Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 112



Ông ta vừa mới cầm llấy điện thoại đi động thì nó đã reo lên, ông ta thấy tên trên màn hình liền vội vàng nhận cuộc gọi, yếu ớt gọi: “Giám đốc Cố.” Giọng nói của Cố Bách Nhiên hiện rõ sự tức giận: “Hứa Tiểu Quân, ông giỏi lắm. Chiều hôm qua tôi đã nói với ông thế nào hả, sau 6 giờ không được ra ngoài, ông quên rồi ư?” Hứa Tiểu Quân cầm điện thoại di động khóc không ra nước mắt, nếu như biết có thể sẽ gặp phải chuyện này, có đánh c.h.ế.t ông ta cũng không đám ra khỏi cửa đâu.

Cố Bách Nhiên hít sâu, sau đó giọng điệu đã trở nên bình tĩnh phần nào: “Ông ở nhà đừng có đi ra ngoài, lát nữa đại sư đã đến giải quyết chuyện này giúp ông.”

Đầu óc của Hứa Tiểu Quân còn chưa kịp xoay chuyển, theo bản năng hỏi: “Đại sư nào ạ?”

Tiếng rống giận của Cố Bách Nhiên truyền ra từ trong loa: “Đại sư Hàn nói ông có điềm đại hung đó!”

“Đại sư Hàn?” Ông ta sửng sốt lặp lại một lần, bỗng dưng trợn to mắt: “Thư ký Hàn lại là đại sư!”

Bây giờ vừa mới đến giờ làm việc, người làm thủ tục xuất viện không nhiều, Hứa Dung Dung mất chưa đầy 10 phút đã hoàn thành xong xuôi tất cả thủ tục rồi trở về phòng bệnh. Hứa Tiểu Quân đã thay quần áo xong, hai mẹ con xách đồ đạc dìu ông ấy rời khỏi bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-112.html.]

Từ bệnh viện lái xe về nhà cũng chỉ mất nửa tiếng, Lý Á Phi đổ cháo trong hộp giữ nhiệt ra, Hứa Tiểu Quân gắng gượng ăn mấy hớp thì nuốt không trôi nữa. Tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua quả thực quá khủng khiếp, ông ta cảm thấy toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào thoải mái.

Vợ ông ta thở dài: “Nếu không ông về phòng nằm nghỉ một lát trước đi?”Ông ta uể oải xua tay, run rẩy ngồi trên ghế sô pha, bày ra vẻ mặt đời chẳng còn gì lưu luyến: “Ngày hôm qua anh đi làm, thư ký Hàn, không phải, là đại sư Hàn đã từng nhắc nhở anh, có điều anh không những không tin, còn tố cáo cô ấy với tổng giám đốc. Bây giờ nhớ lại, đầu óc anh đúng là đần độn, tổng giám đốc Cố vốn là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng bây giờ ngài ấy lại không chút nghi ngờ lời nói của đại sư Hàn. Điều này chứng tỏ ngài ấy hiểu năng lực của đại sư Hàn, sao anh không nghĩ ra chứ?”“Đó là bởi vì cha vốn dĩ không tin ma quỷ thần linh, thật ra thà tin chuyện này còn hơn là không tin, xem xét những việc này bằng lòng kính sợ chắc chắn sẽ không sai đâu ạ.”

TBC

Mặc dù Hứa Dung Dung còn trẻ tuổi, thế nhưng bình thường cô ấy thích xem mấy chuyện này ở trên mạng, cho nên mức độ chấp nhận ngược lại cao hơn Hứa Tiểu Quân một chút, nói nghe cũng đâu ra đấy. Cô ấy đưa sữa bò đã hâm nóng cho ông ta, nghiêm túc dặn dò cha mình: “Lát nữa đại sư tới, có lẽ cha phải xin lỗi người ta. Người có bản lĩnh khó tránh khỏi sẽ kiêu căng chút ít, nếu như thái độ của cha không tốt, người ta mới không chịu cứu cha đâu.”“Cha biết rồi.” Hứa Tiểu Quân bưng sữa bò gật đầu lia lịa, chẳng qua ít nhiều gì tâm trạng cũng có chút suy sụp: “Chẳng phải người ta nói trên thế giới này hoàn toàn không có ma quỷ à? Tại sao cha đi đường ban đêm cũng có thể gặp phải ma quỷ chứ!”Hứa Dung Dung yên lặng nhìn ông ta: “Hiện lại còn nói sau dựng nước không được thành tinh cơ đấy.”

Vành mắt của Hứa Tiểu Quân cũng đỏ lên, thoạt nhìn hết sức bất lực: “Bản tin thời sự rõ ràng nói cho chúng ta rằng phải thiết lập giá trị quan đúng đắn khoa học, phải dùng khoa học và phương pháp luận để xem xét sự vật. Nếu như cha biết trên thế giới này lại có chuyện không khoa học này, có đánh c.h.ế.t cha cũng sẽ không ra ngoài ban đêm đâu!”Nhìn Hứa Tiểu Quân khóc lóc than thở, Hứa Dung Dung lúng túng không biết làm thế nào để an ủi người cha đang suy sụp cảm xúc của mình. May thay, ông ta khóc chưa được bao lâu thì chuông cửa đang vang lên. Lý Á Phi vội vàng rút 2 tờ khăn giấy đưa cho chồng: “Anh mau lau nước mắt đi, đại sư tới rồi.”Hứa Dung Dung ra mở cửa, một cô gái mang giày cao gót phối hợp với bộ đồ công sở chuyên nghiệp và mái tóc dài như sóng lớn đứng ngoài cửa hết sức khách sáo hỏi: “Xin hỏi có phải nơi này là nhà của ông Hứa Tiểu Quân không?”

Hứa Dung Dung thấy cô gái kia cũng xấp xỉ tuổi mình, chần chừ hỏi: “Cô là?”Hàn Hướng Nhu bình tĩnh trả lời: “Tôi là đồng nghiệp của giám đốc Hứa, Hàn Hướng Nhu của phòng thư ký, tổng giám đốc Cố bảo tôi đến gặp ông ấy.”Hứa Dung Dung dột nhiên trợn tròn hai mắt: “Cô chính là đại sư Hàn, mau vào đi.”

Trong phòng khách, Hứa Tiểu Quân được Lý Á Phi dìu đứng lên, ông ta nhìn thấy Hàn Hướng Nhu thì xấu hổ không biết nói gì cho phải, ấp úng gọi một tiếng “đại sư Hàn”, thậm chí lúng túng đến nỗi đầu cũng chẳng ngẩng lên.

Bình Luận (0)
Comment