Ông ta lập tức hồi phục ý thức ngay khi xuống khỏi bậc cửa sổ, ông ta mờ mịt nhìn căn phòng toàn là người: “Sao lại có nhiều người như thế? Đã xảy ra chuyện gì à?” Lý Á Phi “òa” một tiếng khóc lên, bà ta vừa đánh tên cánh tay chồng mình vừa khóc rống tên: “Anh dọa c.h.ế.t em rồi, anh suýt chút nữa đã nhảy lầu đó biết chưa hả?”
“Anh? Nhảy lầu á?“ Hứa Tiểu Quân định giải thích đôi câu, trong đầu chợt loé lên một màn trước khi bản thân mất ý thức kia, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Là cô ta! Cô ta đã tới! Anh nhìn thấy cô ta rồi! Chính là cô gái kia”
Một y tá ra ngoài tìm bác sĩ, một y tá khác ở bên cạnh an ủi ông ta: “Có phải ông xuất hiện ảo giác hay không? Ông thấy ai tới?”
“Nữ quỷ rơi xuống lầu, mặc váy màu xanh, cô ta muốn tìm tôi làm người thay thế.” Hứa Tiểu Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y y tá, tinh thần có chút rối loạn: “Mấy người mau cứu tôi đi, tôi không muốn làm người thay thế cô ta, tôi chỉ đi ngang qua chỗ đó thôi, tại sao lại tìm tôi chứ...”
“Nữ quỷ?” Y tá nhớ đến bóng dáng màu xanh da trời chợt lướt qua mà mình vừa mới nhìn thấy kia, sợ hãi nhìn về phía cửa sổ.
Sau cuộc náo loạn lúc nửa đêm, Hứa Tiểu Quân hoàn toàn không dám ngủ, ông ta co rúm mình lại trong chăn hận không thể cuộn mình thành một quả bóng. Lý Á Phi ngồi bên cạnh dựa vào ông ta, trợn mắt nhìn đèn trần trên trần nhà. Mãi cho đến hơn 5 giờ sáng, hai người mới tựa vào nhau mơ mơ màng màng ngủ một giấc.
8 giờ sáng, con gái của Hứa Tiểu Quân là Hứa Dung Dung xách cháo gạo và bánh bao đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh 509 dựa theo tin nhắn WeChat mà Lý Á Phi gửi.
Cô ấy đẩy cửa phòng bệnh ra, lại thấy trong phòng bệnh nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường bệnh. Lý Á Phi nửa nằm trên giường bệnh, dựa vào vách tường mà ngáy ngủ. Hứa Tiểu Quân thì cuộn mình vào trong chăn, chỉ còn cái đỉnh đầu lộ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-111.html.]
TBC
Hứa Dung Dung đặt hộp giữ nhiệt sang bàn ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ Lý Á Phi: “Mẹ ơi, tỉnh dậy đi, tại sao mẹ lại ngủ như vậy? Cổ sẽ mỏi đó!”
Lý Á Phi tỉnh dậy, bà ta mở mắt ra thấy mặt con gái mới thở phào nhẹ nhõm, uể oải mở miệng chào: “Dung Dung tới rồi à, con ngồi xuống trước đi.”Cô ấy nhìn gương mặt được mẹ mình giữ gìn rất tốt lại có hai quầng thâm mắt rất lớn, buồn bực hỏi: “Tối hôm qua cha con kiểm tra đến khuya lắm ạ? Sao quầng thâm mắt của mẹ lớn thế?”
Lý Á Phi cảm thấy toàn thân chẳng có chút hơi sức nào, mặt mày phiền muộn nhìn trần nhà: “Tối hôm qua cha con gặp quỷ, con quỷ đó muốn ông ấy làm người thay thế, vẫn luôn quấn lấy ông ấy nhảy lầu. Cha con bị dọa sợ, đến sáng mới ngủ được, mẹ cũng theo đó chợp mắt một lát.”“Hả?” Hứa Dung Dung kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống: “Mẹ, mẹ cũng ngã đụng đầu rồi à? Nói mê sảng gì đó! Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ!”
“Là bệnh nhân mới nhập viện hôm qua sao?” Một đám bác sĩ đi vào, người dẫn đầu cầm hồ sơ bệnh án đọc, mặt mũi vô cảm lên tiếng: “Chỉ là chấn động não bình thường, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, mấy người làm thủ tục xuất việc cho ông ấy đi.”Hứa Dung Dung có chút bất an: “Giờ đã xuất viện rồi á? Không quan sát thêm mấy ngày ạ?”
Bác sĩ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cửa sổ: “Không cần quan sát, ở chỗ này ngược lại sẽ không có lợi qua quá trình hồi phục của bệnh nhân.” Đối phương lấy giấy thông báo nhập viện đã mở sẵn đưa cho Lý Á Phi: “Bà tranh thủ đi làm thủ tục xuất viện đi, một bệnh nhân xuất huyết não đang cấp cứu sắp chuyển qua rồi.”Hứa Dung Dung còn định lên tiếng, Lý Á Phi lại đưa tay kéo tay cô ấy lại, yếu ớt nói: “Dung Dung, con đi làm thủ tục xuất viện đi.”
Cô ấy khó hiểu nhìn mẹ mình, nhận lấy bảo hiểm y tế và thẻ căn cước của Hứa Tiểu Quân ra ngoài. Các bác sĩ thấy người nhà bệnh nhân tương đối hợp tác cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến phòng bệnh tiếp theo kiểm tra.Lý Á Phi thở dài, lấy từ trong ngăn kéo ra điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho phó giám đốc bộ phận của Hứa Tiểu Quân, nhờ người ta làm thủ tục nghỉ ốm cho chồng mình.
Cúp máy xong, bà ta xoa xoa bả vai ê ẩm, vén chăn lên đẩy Hứa Tiểu Quân: “Tiểu Quân, anh dậy đi, về nhà rồi ngủ tiếp.”Hứa Tiểu Quân ngơ ngơ ngác ngác ngồi dậy, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi: “Phải về nhà ư? Nhà chúng ta ở tầng 12 luôn đó.”
Lý Á Phi nhớ đến chuyện ngày hôm qua cũng cảm thấy sợ, vội vàng tiếp lời: “Nếu không chúng ta đến chùa bái lạy đi, xin lá bùa hộ mệnh gì đó.”Hứa Tiểu Quân hốt hoảng gật đầu: “Anh gọi điện thoại hỏi thím Trương ở quê. Trước đây bà ấy từng là bà đồng, hẳn sẽ biết nơi nào linh nghiệm.”