Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 120

Trương Chiêu Dục lấy chứng minh nhân dân của mình ra quơ quơ: “Không sao đâu, chuyện này cục của chúng tôi có thể quản lý được. Đi thôi, chúng ta đi xem xem.” Tòa nhà mà Bạch Tiểu Cẩm ở có vẻ đã được xây khoảng bảy tám năm, ổ khóa cửa căn hộ dường như đã hỏng từ lâu, hai cánh cửa chỉ khép hờ. Sau khi hai người đi thang máy lên tầng không cần phân biệt phương hướng đã đi thắng tới căn nhà ở giữa. Hàn Hướng Nhu đặt ngón tay tên chuông cửa, do dự một lát rồi hỏi: “Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, anh chắc chắn chúng ta sẽ không bị đánh chứ?” Trong mắt Trương Chiêu Dục hiện lên nụ cười: "Không sao đâu, chúng ta phá án là chuyện bình thường mà.”

"Đinh đÔng! Đinh đÔng!" Tiếng chuông cửa vang lên trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, bà đồng đang làm phép ở trong phòng bị dọa cho sợ hết hồn, bà ta nhìn cây nến bị chính mình đẩy ra, ánh mắt u ám trợn trừng nhìn mẹ Bạch: “Bà có nói việc này với người khác không?”

“Tôi không có.” Mẹ Bạch cũng có hơi bối rối, dáng vẻ không biết nên làm thế nào. Dường như bà đồng sợ tiếng chuông cửa quấy rầy vÔng hồn, không cam lòng nói: “Bà đi xem là ai đi, nếu người không quan trọng thì đuổi họ đi, đừng để ảnh hưởng đến chuyện quan trọng của bọn trẻ.”

Mẹ Bạch đồng ý vội vàng đứng dậy chạy về phía cửa, bà ta nhẹ nhàng mở cửa, chỉ thấy một đôi trai gái trẻ tuổi đứng ở bên ngoài. Vẻ mặt của mẹ Bạch vô cùng khó coi, bà ta hung hăng trợn mắt nhìn rồi hạ giọng nói: “Hai người nhầm nhà rồi.”

Trương Chiêu Dục thấy cửa chuẩn bị đóng lại thì nhanh chóng tiến lên đẩy cửa ra, giơ giấy chứng nhận ở trong tay ra trước mặt mẹ Bạch: “Cảnh sát, chúng tôi nhận được tin báo nói nhà bà có người xem mắt trái pháp luật.”

Trên mặt của mẹ Bạch thoáng qua vẻ chột dạ, bà ta nghiêm giọng nói: “Nhà ai lại đi xem mắt vào buổi tối hả? Tố cáo như vậy mà hai người cũng tin được à? Ai mà tố cáo thất đức như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-120.html.]

Trương Chiệu Dục bình tĩnh nói: “Đám hồn ma ở tầng một, vừa nói hồn phách của Bạch Tiểu Cầm bị gọi về, người nhà muốn tổ chức âm hôn cho cô ấy.”

Dáng vẻ của mẹ Bạch giống như một con gà mái bị bóp cổ vậy, hoảng sợ mở to hai mắt, miệng há hốc không nói nên lời. Hàn Hướng Nhu nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta thì trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Chúng tôi đương nhiên không can thiệp vào việc tự do yêu đương, nếu Bạch Tiểu Cầm tự nguyện chúng tôi cũng không nhiều chuyện. Chỉ là hồn phách của cô ấy trước đó đã bị người ác ý đánh dấu nên chỉ có thể lang thang ở trần gian, chúng tôi phải giải quyết chuyện này mới được.”

Khóe môi của mẹ Bạch giật giật, dáng vẻ giống như không muốn bọn họ tiến vào. Trương Chiêu Dục lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Chúng ta trò chuyện ở đây à? Bà không sợ đánh thức hàng xóm sao?”Sắc mặt của mẹ Bạch thay đổi liên tục, lúc này mới miễn cưỡng tránh ra khỏi vị trí, sau khi Hàn Hướng Nhu đi vào thì đi thẳng tới căn phòng thứ hai. Mẹ Bạch đóng cửa xong vừa quay người lại đã nhìn thấy Hàn Hướng Nhu vươn tay mở cửa thì lập tức vọt tới.

Trong phòng không bật đèn, chỉ thắp chín ngọn nến màu trắng. Chỗ tận cùng bên trong căn phòng bày biện bàn thờ, phía trên đặt vài đồ cúng. Phía trước bàn thờ là một cái bàn dài, trên đó đặt hai tấm di ảnh, Bạch Tiểu Cẩm bị trói ngồi trên ghế phía sau di ảnh.Bà đồng thấy có người xong tới, trên mặt lộ ra vẻ không vui quát lên: “Cô đi ra ngoài!”

Hàn Hướng Nhu trợn mắt: “Bản lĩnh không có nhiều, nhưng lại lắm chuyện.”Dường như bà đồng không ngờ có người dám nói mình như vậy, bà ta lập tức đứng lên muốn đẩy Hàn Hướng Nhu ra ngoài. Hàn Hướng Nhu nắm lấy cổ tay của bà ta vặn ra sau đập một cái lên lưng, bà đồng đau chảy nước mắt, không ngừng la hét kêu lên. Bố Bạch và một đôi vợ chồng khác đứng lên, thấy cảnh này sắc mặt của họ cũng không được tốt lắm.

TBC

Mẹ Bạch đi chậm nên tới muộn nửa phút phát hiện trong phòng rất lộn xộn, bà ta muốn vươn tay để kéo Hàn Hướng Nhu đi, nhưng nhớ tới thân phận cảnh sát của bọn họ thì lại hơi sợ, trong miệng bà ấy hét lên: “Sao mấy người lại tùy tiện vào nhà của người khác?”Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn bà ta một cái, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu chúng tôi không vào làm sao biết các người trói Bạch Tiểu Cẩm, ép buộc cô ấy kết âm hôn?”

Cô vừa mới nói xong, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả tiếng bà đồng đang đau đớn kêu lên cũng ngừng lại, hoảng sợ nhìn Hàn Hướng Nhu. Mẹ Bạch nhanh chân bước tới, bà ta nắm lấy cánh tay Hàn Hướng Nhu, cảm xúc kích động mà hỏi: “Tiểu Cẩm bị trói lại là sao? Lời có nói có ý gì? Chẳng lẽ Tiểu Cẩm thật sự đang ở đây sao?”Hàn Hướng Nhu thấy kỳ quái hỏi bà ta: “Nếu cô ấy không ở đây, bà xem mắt cho cô ấy kiểu gì?”

Bình Luận (0)
Comment