Thông Thiên Vũ Hoàng (Dịch)

Chương 8 - Rời Khỏi Xà Thôn

Trên đường đất gồ ghề có một đội nhân mã đang chầm chậm cất bước, đây chính là đoàn xe của Trác Vũ, bọn họ rời khỏi Xà thôn đã hơn 7 ngày.

Lần đầu tiên Trác Vũ rời khỏi Xà thôn, hiện tại hắn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, đem một bao quần áo và một thanh kiếm bọc trong vải bố. Đầu tóc chỉnh tề, mặt cũng đã rửa sạch sẽ, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy hiếu kỳ. Từ cách ăn mặc và ánh mắt giống y như một tiểu tử nghèo chưa từng va chạm với đời.

Thương đội này là một loại thương đội cỡ nhỏ nên chỉ có một tên võ giả hộ tống, có 2 xe ngựa và 2 xe chở hàng.

Có 4 tên tráng hán đang đi theo phía sau xe ngựa, Trác Vũ cùng đi theo bên cạnh bọn họ.

Những thương nhân này thường tiến vào trong những vùng rừng núi xa xôi thu mua da lông dã thú cùng dược thảo các loại. Bọn họ thu mua giá thấp, sau đó vào trong thành bán ra gấp 10 lần trở lên, kiếm được rất nhiều tiền.

Thân thể Trác Vũ vô cùng tráng kiện nên đi đường cũng không mệt chút nào, 5 ngày qua cũng không thất mệt mỏi, tinh thần vẫn sung mãn, thần thái vô cùng sáng láng.

Dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, không đụng phải dã thú cùng đạo phỉ. Do đó Trác Vũ không thể thấy được mấy tên võ giả kia ra tay, điều này làm cho hắn có chút thất vọng.

"Ta rốt cục cũng rời khỏi Xà thôn, sau này tất cả đều phải dựa vào bản thân."

Trác Vũ vừa đi vừa nhìn sơn thủy bốn phía, thầm nghĩ dự định sau khi vào thành. Trước đó cũng có rất nhiều người trẻ tuổi không cam lòng ở Xà thôn đến cuối đời nên đã vào thành, cuối cùng hoàn toàn không có tin tức nào. Cũng có thể họ đã ở bên ngoài làm nên sự nghiệp, trải qua tháng ngày hưởng lạc.

Trác Vũ đối với những việc trong thành không biết gì cả, phải tự mình đi tìm tòi. Bất quá hắn nghe một ít lão nhân trong thôn nói qua, khi vào thành trước tiên phải tìm một công việc chân tay. Như vậy mới có một chỗ để ở, ngoài ra còn có cơm ăn, không cần phải tốn bạc trong túi quần, đồng thời còn có thể quen thuộc hoàn cảnh bên ngoài.

Hắn cũng có ý định này, đi trước tìm một công việc, dùng thời gian 1-2 tháng hiểu rõ thế giới bên ngoài lại tính toán sau, mục đích cuối cùng của hắn là muốn đi vào Đổng gia.

Xe ngựa phía trước bỗng nhiên ngừng lại, Trác Vũ cảm thấy kỳ quái bởi vì vừa mới nghỉ ngơi cách đây không bao lâu. Hắn cũng không hỏi nhiều, ngồi dựa cây ven đường, ăn một ít trái cây.

Đám đại hán đi theo thương đội kia cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, một người trong đó nhìn qua thanh kiếm bọc vải bố trong tay Trác Vũ, lập tức nói.

"Tiểu huynh đệ, kiếm trong tay ngươi có phải do Hắc Thiết Tượng trong Xà thôn chế tạo không?" Nói chuyện chính là một tên tráng hán tai to mặt chữ điền, trong giọng nói mang theo kinh nghi.

Những đại hán khác vừa nghe, liền nhìn về phía Trác Vũ. Quả nhiên phát hiện trong vải bố kia lộ ra gì đó, chính là một cái chuôi kiếm!

Trác Vũ cười nói: "Không sai, là do Hắc Thiết Tượng chế tạo, chẳng qua phẩm chất hơi thấp kém mà thôi."

Trong mắt những người này vũ khí mà Hắc Thiết Tượng chế tạo đều là bảo bối, bởi vì lúc bọn hắn đến thu mua một ít da cốt của dã thú, từ trên vết cắt có thể nhìn ra những vũ khí này là lợi khí bất phàm, chỉ tiếc bọn họ không mua được.

"Phẩm chất thấp kém so với đồng nát sắt vụn trong tay của chúng ta tốt hơn nhiều nha! Tiểu huynh đệ ngươi có đều không biết, kiếm là vũ khí tượng trưng cho thân phận cao quý, vì lẽ đó người không có thân phận nhất định sẽ không dùng kiếm. Nếu như trong thành ngươi lấy ra thanh kiếm này, quan lão gia nhất định sẽ tra thân phận của ngươi xem ngươi có tư cách dùng kiếm hay không. Nếu như không có tư cách, nhất định sẽ đem ngươi bắt lại vì tội dám ăn trộm kiếm." Đại hán mặt chữ điền kia nói.

Trác Vũ đương nhiên biết không thể tùy tiện dùng kiếm, bằng không hắn cũng sẽ không dùng vải bố bao lại.

Nếu Hắc Thiết Tượng đưa kiếm cho hắn nhất định có ý tứ của hắn, Trác Vũ lúc đó cũng không nói thêm gì.

Kỳ thực đại hán mặt chữ điền này nói quá mức nghiêm trọng, nếu như là một thanh kiếm phẩm chất thấp kém, đem ra sử dụng sẽ không có vấn đề gì. Hắn chỉ muốn dọa Trác Vũ, muốn từ trong tay Trác Vũ mua lại thanh kiếm.

Tuy rằng từ nhỏ ở trong thâm sơn, nhưng Trác Vũ cũng không phải đầu đất. Hắn có thể nhìn ra ý tứ của tên đại hán này, hắn nói: "Cái này của ta là phá kiếm, không có gì phải lo sợ cả."

Nói xong Trác Vũ rút kiếm ra, chỉ thấy mũi kiếm bị mất một đoạn, hơn nữa trên lưỡi kiếm cũng có rất nhiều lỗ hổng nhỏ. Hắn nói cũng không phải bịa đặt, đúng là một thanh phá kiếm, phẩm chất vô cùng thấp kém.

Kỳ thực đây là chủ ý của Hắc Thiết Tượng, tuy rằng không có mũi kiếm, hơn nữa trên lưỡi kiếm còn có chỗ hỏng, nhưng lại vô cùng cứng cỏi. Trác Vũ cũng không hiểu Hắc Thiết Tượng tại sao lại cho hắn một thanh kiếm như thế.

Nếu vì không gây chú ý có thể cho hắn một thanh đao, nhưng Hắc Thiết Tượng lại cho hắn một thanh phá kiếm như thế. Ngoại trừ có thể chống đỡ mấy lần thì hoàn toàn vô dụng.

Nhưng hắn không biết thanh kiếm này là Hắc Thiết Tượng vì hắn mà chế tạo, vật liệu dùng đến đều là thượng thừa!

Đối với võ giả trọng yếu không phải là kiếm, mà là kiếm ý. Đây chính là thứ mà Hắc Thiết Tượng muốn Trác Vũ nắm giữ.

Lúc này trên một chiếc xe ngựa, có một đôi mắt nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Trác Vũ. Mắt cũng hơi nhắm lại, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: "Vẫn còn may là không phải thanh kiếm hoàn chỉnh, bằng không tiểu tử ngươi khả năng phải chết sớm."

"Ồ? Cao tiên sinh có cần nên vì một cái vũ khí mà giết người?" Một âm thanh lười biếng từ một chiếc xe ngựa bên cạnh truyền đến, đây chính là một thương nhân của thương đội.

Hắn bình thường đều không lộ diện, trừ phi là buôn bán vô cùng lớn, bằng không đều là giao cho người khác đi xử lý.

"Hừ, bất quá chỉ là một mạng quèn mà thôi, giết hắn cũng giống như giẫm chết một con kiến." Cao tiên sinh lạnh lùng nói, rất là xem thường.

Bọn họ cũng biết binh khí mà Hắc Thiết Tượng chế tạo ra vô cùng tuyệt vời, bất quá bọn hắn e sợ thực lực của Hắc Thiết Tượng. Hơn nữa bọn họ còn có chuyện quan trọng bên người cho nên mới không đi tìm Hắc Thiết Tượng mua binh khí.

Một võ giả cao cao tại thượng, làm sao sẽ để mắt đến một người xuất thân bần cùng? Hắn có thể nói như thế, khẳng định không phải võ giả bình thường! Một thương đội nhỏ lại có một võ giả lợi hại, trong chuyện này khẳng định có gì đó mờ ám.

Những đại hán kia thấy phá kiếm trong tay Trác Vũ liền mất đi hứng thú, không tiếp tục nói chuyện cùng Trác Vũ.

"Cao tiên sinh vì sao lại cho tiểu tử này theo chúng ta, hắn có gây trở ngại đến đại sự của chúng ta hay không." Thương nhân kia hỏi.

"Ngươi không hiểu, có them một tiểu tử sơn dã như thế theo vào thành người khác sẽ càng nghĩ chúng ta là thương đội nhỏ. Cái này che dấu được tai mắt không ít người, phải biết một ít giặc cướp đều xem thường động thủ đối với những đội buôn nhỏ." Cao tiên sinh nói.

Chỉ có những thương đội nhỏ mới vì kiếm thêm chút ít tiền, mới để cho một ít người đi theo cùng.

"Ta hiểu, nếu như hắn gây trở ngại ta sẽ giết hắn!" Thương nhân hung tàn nói.

Trác Vũ đương nhiên sẽ không nghe những điều này, hắn hiện tại đang cảnh giác xung quanh.

Bỗng nhiên Trác Vũ nghe được âm thanh khoái mã cấp tốc chạy, bất quá vô cùng yếu ớt. Nhưng là một thợ săn, thính giác sẽ rất nhạy cảm nên Trác Vũ vẫn có thể nghe thấy.

Quả nhiên, xa xa một tiếng ngựa hí truyền đến, mọi người cũng đã sớm biết có người đang hướng về bên này.

Đây là một con tuấn mã màu nâu, trên lưng nó là một người mặc hắc y mang mặt nạ đen, hình thể gầy gò. Trác Vũ không nhìn thấy mặt người này, hắn cũng không nhìn ra giới tính.

Tuấn mã kia đứng bên cạnh xe ngựa, lập tức truyền đến một âm thanh lạnh như băng: "Cao Chí Minh có trong đó không!"

Dĩ nhiên là một nữ tử, điều này làm cho Trác Vũ cùng những đại hán kia đều cảm thấy khó mà tin nổi. Một nữ tử lại mặc trang phục như vậy, một người một ngựa đến vùng ngoại ô này. Đây chỉ có một loại giải thích, cô gái này là một võ giả hơn nữa thực lực không tầm thường.

Lúc này trên xe ngựa bước xuống một thanh niên khoảng 25-26 tuổi, hắn chính là Cao Chí Minh. Vóc người hắn không cao, thân mang trường sam lục sắc hào hoa phú quý, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn, ánh mắt vô cùng ngạo mạn. Hắn không ngẩng đầu nhìn người cưỡi ngựa, cũng không nói chuyện, chỉ chắp tay sau lưng đứng ở đó.

"Nơi này đều là người mình sao?" Nữ tử lạnh như băng kia hỏi.

Cao Chí Minh không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn qua Trác Vũ.

Nghe được câu này, Trác Vũ liền nhận thấy có chút không đúng. Nữ tử kia cũng cỡi ngựa hướng tới.

Trác Vũ có thể thấy trong mắt tên trùm đầu màu đen kia tràn ngập sát khí lãnh đạm!

Cảm thấy được nguy cơ, Trác Vũ vội quay đầu chạy vào trong rừng. Hiện tại hắn cũng bất chấp cái gì dã thú, đào mạng quan trọng hơn. Khi hắn tiến vào rừng không bao lâu đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, cùng âm thanh cây cối sụp đổ. . .

"Hừ, sao ngươi không đi giết tiểu tử kia lại đi giết người của ta." Cao Chí Minh sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Nữ tử kia đang dùng một mảnh vải đen lau máu tươi trên trường kiếm, trên yết hầu của những đại hán kia máu tươi không ngừng tuôn ra. Nhìn ra được nữ tử này là cố ý giết sạch những người này.

"Ngươi trước tiên đem nội dung mật thư nói cho ta rồi lấy đầu tiểu tử kia đi, bằng không ngươi phải đền cho ta 5 người!" Cao Chí Minh nhàn nhạt nói.

Từ cách hành sự có thể thấy được bọn họ vô cùng cẩn thận, cho dù là nói chuyện cũng không cho phép người bên cạnh nghe trộm.

"Trên xe này mang theo 2 khối Noãn ngọc ngàn năm, không cần tiếp tục chở về Đổng gia, ngươi trực tiếp đưa nó cho Đại An Thái tử. Dù sao thực lực Đại An vương triều so với Đổng gia chúng ta còn cường đại hơn, mà hiện tại chúng ta vẫn là mụn nhọt trong lòng Đại An Thái tử. Do đó việc này giao cho ngươi, ngươi cùng Đại An Thái tử cũng coi như là quen thuộc nhất! Nhớ kỹ, những tin này ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không Đổng gia chúng ta sẽ có phiền phức."

Nữ tử áo đen nói xong liền vèo một tiếng, hóa thành một vệt bóng đen chui vào trong rừng!

Bình Luận (0)
Comment