Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 70

Thế là Trác Khiêm lại được trải nghiệm kỹ năng hôn hết cứu của Thẩm Gia Lan. Thậm chí cậu còn có ảo giác Thẩm Gia Lan đang gặm giò heo.

Nhưng chẳng lâu sau, cậu phát hiện ra người có kỹ năng hôn bấy hơn nữa chính là bản thân mình.

Cũng không hiểu kiểu gì, hôn hôn, hai mắt cậu bỗng hóa đen kịt, đầu óc choáng váng, những tia sáng mờ ảo quẩn quanh gương mặt gần kề của Thẩm Gia Lan, cơ thể mất khống chế mà khụy xuống.

“Cậu là đồ ngốc à?” Giọng nói tức muốn hộc máu của Thẩm Gia Lan vang lên bên tai, tiếp đó cậu được Thẩm Gia Lan ôm lấy, “Thở đi.”

Trác Khiêm mơ màng dựa vào lồng ngực y.

Thẩm Gia Lan vuốt ve mặt cậu, vừa tức vừa buồn cười: “Hôn mà nín thở? Cậu đúng là thiên tài. Nếu tôi hôn cậu nửa tiếng thì cậu tính thăng thiên ngay tại đây hả?”

Trác Khiêm thở dài, biểu cảm đau thương: “Đã từng hôn ai bao giờ đâu. Sao tôi biết được lúc hôn nên làm gì.”

Thẩm Gia Lan suy tư điều gì đó: “Không sao, sau này luyện nhiều hơn là được.”

Trác Khiêm: “??”

Thấy Trác Khiêm gần như đã hồi phục hoàn toàn, Thẩm Gia Lan giữ hai vai Trác Khiêm, nhìn thẳng vào cậu, cứng rắn bẻ chủ đề trở lại: “Bây giờ có thể cho tôi câu trả lời được chưa?”

Trác Khiêm co rúm vai hết mức có thể, run rẩy như con thỏ bị sói nhăm nhe. Trong ánh sáng lờ mờ, Thẩm Gia Lan phải kề sát vào mới miễn cưỡng nhìn rõ được đôi môi bị y gặm đã sưng đỏ lên, còn vương lại chút nước bọt chưa kịp lau khô, sáng lóng lánh.

Cảnh tượng này khiến Thẩm Gia Lan sững người, ngay sau đó thầm chửi thề trong lòng, y vươn ngón cái ra lau môi Trác Khiêm.

Trác Khiêm trông thấy hành động này, còn tưởng Thẩm Gia Lan lại muốn hôn mình, vô thức lùi ra sau. Không phải cậu không muốn để Thẩm Gia Lan hôn, chủ yếu là do kỹ năng hôn của Thẩm Gia Lan quá kinh dị, đến giờ cậu vẫn còn thấy đau miệng đấy.

Không ngờ hành động này trực tiếp chọc điên Thẩm Gia Lan.

Con sói xám Thẩm Gia Lan hung hăng tiếp cận, tóm lấy con thỏ con Trác Khiêm, lại gặm lung tung không thèm kiềm chế thêm một trận nữa.

Cuối cùng khi được thả ra, Trác Khiêm đã bị gặm đến mức đầu óc quay cuồng, sao nhỏ quay vòng trước mắt.

Thẩm Gia Lan chặn cậu trong góc, rõ ràng là nếu không chịu đưa ra đáp án thì chắc chắn sẽ không buông tha.

“Rõ ràng cậu cũng thích tôi, rõ ràng cậu không ghét việc tôi hôn cậu.” Trong giọng nói của Thẩm Gia Lan có chút nôn nóng, “Trác Khiêm, rốt cuộc cậu còn do dự gì nữa?”

Nếu Trác Khiêm có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của bản thân, sẽ biết mặt mình đỏ chót, rặn hồng ấy âm thầm kéo dài đến tận cổ. Tuy vậy, cậu vẫn có thể cảm giác được cả người mình nóng bừng, mỗi một hơi thở ra đều mang theo hơi nóng.

“Tôi, tôi chỉ lo lắng thôi.” Trác Khiêm lắp bắp mở miệng, “Dù sao tôi cũng đã nói hết những gì cần nói rồi. Nếu sau này chúng ta cãi nhau vì vấn đề trên dưới, đừng trách tôi không cảnh báo trước.”

Trác Khiêm từng có một người bạn cũng là đồng tính luyến ái, cũng nằm dưới giống cậu. Cậu ấy tìm được người bạn trai, trông hai người rất đằm thắm. Mãi cho đến khi bắt đầu sống chung mới phát hiện ra cả hai đụng số, ai cũng không muốn nằm trên. Mỗi lần lên giường đều sẽ diễn ra những cuộc cãi vã khó xử, sau này đối phương chịu nhường nhịn, nằm trên vì người bạn của Trác Khiêm.

Đáng tiếc, ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu. Sự bất hòa trong vấn đề kia khiến bọn họ nảy sinh càng nhiều mâu thuẫn. Đến khi sắp chia tay, người nọ còn không muốn động một ngón tay vào người bạn của Trác Khiêm. Bạn của Trác Khiêm không chịu nổi nữa, chủ động đưa ra đề nghị chia tay, nào ngờ người nọ vui vẻ đồng ý, vừa chia tay đã đi tìm bạn trai mới ngay lập tức, sung sướng nằm phần dưới của cậu ta.

Lúc Trác Khiêm nghe bạn kể lại, đã im lặng một lúc lâu.

Người bạn dùng trải nghiệm thực tế của bản thân dạy cậu: “Tuyệt đối đừng tìm một người cùng thuộc tính. Bẻ 0 thành 1 khó y như bẻ gay thành thẳng vậy đó.”

Bởi vậy Trác Khiêm nhớ mãi mấy lời này.

Cậu độc thân hơn hai mươi năm, mặc dù cứ luôn mồm bảo thèm trai, nhưng nhu cầu tình dục của cậu cũng không quá mạnh mẽ. Nếu Thẩm Gia Lan không muốn nằm trên thì cậu cũng sẵn lòng yêu đương kiểu Platon với y, chỉ lo Thẩm Gia Lan sẽ hối hận mà thôi.

Hầy…

Đụng số phiền thật, lúc trước thấy bạn bè đau khổ, không ngờ có ngày chính mình cũng được trải nghiệm.

Thẩm Gia Lan trơ mắt nhìn Trác Khiêm che mặt sầu não, biết ngay người này lại đang suy nghĩ linh ta linh tinh. Ban nãy y không hiểu hết ý trong lời Trác Khiêm, bây giờ ngẫm kỹ lại thì suýt tức phát ngất.

Hóa ra Trác Khiêm đắn đo bao lâu nay là vì nghĩ mấy chuyện này?!

Sắc mặt Thẩm Gia Lan xanh mét, nắm cằm Trác Khiêm, ép Trác Khiêm đang cúi đầu không dám nhìn y phải ngẩng đầu lên.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Trác Khiêm không hiểu vì sao Thẩm Gia Lan lại hỏi vậy, tuy hơi hoang mang nhưng vẫn thành thật đáp: “Mười bảy tuổi.”

Thẩm Gia Lan hỏi: “Khi nào tròn mười tám?”

Trác Khiêm ngẫm nghĩ: “Tháng, tháng tư.”

“Tốt lắm.” Mặt Thẩm Gia Lan trông thì bình tĩnh, khi nói chuyện lại như đang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sẽ tròn mười tám vào mùng một Tết.”

Đột nhiên Trác Khiêm có dự cảm bất ổn: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Thẩm Gia Lan cười lạnh: “Đến lúc đó cho cậu xem chúng ta có cãi nhau vì vấn đề trên dưới hay không.”

Trác Khiêm: “…”

“Vậy…” Thẩm Gia Lan nói, “Câu trả lời là?”

Trác Khiêm nhìn vào mắt Thẩm Gia Lan, không biết có phải lời nói của Thẩm Gia Lan đã truyền dũng khí cho cậu hay không, cậu ngẩng đầu lên, chụt một cái lên môi y.

“Đây, đây chính là câu trả lời.”



Trong tiết tự học buổi tối, cuối cùng kết quả kỳ thi giữa kỳ cũng đã được công bố.

Cô Trương dán phiếu điểm lên bảng thông báo dưới cuối lớp, nhưng đến tận sắp hết tiết cũng chẳng có ai thèm đến trước bảng thông báo ngó thử.

Một phần là vì ai cũng đã dự đoán được thành tích bản thân, mặc khác là mọi người đều đang sốc vì chuyện chiều nay.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, các bạn học đã vây kín quanh Kiều Kiệt, Lạc Trạch, Lý Gia Nhiên thành ba vòng.

“Kiều Kiệt, hôm nay không chịu khai thì đừng hòng bước chân ra khỏi lớp!” Tề Hạo Miểu tiên phong chen đến bên cạnh Kiều Kiệt, giơ tay ôm cổ Kiều Kiệt, cậu ta nghiến răng, “Rốt cuộc cậu có quan hệ thế nào với Thẩm Gia Lan?”

Kiều Kiệt lủi khỏi vòng tay của Tề Hạo Miểu, mất kiên nhẫn xua tay: “Đi ra đi ra, không có quan hệ gì hết. Tôi phải về phòng rồi, các cậu đừng có cản đường cản lối.”

Tề Hạo Miểu không chịu bỏ qua: “Nếu không có quan hệ gì hết, vậy tại sao Thẩm Gia Lan lại giúp các cậu?”

“Chuẩn.” Bạn cùng bàn của Tề Hạo Miểu cũng thắc mắc, “Thẩm Gia Lan là ai hả? Không ngờ còn nhúng tay vào chuyện của các cậu, cuối cùng còn bị dính máu tanh.”

Kiều Kiệt thấy ngứa tay, đen mặt, hùng hổ nói: “Đúng là miệng chó không bao giờ mọc được ngà voi. Thẩm Gia Lan nhúng tay vô chuyện của tôi đó, rồi sao? Ghen ăn tức ở hả?”

Người nọ: “…”

Phải thừa nhận, cậu ta có hơi hâm mộ thật. Mặc dù bọn họ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Thẩm Gia Lan, cũng không dám dính lấy y như Ninh Phong, nhưng ai mà không muốn có mối liên hệ với nhà họ Thẩm chứ?

Trông Kiều Kiệt có vẻ ngu ngơ mà không ngờ lại có quan hệ thân thiết với Thẩm Gia Lan đến vậy.

Lạc Trạch thấy Kiều Kiệt sắp để cái mỏ đi chơi xa, vội tiến lên đẩy cậu ta một cái: “Đi thôi.”

Kiều Kiệt hiểu ý, ngưng chủ đề lại, đẩy ghế vào dưới bàn, hét lên: “Tránh ra hết coi.”

Mọi người thấy không moi được gì từ miệng Kiều Kiệt, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên thì hệt như cái phéc-mơ-tuya, đành thôi.

Khi đi ngang qua bảng thông báo, mới có người nhớ tới phải đi xem thử.

“Lại là hạng mười lăm, còn chưa có bảng điểm đã đoán ra rồi, những con số nghìn năm bất biến.” Người kia nói, ngón tay di chuyển lên trên, “Chắc chắn hạng nhất là Lưu Anh nữa cho xem nè…”

Dừng khoảng chừng là hai giây, người kia thét ra tiếng chói tai, “Trác Khiêm?!”

“Trác Khiêm không có ở đây.” Người đằng sau vỗ vai cậu ta, “Tìm Trác Khiêm hả?”

Người kia hoang mang quái đầu, bàn tay đang đông cứng giữa không trung, cậu ta lẩm bẩm: “Hạng nhất là Trác Khiêm.”

“Không phải chuyện đương nhiên à?” Người đằng sau vừa cười vừa bước lên, “Có khi nào Trác Khiêm không phải hạng nhất đâu? Không phải chỉ là hạng nhất lớp mà còn là hạng nhất khối.”

Đương nhiên, không phải từ trên đếm xuống.

“Không phải, không phải là hạng nhất âm. Tôi đang nói là hạng nhất số dương, Trác Khiêm là hạng nhất dương!”

“Cậu biết giỡn dữ hen ha ha ha——”

Đang cười, sau khi thấy rõ tên hạng nhất, người đằng sau không cười nổi nữa, y như con ngỗng bị xách cổ.

Một lúc lâu sau, phản ứng của cậu ta còn mãnh liệt hơn người trước: “Đậu mé đậu mé đậu mé! Trác Khiêm thi được hạng nhất? Đậu mé, mắt tôi không có vấn đề đấy chứ?”

Một tiếng thở dài truyền đến từ bên cạnh: “Mắt cậu không có vấn đề, Trác Khiêm thi được hạng nhất thật.”

Kiều Kiệt, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đã đi tới gần cửa lớp, muốn xem phiếu điểm trên bảng thông báo thì phải quay ngược lại. Tuy nhiên, bây giờ đã hết tiết tự học buổi tối, ai cũng đang ùa về phía cửa, nên dù có muốn xem cũng lười chen chúc. Dù sao lát nữa cô Trương cũng sẽ gửi file vào nhóm lớp.

Nhưng ba người họ vừa mới bước ra khỏi cửa lớp thì nghe thấy tiếng la hét trong lớp, nhiều người đang gọi tên Trác Khiêm.

Kiều Kiệt ngu ngơ quay đầu lại, thấy những bạn học vốn đang vây quanh họ đang chen chúc trước bảng thông báo, giống như đang ngó thứ gì kỳ lạ lắm vậy.

Kiều Kiệt buồn cười nói: “Phiếu điểm đẹp thế cơ à? Làm như tám trăm năm chưa thấy bao giờ vậy.”

Lạc Trạch nói: “Qua xem thử.”

Lúc bọn họ quay vô lớp, không biết ai đã gỡ phiếu điểm dán trên bảng thông báo xuống rồi. Bây giờ đang truyền tay nhau cho ai cũng được xem.

Rất nhanh, ba người Kiều Kiệt đã hiểu ra tại sao các bạn học lại có phản ứng dữ dội như thế. Bọn họ thấy tên Trác Khiêm nằm trên hạng nhất còn tưởng mình nhìn nhầm, tập trung nhìn kỹ lại.

Trác Khiêm là hạng nhất!

Hơn nữa, hạng nhất lớp, hạng năm toàn khối.

Lúc này, có người nóng lòng muốn phỏng vấn Trác Khiêm, gân cổ lên kêu gào: “Trác Khiêm đâu? Hạng nhất Trác Khiêm của chúng ta đâu rồi?”

Có người trả lời: “Trác Khiêm không đến tiết tự học… Vãi, chắc không phải đoán được sẽ bị chúng ta bao vây nên trốn trước đấy chứ!”

“Không đâu…” Có một bạn nữ yếu ớt lên tiếng, “Tớ thấy Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan, còn có mẹ Thẩm Gia Lan cùng đi ra ngoài.”

Bạn nữ cùng bàn nhanh chóng giơ tay: “Tớ cũng có thấy. Hình như là đi ăn tối với nhau thì phải.”

Nói xong, mấy bạn nam đang rống như khỉ đột đều im lặng. Bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn. Cuối cùng vẫn là Tề Hạo Miểu nói lên tiếng lòng của mọi người: “Ấy khoan, Trác Khiêm thân với Thẩm Gia Lan từ khi nào?”

Không chỉ thân thôi đâu, còn đi tới bước ra mắt phụ huynh nữa!

Vấn đề là không phải trước đây Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan ghét nhau lắm sao?!
Bình Luận (0)
Comment