Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 99

Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào tin nhắn chừng mười phút, sau đó mới từ từ đưa ngón tay lên, xóa sạch từng tin nhắn một, sau khi trầm mặc, kéo thẳng đối phương vào danh sách đen.

Có một vài điểm mấu chốt thực sự không có cách nào dễ dàng phá vỡ chỉ vì một khát vọng nào đó.

Người trung gian thần bí kia nắm chặt điện thoại, dán mắt vào nó cả một buổi tối, kết quả không đợi được một chữ trả lời lại nào.

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy Mạc Thần Trạch, Cố Tiểu Khả không nói một câu nào đến chuyện kia.

Mạc Thần Trạch nhận ra trạng thái cô hơi khác thường, đến gần nhìn sắc mặt của cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Một lúc lâu Cố Tiểu Khả mới rõ Mạc Thần Trạch đang nói cái gì, cười gượng: “Không…. chỉ là có chút lo lắng hung thủ không thể bị rằng buộc bằng pháp luật.”

“Vậy sao em lại có vẻ mặt này?” Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng chọc đôi má trắng như tuyết của Cố Tiểu Khả, nói nhỏ: “Chứng cứ vô cùng xác thực, ván đã đóng thuyền, đã phán tử hình sẽ không thoát được đâu. Cái dáng vẻ lo âu này của em, khiến người ta rất muốn bắt nạt….”

Cố Tiểu Khả ngẩn ra, theo bản năng giơ tay lên cọ vào đôi má bị chọc, đôi tai dần dần đỏ lên.

Hổ Nha tránh ở trong bóng râm, ở một bên nhảy đi nhảy lại, không nể tình bóc phốt: [Có người không biết xấu hổ! Có người lại bắt đầu không biết xấu hổ rồi ~]

Mặc dù Mạc Thần Trạch nghe không hiểu chú cún đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của nó là biết sẽ không có lời hay ý đẹp gì được phun ra từ miệng nó.

Gần đây nhóc lông xù này càng ngày càng hoạt bát, động một chút là thích xen miệng bóc phốt, Mạc Thần Trạch quả thực sắp bị nó làm phiền chết rồi, nghiêng đầu dùng ánh mắt cảnh cáo Hổ Nha, lạnh lùng nói: “Có một vài chú cún ỷ vào mình từng là cảnh khuyển, chưa từng làm phẫu thuật triệt sản.”

Mạc Thần Trạch ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn quả trứng nhỏ của Hổ Nha, cười đề nghị: “Đúng dịp dạo gần đây tôi không bận, rất là rảnh rỗi, hoàn toàn có thể đưa nhóc đi….”

Cục bông Hổ Nha lạnh lẽo, rụt miệng lại, giơ cái chân lông lên cào cào bên cạnh, đẩy đồ chơi thỏ xám chắn trước quả trứng nhỏ, căng thẳng nhìn cậu chủ nhà mình.

Cố Tiểu Khả nhìn thấy cục cưng run rẩy mím môi cười nhẹ.

Hổ Nha phát tín hiệu cầu cứu tội nghiệp về phía cô giáo, âm thanh nghẹn ngào.

Không biết làm sao, Cố Tiểu Khả nhịn cười quay đầu sang bên khác, giả vờ không nhìn thấy.

Hổ Nha tuyệt vọng nhìn cậu chủ của mình, gâu gâu mắng hai tiếng, rụt chân chuồn đi.

Cố Tiểu Khả không nhịn được bật cười.

Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, thấy sắc mặt Cố Tiểu Khả đã trở lại bình thường, hạ giọng cười hỏi: “Nó nói gì thế?”

Vành tai Cố Tiểu Khả ửng đỏ giọng nói có hơi mất tự nhiên, thậm chí còn hơi run: “Không… không nói gì, không nói gì thật.”

Mạc Thần Trạch cười nhìn cô.

Cố Tiểu Khả hỏi trêu: “Có phải Hổ Nha từng nhìn trộm anh tắm không?”

Mạc Thần Trạch ngơ ra, gật đầu: “Tối hôm qua anh tắm cho nó nước bắn tung tóe lên người, thế là anh tắm luôn, làm sao vậy?”

Cố Tiểu Khả cắn môi nín cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, anh mau đi làm đi, sắp trễ giờ rồi.”

Mạc Thần Trạch cười, đứng dậy rời đi.

Sau khi đợi cậu chủ nhà mình rời đi, Hổ Nha mới nấn ná từng bước một đến, ngại ngùng nhận sai với Cố Tiểu Khả: [Xin lỗi cô giáo, vừa nãy Hổ Nha tức giận cho nên mới nói dối.]

Cố Tiểu Khả nhíu mày: “Hả? Nói dối cái gì?”

Cục cưng cúi đầu vụng trộm che lại quả trứng nhỏ của mình, thành thật thú nhận: [Vừa nãy Hổ Nha nói chủ nhân chỉ có một quả trứng nhỏ, thực ra là lừa cô, ảnh có hai cái, Hổ Nha từng nghiêm túc đếm rồi, vừa to vừa tròn, còn có….]

“Dừng!!!” Cố Tiểu Khả nhanh tay nhanh mắt bóp miệng anh bạn: “Đừng nói nữa!”

Ánh mắt ướt sũng của chú chó chớp chớp, toát ra ý cầu xin.

Cố Tiểu Khả vò cái đầu lông xù của nó, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, tôi đi xin tha giúp cậu, nhất định giữ được trứng nhỏ quý giá của cậu, được chưa?”

Mắt Hổ Nha sáng lên, ra sức gật đầu.

Cố Tiểu Khả tiếp tục dạy nhóm lông xù, sống những ngày tháng yên lặng được một thời gian, bản án của Vương Quốc Thành đã được phán quyết.

Lập tức thi hành án.

Cố Tiểu Khả nhận được thông tin hít sâu một hơi, sau đó chuyện gì nên làm thì làm, coi như không có chuyện gì.

Buổi tối trước khi Vương Quốc Thành bị xử tử, Cố Tiểu Khả đột nhiên nhận được vài tin nhắn.

Cô vừa uống trà vừa mở từng tin nhắn một.

[Cố Tiểu Khả, cô cũng có khí phách lắm.]

[Đã có người không giữ chữ tín, vậy tôi đây cũng không thể để anh ta sống tốt!]

[Làm một chuyện tốt trước khi chết, mong rằng tôi xuống địa ngục gặp được Diêm vương có thể xin tha thứ ít phải chịu đau khổ.]

[Cố Tiểu Khả, năm đó mẹ cô không phải bị mất tích, mà là bị mưu sát.]

[Có phải cô cảm thấy rất kỳ lạ phải không, tại sao luôn không tra được hồ sơ của bà ta?]

[Đơn giản lắm, bởi vì năm đó có người nhúng tay vào chuyện này, cho nên xưa nay không hề lập chuyên án.]

[Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy rồi, thời gian hiệu lực tố tụng cố ý giết người đã qua, cô muốn báo thù cũng không còn cách nào nữa rồi.]

[Muốn biết hung thủ là ai không?]

Chén trà ở trong tay Cố Tiểu Khả đã sớm bị bóp thành những mảnh vỡ, ánh mắt cô rét lạnh, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nét mặt càng ngày càng dữ tợn.

Mấy giây nữa lại trôi qua, đối phương lại gửi tới một tin nhắn nữa.

[Cô có cảm thấy lạ không, tại sao khi đó cô được đưa vào cô nhi viện, kết quả không đợi mấy ngày đã được đón về nhà rồi?]

[Nếu như ông bố dượng “tốt bụng” kia của cô thật sự có tinh thần trách nhiệm, có lòng cảm thông như vậy, tại sao ngay từ đầu phải đưa cô đi?]

[Tôi nói cho cô biết!]

[Đó là vì sau khi ông ta giết người luôn mơ thấy ác mộng bị bóng đè, cho nên mời cao tăng đắc đạo chỉ điểm sai lầm.]

[Cao tăng nói với ông ta chỉ có người thân của người chết mới có thể áp được oán hận của bà ta.]

[Mấy năm này cô luôn cảm kích ông bố dượng tốt kia của cô đã để cô ở trong ngôi biệt thự xa hoa kia nhỉ?]

[Căn biệt thự thật là đẹp nha, bên trong còn có những hồi ức sinh hoạt của hai mẹ con cô, chắc chắn cô không nỡ rời đi.]

[Đoán thử xem, người mẹ cô tìm nhiều năm như vậy, bây giờ đang ở đâu nhỉ?]

[Bà ấy đang ở dưới chân cô đó.]

[Cô đã giẫm lên nấm mộ của bà ấy, hai mươi năm tròn.]

[Thật đúng là một người con có hiếu đó….]

Đôi mắt Cố Tiểu Khả đỏ ngầu, lý trí rõ ràng nói cho cô, đối phương đang cố ý gợi lên sự căm phẫn của cô, muốn giúp anh ta báo thù.

Tên Vương Quốc Thành đáng băm vằm này biết mình để tâm cái gì nhất, cho nên trước khi chết phải độc ác cắn xuống một miếng thịt của người khác.

Nếu như có thể, Cố Tiểu Khả hy vọng bản thân có thể duy trì lý trí.

Nhưng cô không thể!

Thời gian hiệu lực tố tụng đã qua, căn bản không có cách nào khởi tố Cố Hoằng Thăng, bỏ mặc tên cầm thú này ung dung tự tại ở xã hội thì cô không làm được!!!

Chuyện tự mình có thể giải quyết, Cố Tiểu Khả chưa từng muốn ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

Cô yên lặng đọc xong xin nhắn, ra sức hít sâu một hơi, gắng sức nuốt xuống nước bọt chua cay tanh mùi máu.

Sau khoảnh khắc trầm lặng, Cố Tiểu Khả đứng lên đi vào vườn hoa, nằm sấp trên mặt đất ẩm ướt.

Dưới ánh trăng, đôi tai của cô dần biến thành lông xù màu tuyết trắng, mũi cô cũng dần dần hóa thành mũi thú.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự chú ý chưa bao giờ tập trung như thế này, không bỏ qua bất kỳ một chút mùi vị khả nghi nào ở trong không khí.

Nửa giờ sau, đột nhiên động tác của Cố Tiểu Khả dừng lại, ngừng lại.

Một giây sau, đôi tay cô bỗng nhiên biến thành móng trước sắc bén, móng tay cũng trở nên vừa nhọn vừa cứng. Hai mắt cô đỏ ngầu, động tác cực nhanh, cô điên cuồng đào đất, không chút nào để ý bùn đất bắn khắp người.

Mười phút sau, cô đào ra một bộ xương trắng.

Cố Tiểu Khả lặng lẽ nhặt lên từng chiếc xương, xiết chặt ở trong lòng, lấy ra một chiếc khăn lông sạch sẽ lau chùi tỉ mỉ.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô gái chảy nước mắt, cắn đứt chiếc khăn mặt.

Lúc này Mạc Thần Trạch đột nhiên giật mình tỉnh giấc, hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào trần nhà, hình như ban nãy vừa nằm mơ, nhưng lại không nhớ ra được cái gì.

Cố Tiểu Khả thu thập xong xương cốt của mẹ, rửa sạch tay, lau sạch mặt, đổi sang một chiếc váy màu đỏ máu.

Trước khi ra ngoài, cô ngẩng đầu ngắm ánh trăng sáng trong trên bầu trời và bóng cây loang lổ ở chỗ không xa một lát.

Đêm đen gió lớn.

Thích hợp giết người phóng hỏa.
Bình Luận (0)
Comment