Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên rất băn khoăn, và sự băn khoăn này kéo dài đến khi họ trở về ký túc xá.
Hồi chiều vừa mới đánh nhau một trận, lăn qua lộn lại trên mặt đất bẩn thỉu. Ngay khi trở về phòng, việc đầu tiên họ làm là xếp hàng đi tắm.
Lạc Trạch là người đi tắm cuối cùng, đợi cậu ta sấy tóc xong bước ra thì thấy Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên đang nghiêm túc ngồi đối mặt nhau.
Lạc Trạch bước đến, hỏi vụ gì vậy.
“Trước đây tôi không để ý, giờ mới sực nghĩ lại. Có phải quan hệ giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan phát triển nhanh quá rồi không?” Kiều Kiệt ngồi banh háng trên ghế, chống cằm, làm ra vẻ đang suy ngẫm.
Lý Gia Nhiên không lên tiếng, dĩ nhiên là cũng đang nghĩ gì đó.
Có lẽ Kiều Kiệt không nghĩ sâu xa, nhưng lời cậu ta nói vẫn khiến Lạc Trạch giật mình.
Lạc Trạch bất lực nghĩ, người ta yêu sớm đều lén la lén lút, bắt gặp thầy cô và bạn bè là hận không thể cách nhau tám trăm dặm. Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm thì hay rồi, ôm ôm ấp ấp nơi công cộng thì thôi, còn trắng trợn đi cùng nhau, không sợ bị mọi người nghi ngờ.
Thôi kệ, trước khi bọn họ chủ động công khai, vẫn nên giả bộ như không biết gì cả thì hơn.
Lạc Trạch thở dài trong lòng, sau đó giờ như không có gì mà mỉm cười, cậu ta nói: “Cũng đâu phải huyết hải thâm thù gì. Kết thêm một thì có sao, có gì kỳ lạ đâu?”
“Nhưng mà nó kỳ kỳ!” Kiều Kiệt nói, “Mới tháng trước Thẩm Gia Lan còn chặn Trác Khiêm dưới lầu đó. Lúc đó trông cậu ta như muốn ăn thịt Trác Khiêm không bằng, vậy mà giờ đã tiêu tan hết hiềm khích cũ. Cậu không thấy lạ ư?”
Lạc Trạch nói: “Không thấy.”
Kiều Kiệt không nhận được sự đồng tình từ Lạc Trạch, quay sang Lý Gia Nhiên tìm đồng bọn: “Lý Gia Nhiên, cậu có thấy lạ không? Trác Khiêm còn ngoan ngoãn đi ăn với Thẩm Gia Lan và mẹ cậu ta. Giống như con dâu ra mắt phụ huyn…”
Lời còn chưa dứt, một quả chuối đã bị nhét vào miệng Kiều Kiệt.
Kiều Kiệt tức giận trợn mắt, lấy quả chuối ra khỏi miệng, quay đầu phẹt nước miếng.
“Dù cho quan hệ giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan có như thể nào đi chăng nữa thì sự thật là hôm nay Thẩm Gia Lan đã giúp cậu. Cậu bớt nói đi.” Lạc Trạch lột một quả chuối, đưa cho Lý Gia Nhiên, đồng thời bảo Kiều Kiệt, “Đừng nói nữa, ăn chuối đi.”
Kiều Kiệt cầm quả chuối, phẫn nộ gào lên: “Lạc Trạch, cậu đút chuối thì ít nhất cũng phải lột vỏ ra đã chứ!”
Lạc Trạch cười ha ha.
Lý Gia Nhiên nhìn Lạc Trạch, dường như đã nhìn thấu điều gì đó, nhưng không nói gì cả, yên lặng ăn chuối.
–
Khi Trác Khiêm trở lại ký túc xá, đã quá giờ tắt đèn.
Tuy hệ thống quản lý của Hoa Cao không khắt khe như những trường trung học bình thường, nhưng quản lý ký túc xá vẫn kiểm tra phòng hàng đêm. May là Hà Hoằng Văn đã nói trước với hiệu trưởng, hiệu trưởng dặn dò cô Trương, cô Trương gọi trực tiếp cho quản lý ký túc xá để giải thích tình hình.
Lúc Trác Khiêm lo lắng, thấp thỏm báo tên với quản lý ký túc xá thì nhận được một nụ cười vô cùng hòa ái, còn bảo cứ tưởng tối nay Trác Khiêm sẽ không về ấy chứ, dù sao chạy tới chạy lui cũng khá phiền phức.
Trác Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thán với Vương Tử: “Có tiền có thế tốt thật, xin nghỉ thôi mà cũng huy động nhiều người thế này.”
Vương Tử: “Ha ha.”
Trác Khiêm nhân cơ hội dạy dỗ nó: “Đồng chí Tiểu Vương, mỉa mai châm biếm cũng hao tổn sức lực lắm đó, hao tổn sức lực dễ ảnh hưởng đến ảnh hưởng tâm trạng. Giữ tinh thần lạc quan mới là nguyên tắc khỏe mạnh và sống lâu đấy nha~”
Vương Tử buồn bã nói: “Cậu thì khỏe mạnh, sống lâu rồi. Còn tôi không hoàn thành nhiệm vụ, không thể báo cáo kết quả công việc với hệ thống chủ. Khỏe mạnh, sống lâu kiểu gì?”
Trác Khiêm gãi đầu: “Vậy để tôi khỏe mạnh, sống lâu thay phần cậu?”
Vương Tử im lặng một lát, than ngắn thở dài: “Tôi không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần không phạm sai lầm thì cùng lắm là bị trừ điểm thành tích. Nhưng cậu thì khác, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không thể quay về thế giới cũ được.”
Trác Khiêm khẽ đáp: “Tôi biết.”
“Biết mà còn yêu đương với Thẩm Gia Lan? Cậu không muốn về sao?” Vương Tử hận không thể rèn sắt thành thép, muốn cạy đầu Trác Khiêm ra xem bên trong có gì, “Cậu cứ nói là phải quay về, nhưng tôi thấy cậu đã thích ứng với hoàn cảnh nơi đây rồi.”
Vương Tử nói xong, còn tưởng có thể chọc đến chỗ đau của Trác Khiêm, hòng khiến Trác Khiêm suy nghĩ lại.
Nào ngờ Trác Khiêm lại gật đầu như thật: “Con người tôi không có bao nhiêu ưu điểm, đáng tự hào nhất là khả năng thích ứng đó.”
“…” Vương Tử suýt hộc máu, “Tôi không có khen cậu!”
Trác Khiêm ngẩn người, ồ một tiếng.
Bấy giờ Vương Tử mới nhận ra, không phải Trác Khiêm không hiểu ý đó, chỉ là quen thói giả ngu mà thôi. Nó ước gì có thể nhảy ra khỏi ý thức của Trác Khiêm rồi hung hăng búng đầu cậu một cái: “Nể mặt chúng ta đã quen biết bao lâu nay, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu, thật ra thanh tiến độ màu đỏ là biểu hiện cho quan hệ giữa cậu và Thẩm Gia Lan. Nhưng một khi cậu kéo đầy thanh màu đỏ thì đừng mơ kéo đầy thanh màu xanh nữa.”
Câu này khiến Trác Khiêm hơi bất ngờ, cậu còn tưởng Vương Tử không biết hàm nghĩa đằng sau thanh tiến độ màu đỏ ấy chứ. Lời Vương Tử nói làm cậu phải nhíu mày: “Ý cậu là sao?”
“Trác Khiêm, cậu thông minh, nhưng dù sao cậu vẫn còn trẻ người non dạ.” Vương Tử nói, “Mặc dù độ hảo cảm của Yến Thư Dương đối với cậu đang chầm chậm tăng lên, nhưng chỉ là thiện cảm mà thôi. Nếu muốn kéo đầy thanh màu xanh, cậu nghĩ có thể chỉ dựa vào mỗi thiện cảm hay không?”
Trác Khiêm không lên tiếng, lòng cậu thầm trả lời câu hỏi của Vương Tử.
Không thể.
Trước kia cậu đã nghĩ là có thể, sau đó trơ mắt nhìn khoảng cách chênh lệch giữa hai thanh càng ngày càng lớn, cậu đã hiểu ra, muốn kéo đầy thanh tiến độ thì chắc chắn phải có thêm yếu tố khác.
Vương Tử nói: “Cậu yêu đương với Thẩm Gia Lan xong rồi mới quay đầu tìm Yến Thư Dương thì đã muộn. Hoặc là cậu ở lại thế giới này cho đến lúc chết, hoặc là phải tiếp tục công lược Yến Thư Dương.”
Trác Khiêm há miệng, một lúc lâu sau mới thốt lên hai chữ: “Biết rồi.”
Vương Tử thấy Trác Khiêm vẫn không hề dao động như cũ, tức giận đến mức đổi giọng: “Là một hệ thống đã đồng hành với nhiều ký chủ khác nhau qua nhiều thế giới, tôi phải nói cho cậu biết rằng, đặt cuộc sống của mình lên người kẻ khác là một lựa chọn ngu xuẩn. Huống chi, các cậu chỉ mới mười bảy tuổi, sau này còn phải đối mặt với rất nhiều bước ngoặt. Cả cậu lẫn tôi đều không thể đảm bảo Thẩm Gia Lan sẽ vĩnh viễn không thay lòng.”
Trác Khiêm đi đến trước cửa phòng ngủ, ấn mật mã, không vội mở cửa ra, cậu hỏi Vương Tử: “Cậu thấy cuộc sống cũ của tôi thế nào?”
Vương Tử khẳng định: “Ít nhất là tốt hơn bây giờ.”
“Không, tôi không cảm thấy tốt hơn bây giờ.” Trác Khiêm lắc đầu, “Có lẽ lý do trước kia tôi cảm thấy tốt hơn, là vì tôi muốn trở về. Nhưng dần dà, tôi không còn lưu luyến nữa, tôi muốn nghe theo trái tim mình.”
Vương Tử nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đúng là đồ não yêu đương!” Nói xong lại bổ sung, “Quên đi. Chuyện đã đến nước này, tôi không thèm quản cậu nữa. Cậu hãy tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”
Sau đó, Vương Tử nhanh chóng biến mất. Còn nói thêm gì nữa thì nó sẽ bị tên não yêu đương Trác Khiêm này chọc tức xỉu luôn mất.
Trác Khiêm đứng ngoài cửa một lát mới nhẹ tay nhẹ chân mở cửa.
Phòng ký túc tối đen như mực, chỉ có thể nương nào ánh sáng màn hình soi rọi.
Trác Khiêm rón ra rón rén bước vào, đổi dép.
Tắm rửa giờ này sẽ đánh thức bạn cùng phòng. Cậu vào phòng tắm, cố gắng vặn nước nhỏ nhất có thể, rửa mặt qua loa rồi đi ra với khuôn mặt ướt dầm dề.
Kết quả vừa mới đẩy cửa phòng tắm ra thì bất ngờ đụng phải một khuôn mặt khả nghi.
Trác Khiêm: “…”
Cậu ráng nuốt ngược tiếng thét sắp phọt ra khỏi họng trở lại, nhưng cũng đã bị dọa hú hồn, mặt mày trắng bệch, vịn khung cửa mới không đã té ngã.
“Trác Khiêm.” Người nọ cũng không ngờ mình lỡ dọa Trác Khiêm đến mức này, vội khẽ nói, “Là tôi.”
Trác Khiêm nhìn kỹ, người tới là Lạc Trạch.
Lạc Trạch ngại ngùng cười, nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi vì đã dọa cậu. Tôi định đi vệ sinh.”
Trác Khiêm sợ hãi vỗ ngực, nhất thời không nói chuyện nổi, vì thế vừa ra ngoài vừa ra dấu tay.
Lạc Trạch đợi Trác Khiêm đi ra mới đi vào. Đi được hai bước, cậu ta sực nhớ ra, xoay người vỗ vai Trác Khiêm: “Các cậu đi đâu vậy? Giờ này mới về?”
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này thì trong đầu Trác Khiêm toàn hiện lên những hình ảnh với nội dung không phù hợp với trẻ em. Cậu không hề biết rằng mặt mình đã đỏ bừng, còn đang giả bộ thong dong: “Đi ăn tối thôi.”
Lạc Trạch ồ một tiếng, ánh mắt đảo qua gương mặt đỏ như nhỏ máu của Trác Khiêm. Sau đó dứt ánh mắt trên vết rách rõ ràng trên cánh môi sưng tấy.
Tuy từ góc này chỉ có ánh sáng mờ ảo rọi ra từ phòng tắm, nhưng Lạc Trạch đã thấy rõ cả cái nên thấy lẫn không nên…
Cậu ta còn thấy môi Trác Khiêm không chỉ rách mỗi một chỗ, không biết nụ hôn lúc đó đã kịch liệt cỡ nào mới tới mức này.
Ầy, hai người đó không biết kiềm chế chút à?
Chỉ nhìn hai lần đã khiến Lạc Trạch cảm thấy tai mình nóng lên. Cậu ta mất tự nhiên dời mắt, hỏi: “Đi cùng Thẩm Gia Lan sao?”
Trác Khiêm không phủ nhận, thản nhiên gật đầu.
Lạc Trạch có ý ám chỉ: “Có rất nhiều người bắt gặp cậu cùng Thẩm Gia Lan và đạo diễn Hà đi chung với nhau. Đều đang bàn tán về các cậu, bảo là không biết hai người thân thiết như vậy từ khi nào.”
Ngầm nhắc nhở xong, cậu ta không đợi Trác Khiêm trả lời, bổ sung, “Khuya rồi, đi ngủ sớm đi.”
Trác Khiêm quay về giường, mở điện thoại lên, màn hình hiển thị có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
Ấn vào, đều là tin nhắn từ Thẩm Gia Lan.
[Về tới chưa?]
[Anh tới rồi.]
[Biết vậy đã không về trường.]
Trác Khiêm giơ điện thoại bằng hai tay, đọc đi đọc lại ba tin nhắn này.
Giây tiếp theo, trái tim cậu lại bắt đầu đập bịch bịch bịch.
Biết vậy cái gì?
Biết rằng Hà Hoằng Văn đã xin nghỉ giúp bọn họ sao?
Đừng có nói chuyện kiểu lấp lửng vậy chứ!
Có phải là chưa từng nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Gia Lan đâu, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác mới mẻ thế này. Ví dụ như chỉ ba câu ngắn gọn như vầy cũng mang thêm một tầng nghĩa khác.
Cũng đúng thôi, bởi vì thân phận của Thẩm Gia Lan bây giờ đã khác xưa.
Trác Khiêm hít thở sâu, trả lời đã tới rồi.
Tin nhắn vừa được gửi đi, tên Thẩm Gia Lan trên khung chat lập tức biến thành “Đang nhập”, như thể đối phương vẫn luôn chờ tin nhắn của cậu trước điện thoại.