương đội, đây là biện pháp của các thôn dân muốn đơn độc vào thành. Vì trên đường sẽ có rất nhiều cường đạo thổ phỉ, tệ hơn có thể gặp phải dã thú.
Bằng thực lực bây giờ của Trác Vũ, đối phó một ít giặc cướp thổ phỉ vẫn dư sức. Nhưng cũng không chống nổi cả bầy dã thú, nhưng nếu có võ giả đi theo, chỉ cần sử dụng một ít vũ kỹ lợi hại, tuyệt đối sẽ thắng lợi, đây cũng là điểm lợi hại của võ giả.
Phải nộp 20 lạng bạc, tự mình một đường bộ hành. Vất vả như vậy lại không có kết quả tốt, người ở bên trong Xà thôn rất ít đi làm, nên rất ít người vào thành.
Trác Vũ hiện tại cần có nội công tâm pháp tốt để luyện ra nội gia chân khí, lúc đó mới có thể trở thành một võ giả chân chính. Như vậy mới có cơ hội tiếp cận Đổng gia, trợ giúp Đổng Y Quân.