Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 98

[Cô giáo!]

Hổ Nha vẫy cái đuôi lông xù chạy bạch bạch bạch đến, ngước mặt lên, nhếch mép thần bí mật cáo với Cố Tiểu Khả:

[Tôi vừa nghe trộm cậu chủ gọi điện thoại, hình như nói cái gì mà Vương Quốc Thành muốn mời cô uống trà.]

Vương Quốc Thành chính là tên đã bắt Pitt ‘đen’ làm con tin, đồng thời là tên tội phạm tình nghi giết hại mười mấy cảnh sát phải bắt rất lâu mới bắt được về quy án.

Hổ Nha chớp đôi mắt tròn vo, hỏi: [Uống trà là ý gì?]

Cố Tiểu Khả có hơi hốt hoảng, cô ngồi xổm xuống sờ đầu Hổ Nha, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Tại sao Vương Quốc Thành lại muốn mời tôi uống trà? Cậu còn nghe được những gì?”

Hổ Nha nghiêng đầu, rất là nghiêm túc nhớ lại: [Vương Quốc Thành ở trong cục cảnh sát không nói gì cả, chỉ nhiều lần nhấn mạnh rằng muốn mời một mình cô uống trà, nhưng cậu chủ không đồng ý.]

[Cậu chủ nói thẩm vấn là công việc của cảnh sát, không cần phải tăng thời gian ở riêng giữa nghi phạm trọng án với công dân bình thường.]

Cố Tiểu Khả ngẩn người, hít sâu một hơi, bỗng nhiên phản ứng lại, mình đã không phải là một con người nữa rồi, nhưng có người quan tâm cô, yêu cô, bảo vệ cô từ phía sau.

Hổ Nha cảm thấy trạng thái của cô giáo không đúng lắm, sáp đến nhìn sắc mặt cô, đột nhiên nói lớn một câu: [Cô giáo, tối qua lúc tôi nằm ngáy o o ở trong ổ, cậu chủ có phải là lén ra ngoài ở nhà cô cả một buổi tối đúng không!?]

Cố Tiểu Khả: “……..”

Mạc Thần Trạch vừa gọi điện thoại sắp xếp công việc trong công ty xong, đang định nghỉ hai ngày ở bên bạn gái đúng lúc đi đến, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt của Hổ Nha, thản nhiên hỏi: “Nó đang nói cái gì đó?”

Cố Tiểu Khả: “…..” Cô không dịch được.

Hổ Nha ghét bỏ nhìn cậu chủ nhà mình, vẫy đuôi vài cái quay về nằm vào trong sofa nhỏ dành riêng cho mình.

Mạc Thần Trạch đến gần Cố Tiểu Khả, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, cười: “Hai ngày này bị Vương Quốc Thành dọa hỏng người rồi hả? Có cần anh ở cạnh em tối nay nữa không….”

“Không cần đâu.” Vành tai Cố Tiểu Khả lập tức phiếm hồng, nuốt nước miếng khan: “Thực ra em không sợ thật mà….”

“Còn nói không sợ?” Mạc Thần Trạch giơ tay cực nhanh nhéo hai má của Cố Tiểu Khả, cười khẽ rất là dễ nghe: “Em nhìn em xem, sợ đến nỗi đỏ hết cả mặt rồi nè.”

Cố Tiểu Khả theo bản năng sờ mặt mình, mặt càng đỏ hơn.

Hổ Nha nằm ở trong sofa không tài nào chịu đựng nổi, nhảy ra gâu gâu mắng to cậu chủ nhà mình: [Thật là không biết xấu hổ! Cô giáo đã nói là không sợ rồi, tối nay anh còn muốn vứt bỏ Hổ Nha bé nhỏ mỏng manh đáng thương, còn muốn lén lút chạy đến đây, đến đây….]

Hổ Nha có hơi nghèo vốn từ diễn đạt, tiếp đó linh quang chợt lóe, nhớ đến từ mà Bí Đao thường dùng.

[Anh dám ở trước mặt tôi trêu ghẹo cô giáo của chúng tôi, anh coi tôi là quả hồng mềm sao! Tôi là chó chăn cừu Đức đó! Chó chăn cừu Đức oai phong lẫm liệt!]

Mạc Thần Trạch bị tiếng chú chó sủa làm cho ồn muốn chết, không cần quay đầu đã bóp miệng Hổ Nha: “Người lớn nói chuyện trẻ con đừng nói chen vào, ngoài ra, đồ ăn vặt của nhóc hôm nay bị tịch thu rồi.”

Hổ Nha yếu đuối nhỏ bé lại bất lực chỉ đành phát ra tiếng kêu ô ô thảm thiết.

Mạc Thần Trạch để ý vẻ mặt của Cố Tiểu Khả, thấy cô chỉ hơi xấu hổ một chút chứ không có ý kháng cự, thế là lại gần tai cô hạ thấp giọng cười nói: “Bé con được đó, bây giờ bị anh sờ mặt cũng không việc gì rồi?”

Cố Tiểu Khả nghe hết tiếng gào khóc của Hổ Nha, rụt cả người lại: “Ngay trước mặt con nít con nôi, anh đừng có mà….”

“Đứng có mà quá đáng quá, tránh cho dạy dư anh bạn nhỏ, biết rồi.” Mạc Thần Trạch cười ngửa đầu về phía sau một chút, kéo ra khoảng cách an toàn với Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả vội vàng hỏi sang chủ đề khác: “Tại sao Vương Quốc Thành lại muốn tìm em nói chuyện riêng, có chuyện gì mờ ám bên trong không?”

Mạc Thần Trạch chống đầu giải thích: “Em bất ngờ giúp họ bắt được nghi phạm tình nghi, coi như đã lập được công lớn, việc thẩm vấn này dân thường như chúng ta không nên bận tâm, ông ta xảo trá như vậy, ai biết được có phải là cố ý thiết kế gài bẫy em hay không? Chúng ta không cần để ý đến cái yêu cầu kỳ lạ này, không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, vốn dĩ đây không phải là trách nhiệm của em.”

“Đừng quên hiện trường mưu sát có vết máu của ông ta, lại còn vết thương đạn bắn ở trên vai ông ta, cho dù đánh chết không nhận tội, nhưng chứng cứ xác thực, Viện kiểm sát hoàn toàn có thể hoàn tất hồ sơ chuyển cho tòa án mà không cần bị can nhận tội, căn bản không cần em phải dấn thân vào nguy hiểm.”

Cố Tiểu Khả gật đầu, không xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà giống như người mẹ già nhọc lòng cho con trai vậy, đuổi anh đi làm.

Mạc Thần Trạch bận rộn thực sự, anh đã dời lịch rất nhiều cuộc họp để có thời gian rảnh ở bên người yêu đang chịu hoảng sợ, kết quả một mảnh lòng son này lại đưa cho một người mù không hiểu phong tình, một người mù rõ ràng nhẫn tâm thả chó cắn mình cũng phải đuổi anh ra ngoài cố gắng làm việc kiếm tiền.

Sau khi Mạc Thần Trạch rời khỏi, Cố Tiểu Khả nhận được một tin nhắn.

[Nghe nói hậu đài của bạn trai cô rất cứng.]

Vừa xem chính là tin nhắn lừa đảo, Cố Tiểu Khả không để tâm, xóa thẳng luôn.

Kết quả không lâu sau, số lạ đó lại gửi đến mấy tin nhắn nữa.

[Tôi biết Mạc Thần Trạch có quan hệ trên tỉnh ủy.]

[Chỉ cần anh ta ra tay giúp đỡ, tôi sẽ tặng cô một phần quà thần bí siêu cấp xa xỉ.]

Cố Tiểu Khả cười lạnh, dứt khoát thoát giao diện tin nhắn, đúng vào lúc này đối phương lại gửi đến một tin nhắn, Cố Tiểu Khả giật mình, trong đầu một mảnh trống không.

[Tôi biết tung tích của mẹ cô.]

Cố Tiểu Khả dồn sức nắm chặt tay ghế sofa, lực mạnh tới mức phá hỏng tay ghế.

Hổ Nha: [!!!]

Chú cún âm thầm lùi về sau một bước, vẻ mặt cô giáo của bây giờ thật là dọa người, cục cưng có hơi sợ.

Cố Tiểu Khả mím chặt môi, trái tim đập điên cuồng.

Đối phương biết điểm yếu của cô, biết cô để ý nhất đến điều gì, còn biết rõ mối quan hệ của cô với Mạc Thần Trạch, và cả bối cảnh của anh.

Nếu như có thể, Cố Tiểu Khả bằng lòng đánh đổi tất cả mọi thứ để lấy được tin tức của mẹ, nhưng, cô không thể lợi dụng Mạc Thần Trạch, không muốn làm khó anh, càng không muốn lạm dụng quyền lực người nhà anh.

Chỉ có điều, rốt cuộc đối phương là ai?

Cố Tiểu Khả hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống, ổn định lại tinh thần, cân nhắc gõ chữ trả lời.

[Anh là ai?]

Đối phương trả lời rất nhanh: [Một người bạn trung gian nhiệt tình.]

Cố Tiểu Khả lại hỏi: [Anh muốn anh ấy giúp anh chuyện gì?]

Đối phương: [Phán quyết hình phạt của Vương Quốc Thành là tử hình treo.]

Với tính chất ác liệt của vụ án Vương Quốc Thành, chỉ cần mở phiên tòa xét xử, hình phạt tử hình sẽ lập tức được thi hành không trốn được, nhưng một khi biến thành kéo dài thời gian thi hành tử hình hai năm, sẽ có thời gian để Vương Quốc Thành tìm cách thoát khỏi tội chết.

Không đợi Cố Tiểu Khả trả lời lại, đối phương lại gửi đến một tin nhắn: [Chuyện này chỉ một chuyện nhỏ với bác cả của bạn trai cô mà thôi, chỉ cần bảo một câu, tất nhiên sẽ có người giúp.]

[Cô yên tâm, chuyện này sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào với các người, chỉ cần trong quá trình giám nghiệm ADN “bất cẩn” dính và một chút mẫu vật và tư liệu còn lưu lại năm đó, hậu quả không có gì hơn là người nào đó bị ghi lỗi cảnh cáo kỷ luật, hoàn toàn không nghi ngờ đến các người.]

[Chỉ cần thẩm phán kết án, tôi sẽ nói cho cô biết thông tin mà cô muốn biết ngay lập tức.]

[Đây mới chính là cô tốt tôi tốt mọi người đều tốt, có phải không nào?]

[Tôi sẽ cho cô chút lợi ích trước, để thể hiện thành ý của tôi.]

[Thật ra mẹ cô chưa bao giờ rời xa cô, bà ấy ở ngay bên cạnh cô.]
Bình Luận (0)
Comment