Hàn Hướng Nhu tiến tới, xách nữ quỷ ngã đến nỗi mặt đầy m.á.u tên: “Là cô muốn tìm người thay thế hả?” Nữ quỷ nhận ra bản thân hoàn toàn không có chút sức lực nào khi ở trong tay đối phương, thậm chí âm khí vốn ở trên người cũng bị hút đi, lập tức bối rối giãy giụa. Cô bóp cổ nữ quỷ kéo tới cửa rồi bật đèn tên, Hứa Tiểu Quân ngồi dưới đất trơ mắt nhìn thư ký Hàn tôi một cô gái toàn thân đầy m.á.u ra ngoài, sợ đến mức không biết nên ngồi dưới đất bình tĩnh một lúc hay là đi theo ra ngoài, dù sao thì vợ con ông ta vân còn ở bên ngoài mà. Đèn của phòng khách sáng lên, bóng người của nữ quỷ trở nên nhợt nhạt hơn rất nhiều dưới ánh đèn. Thế nhưng dù cho tà vậy, hai người Hứa Dung Dung và Lý Á Phi vẫn hét lên chạy vào trong góc phòng khách, cách xa nữ quỷ ra.
Hàn Hướng Nhu ngồi xuống ghế sô pha, ném nữ quỷ sang bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Vì sao cô lại muốn tìm người thay thế?”
Nữ quỷ bụm mặt òa khóc: “Tôi cũng không muốn như thế, nhưng mà nếu không tìm được thì tôi sẽ không được đầu thai.”
Cô nhìn cô ta với vẻ kỳ quái: “Là ai nói cho cô biết vậy?”
Nữ quỷ lau sạch m.á.u trên mặt, ngoan ngoãn trả lời: “Không ai nói cho tôi hết, có điều khoảnh khắc tôi biến thành quỷ đã biết, trừ khi tìm được người thay thế, nếu không tôi chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ. Quả nhiên tôi ở lại chỗ đợi đến mấy ngày cũng chẳng có quỷ sai đến dẫn tôi đi. Sau đó tôi nghĩ ra một sáng kiến, đó là chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện để chờ quỷ sai, tuy nhiên quỷ sai đi ngang qua tôi thậm chí còn chẳng liếc nhìn tôi dù chỉ một lần, như thể tôi không tồn tại vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-115.html.]
TBC
Nữ quỷ ấm ức lau nước mắt: “Tôi cũng không muốn hại ông ấy, nhưng mà tôi thật sự không còn cách nào.”
“Điều này kỳ lạ đây.” Hàn Hướng Nhu nâng mặt nữ quỷ lên quan sát một hồi, tự lẩm bẩm: “Trong cô cũng chẳng có gì đặc biệt mà.”
Nữ quỷ bị cô nắm cằm thì sợ đến mức không dám nhúc nhích, cho đến khi người kia buông lỏng tay, cô ta mới nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không chỉ có tôi, chỗ của chúng tôi có một bà cụ bệnh c.h.ế.t cũng không thể đầu thai.”
Hàn Hướng Nhu nhướng mày lên: “Cái này cũng thật thú vị.” Cô đứng dậy, liếc nhìn nữ quỷ ngồi bệt dưới đất: “Đi thôi, chúng ta đến chỗ nhà cô xem sao.”Cô ta vội vàng bò dậy, định nhảy xuống từ cửa sổ. Cô tóm lấy quần áo xách cô ta trở lại: “Nhảy nghiện rồi đúng không? Đi bằng cửa!”...
Ban ngày Hàn Hướng Nhu từng đến Đông Đường Hoa Phủ một lần, đã quen đường đi. Nữ quỷ ngã lầu không dám lên xe, sợ làm bẩn ghế ngồi sẽ bị đạp xuống bèn ngoan ngoãn bay lơ lửng bên cạnh chiếc xe. May mà lúc này đã là nửa đêm, người trên đường cũng không tính là nhiều, cho dù có người nhìn thấy cũng là bóng dáng thoáng qua, đại đa số mọi người sẽ tưởng rằng bản thân hoa mắt.Hàn Hướng Nhu đỗ xe ở đầu hẻm, còn chưa kịp bước vào đã cảm thấy sai sai. Nơi này đã khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác với ban ngày. Cô gọi nữ quỷ đến, nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối ở đây có gì khác với ban ngày không?”Nữ quỷ là quỷ mới, cũng không biết quá nhiều thứ, chỉ có thể miêu tả theo cảm nhận bản năng của mình: “Nơi này sau 12 giờ đêm sẽ trở nên cực kỳ mát mẻ, cảm giác rất thoải mái.”
Cô ta suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm một câu: “Sẽ xuất hiện rất nhiều ma quỷ, cũng không biết bọn họ chui từ đâu ra, có điều bọn họ sẽ biến mất khi đến 3 giờ sáng.”