Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 47

Thứ hai đi làm, thư ký Vương và những người khác biết chuyện xảy ra với nhà họ Từ, đều rất ngạc nhiên, thư ký Cao nói: “Giám đốc Lê chắc chắn càng hài lòng với cô con dâu này hơn.” Dao Dao nói: “Là sếp Từ kết hôn, chứ có phải mẹ anh ấy kết hôn đâu, giám đốc Lê có hài lòng đến mấy, sếp Từ không đồng ý cũng vô dụng.” Thư ký Cao nói: “Tình cảm mà, vun đắp vun đắp sẽ có thôi, hơn nữa anh thấy cô Diêu cũng rất xinh đẹp, đứng với sếp Từ cũng rất xứng đôi.” Dao Dao nói: “Anh đâu phải sếp Từ, sao biết có thể vun đắp tình cảm được hay không.” Thư ký Cao nói: “Anh không phải sếp Từ, nhưng anh là đàn ông, đàn ông đều giống nhau.” Dao Dao không phục, nhìn Kiều Trúc đang cúi đầu không nói gì, nói: “Chị Kiều, chị là người thường xuyên đi cùng sếp Từ nhất, có nghe nói sếp Từ thích kiểu con gái như thế nào không?” Kiều Trúc gượng cười, nói: “Chị không biết, anh ấy…”, Kiều Trúc ngừng một chút, nói: “Chưa từng nói.” Thư ký Vương nghe họ nói càng lúc càng quá đáng, liền nhắc nhở: “Trong công ty không nên bàn tán chuyện riêng tư của lãnh đạo, nhất là chúng ta, nếu bị người của bộ phận khác nghe thấy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.” Bởi vì thư ký là người gần lãnh đạo nhất, sẽ có người cho rằng những gì nghe được từ thư ký nhất định là thật, nếu không có chuyện gì xảy ra thì không sao, nếu có chuyện xảy ra, sau này không có một công ty lớn nào dám nhận thư ký như vậy nữa, sự nghiệp cũng sẽ dừng lại ở đó. Thư ký Cao và Dao Dao nhìn nhau, ngượng ngùng không nói gì nữa, họ biết rõ trách nhiệm của thư ký, nhưng buôn chuyện là bản tính của con người, có những lúc cuộc sống thoải mái, tinh thần lơ là, không chú ý một chút là không kiềm chế được miệng lưỡi. Kiều Trúc lại nhịn thêm một buổi sáng, cuối cùng sau khi ăn cơm trưa xong đã nhắn tin cho Từ Nam Tang: [Sếp Từ] Mười phút sau, Từ Nam Tang trả lời: [?] Kiều Trúc nhìn dấu chấm hỏi này,trong lòng có chút không thoải mái, cô biết Từ Nam Tang ở bệnh viện nhất định đang bận, nhưng vừa nghĩ đến anh và Diêu Nhược Trừng ở bên nhau, Kiều Trúc liền không vui nổi. Tình cảm có thể vun đắp, giống như cô và Từ Nam Tang vậy, có lẽ nguyên nhân Từ Nam Tang thích cô, cũng có thể chỉ là do cô luôn ở bên cạnh anh, khiến anh hình thành thói quen mà thôi. Kiều Trúc không khống chế được mà suy nghĩ lung tung, cho đến khi thư ký Vương hỏi cô có tài liệu nào cần mang cho sếp Từ không, chiều tan làm anh ta sẽ đến bệnh viện một chuyến. Kiều Trúc nói: “Em đi cùng anh vậy, thứ sáu lúc đi công tác sếp Từ bảo em chuẩn bị trước báo cáo giữa năm, có một chỗ em muốn xác nhận lại với sếp Từ.” Công việc là lý do duy nhất cô có thể tìm được để đến bệnh viện gặp Từ Nam Tang. Thư ký Vương gật đầu, nói được. Năm giờ rưỡi, thư ký Vương và Kiều Trúc rời khỏi tập đoàn Từ Thị. Trên đường trò chuyện, thư ký Vương hỏi: “Bốn tháng rồi nhỉ?” Kiều Trúc chỉ dám sờ sờ bụng trước mặt anh ta, nói: “Mười bảy tuần rồi.” Thư ký Vương nói: “Trông không giống, em gầy quá.” Kiều Trúc cười cười ngượng ngùng, nói: “Em không lộ bụng, bác sĩ nói thai nhi phát triển bình thường.” Thư ký Vương gật đầu, do dự một chút, hỏi: “Em vẫn chưa nói cho bố đứa bé sao?” Kiều Trúc mím môi, nói: “Nhà anh ấy có một cô gái được chọn sẵn, kiểu môn đăng hộ đối…” Kiều Trúc không dám nói rõ ràng quá, sợ thư ký Vương đoán ra. Thư ký Vương nghe xong nhíu mày, nói: “Anh vẫn khuyên em nên ngồi lại nói chuyện với nhau, nghe ý kiến của đối phương.” Kiều Trúc im lặng một lúc, thở ra một hơi dài đầy uất ức, nói: “Mấy hôm nay em đang suy nghĩ rồi.” Thư ký Vương nói: “Cố lên, Kiều Trúc mà anh biết là người chẳng sợ trời chẳng sợ đất, ngay cả sếp Từ cũng chẳng sợ.” Kiều Trúc mỉm cười. Đến bệnh viện, họ không thấy Từ Nam Tang, chỉ có Lý Lê ngồi trên ghế sofa ngoài phòng bệnh VIP đang cúi đầu đọc tạp chí, thấy họ, bà nói: “Chờ một chút, Nam Tang đang đưa Nhược Trừng đi chụp phim.” Thư ký Vương và Kiều Trúc đành ra hành lang ngoài phòng bệnh chờ, Kiều Trúc cúi đầu lướt điện thoại, trong lòng bỗng dưng thấy sốt ruột, cô sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh khiến mình khó chịu. Thư ký Vương thấy cô lúc thì xem điện thoại, lúc thì lại nhìn về phía hành lang, tưởng cô có việc bận, liền nói: “Nếu có việc, em đi trước đi, đợi sếp Từ rảnh thì gọi điện thoại nói chuyện cũng được.” Kiều Trúc cố gắng bình tĩnh lại, lắc đầu. Chờ khoảng hai mươi phút, thang máy ở cuối hành lang mở ra, có người đi ra. Nữ y tá đẩy Diêu Nhược Trừng đang ngồi trên xe lăn, Từ Nam Tang đi bên cạnh, khoảng cách không xa không gần, không phải kiểu ôm công chúa thân mật như Kiều Trúc tưởng tượng. Kiều Trúc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không nhịn được khinh bỉ bản thân mình nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi. Từ Nam Tang nhìn thấy cô, bước nhanh hai bước đến trước mặt họ, nói: “Sao lại đến đây?” Thư ký Vương do dự một chút, không hiểu lắm câu nói này của sếp Từ, rõ ràng trước khi đến anh ta đã nói với sếp Từ có mấy phần tài liệu cần anh ký mà. Thư ký Vương không hiểu, nhưng Kiều Trúc hiểu, cô nhanh chóng nói: “Công việc anh giao phó hôm thứ sáu có một chỗ tôi muốn xác nhận lại với anh, nên đã đến cùng thư ký Vương.” Từ Nam Tang ừ một tiếng, nói: “Vào đi.” Người chăm sóc đẩy Diêu Nhược Trừng đi phía sau, Diêu Nhược Trừng nhìn thấy Kiều Trúc, bàn tay đặt trên đùi bỗng nhiên nắm chặt lấy quần, đáy mắt trong nháy mắt có chút đỏ lên. Cơn đau nhói từ bàn chân trái bị bánh xe cán qua đột nhiên ập đến Diêu Nhược Trừng, cả đời này cô ta cũng không quên được trái tim hoảng loạn tột độ khi chiếc xe lao tới, dù biết đó là người do bố sắp xếp, nhưng trong khoảnh khắc đó cô ta đã hối hận, nỗi sợ hãi chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô ta, cô ta hối hận vì đã sắp xếp vụ tai nạn này. May mắn, người trong xe nhìn thấy sự sợ hãi của cô ta, ra hiệu trấn an cô ta, giúp cô ta kịp thời lấy lại tinh thần, đồng thời có cơ hội cố ý đẩy Lý Lê ra, tạo ra vụ tai nạn này. Cô ta không dám hy vọng Từ Nam Tang có thể ở bệnh viện chăm sóc cô ta, thứ cô ta muốn chỉ là quân bài Lý Lê này, cô ta muốn Lý Lê biết ơn cô ta, áy náy với cô ta, vĩnh viễn không từ bỏ cô ta. Thế nhưng Từ Nam Tang đã đến, anh quan tâm cô ta, ở bên cạnh cô ta, nhất cử nhất động của anh đều tao nhã, trầm tĩnh, sự ưu tú của anh khiến Diêu Nhược Trừng càng muốn giữ chặt người đàn ông này. Sự xuất hiện của Kiều Trúc lại một lần nữa phá vỡ hy vọng của Diêu Nhược Trừng, cô ta nhìn thấy rõ ràng trong mắt Từ Nam Tang xuất hiện những thứ khác biệt. Anh sẽ tiến về phía cô, sẽ dùng giọng điệu dịu dàng, sẽ chỉ có một mình Kiều Trúc trong mắt sau khi cô xuất hiện. Diêu Nhược Trừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ với vẻ căm hận, cơ thể căng cứng, đầu óc rối bời, chứa đầy tức giận. Trong phòng, Từ Nam Tang nhanh chóng xem qua tài liệu, ký xong, hỏi thư ký Vương còn việc gì nữa không. Thư ký Vương nói không còn, Từ Nam Tang nhìn sang Kiều Trúc, Kiều Trúc hiểu ý, nói: “Sếp Từ, làm phiền anh mười phút, có một chỗ muốn xác nhận lại với anh.” Từ Nam Tang nói được, nhìn Lý Lê một cái, Lý Lê nói: “Đi đi, về sớm nhé.” Từ Nam Tang đứng dậy, đang định đi thì nghe thấy Diêu Nhược Trừng nói: “Anh Nam Tang, tối nay anh về nhà đi, em không sao rồi, bệnh dạ dày của anh cần phải được chăm sóc, không cần phải thức đêm ở đây với em.” Lý Lê do dự một chút, nói: “Vì Trừng Trừng đã nói vậy rồi, vậy con về đi.” Từ Nam Tang ở lại đây vốn là do yêu cầu của mẹ anh, bây giờ đã được cho phép rời đi, anh đương nhiên đồng ý. Diêu Nhược Trừng nhìn Từ Nam Tang không chút do dự cùng Kiều Trúc rời khỏi bệnh viện, trên mặt cô ta vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự oán hận sâu sắc. Cửa bệnh viện, Kiều Trúc nói lời tạm biệt với thư ký Vương, sau đó lên xe của Từ Nam Tang. Thư ký Vương nhìn bóng lưng cô rời đi, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là gì, đành không nghĩ nhiều nữa, lái xe về nhà. Từ Nam Tang dừng xe ở một nơi vắng vẻ, quay đầu nhìn Kiều Trúc, ánh mắt u ám. Kiều Trúc chớp mắt, “Làm gì vậy?” Từ Nam Tang nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Làm em.” Ngay sau đó cúi đầu hôn xuống, mạnh mẽ, nồng nhiệt, cuồng nhiệt không thể cưỡng lại. Bị anh hôn đến mức thở gấp, Kiều Trúc đưa tay chống lên ngực Từ Nam Tang, nói: “Đừng làm trong xe.” Chỉ mới ba ngày không gặp, nhưng lại giống như đã qua rất lâu rồi, cô cũng rất nhớ anh. Từ Nam Tang chống tay ngồi dậy, cúi mắt nhìn Kiều Trúc đang thở dốc, cong môi cười, giúp cô chỉnh lại cổ áo, rồi khởi động xe lại. Kiều Trúc liếc nhìn anh, trên mặt vẫn còn ửng hồng, nói: “Anh cười cái gì?” Từ Nam Tang lái xe bằng một tay, thần thái ung dung, là dáng vẻ lười biếng khi được thỏa mãn, nói: “Em không từ chối anh, như vậy rất tốt, sau này cứ giữ nguyên như vậy.” Kiều Trúc: “…” Trong bệnh viện, Lý Lê phát hiện từ sau khi Nam Tang rời đi tâm trạng Diêu Nhược Trừng rất buồn bã, bà thầm buồn cười, tâm tư của cô bé nhỏ thật sự là liếc mắt một cái là nhìn thấu. Lý Lê lên tiếng an ủi cô, nói ngày mai Nam Tang sẽ lại đến. Diêu Nhược Trừng cúi đầu không nói lời nào, một lúc sau, vai bắt đầu run lên. Lý Lê tưởng vết thương cô ta bị đau, đang định gọi người chăm sóc vào, đến gần mới phát hiện trên mặt cô ta toàn là nước mắt. Lý Lê ngạc nhiên nói: “Trừng Trừng, sao cháu lại khóc? Có chuyện gì vậy? Là vết thương đau sao? Dì gọi bác sĩ vào xem cho cháu nhé?” Diêu Nhược Trừng đang định nói thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, người đó sải bước đến bên giường bệnh, nói: “Trừng Trừng, con gái ngoan của bố.” Diêu Nhược Trừng không ngờ bố cô ta lại đột nhiên đến, lời chuẩn bị sẵn trong phút chốc nghẹn lại trong lồ.ng ngực, quên mất phải nói gì. Diêu Khải Cương nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, nói: “Trừng Trừng, sao con lại khóc, có phải ai bắt nạt con không?” Diêu Khải Cương thường xuyên ở nước ngoài, Lý Lê cũng đã nhiều năm không gặp ông ta, lẽ ra bạn cũ gặp lại nên là một cuộc gặp gỡ ấm áp, nhưng nghe câu này của ông ta, trong lòng Lý Lê dâng lên một chút khó chịu, nhưng bà không biểu hiện ra mặt, nói: “Khải Cương, anh về rồi, sao không báo trước để tôi cho người ra đón anh.” Diêu Khải Cương nói: “Ban đầu định sắp xếp xong việc công ty rồi mới về, nhưng nghe nói Trừng Trừng bị thương, tôi không quan tâm gì nữa, lập tức mua vé máy bay về nước.” Lý Lệ áy náy nói: “Anh giao con gái cho tôi, vậy mà tôi lại không chăm sóc tốt cho con bé, tôi thật sự rất áy náy.” Diêu Khải Cương nói: “Chuyện này tôi đã nghe nói rồi, cô là trưởng bối của con bé, đó là điều con bé nên làm.” Ông ta nhìn Diêu Nhược Trừng, trao đổi ánh mắt với cô ta, giọng điệu thay đổi, nói: “Chỉ là Nam Tang nó… thật có lỗi với Trừng Trừng.” Lý Lê nhíu mày, không hiểu tại sao ông lại nhắc đến Nam Tang. Diêu Khải Cương nói: “Trừng Trừng con vẫn chưa nói cho dì Lý Lê sao?” Diêu Nhược Trừng vốn có chút bực mình vì bố đột nhiên xuất hiện phá hỏng kế hoạch của mình, nghe ông hỏi như vậy, liền thuận thế tiếp lời, mang theo giọng điệu khóc lóc nói: “Dì Lý Lê, cháu không thể đính hôn với anh Nam Tang nữa.” Lý Lê không hiểu gì, nói: “Trừng Trừng, cháu nói rõ ràng xem nào.” Diêu Nhược Trừng đỏ hoe mắt, nói: “Anh Nam Tang với thư ký của anh ấy… Bọn họ…” “Thư ký của Nam Tang?” Lý Lê nói: “Ý con là Kiều Trúc?” Diêu Nhược Trừng ngậm nước mắt gật đầu. Lý Lê nói: “Chắc cháu hiểu lầm rồi, Trừng Trừng.” Trước đây Diêu Nhược Trừng cũng từng nghi ngờ quan hệ của Nam Tang và Kiều Trúc, Lý Lê vì chuyện này thậm chí còn từng tìm Kiều Trúc nói chuyện một lần, sau đó chuyện này bị Nam Tang biết được, Nam Tang và bà còn vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn mấy ngày. Lý Lê không hiểu tại sao Diêu Nhược Trừng cứ khăng khăng bám lấy chuyện của Kiều Trúc và Nam Tang không buông. Diêu Nhược Trừng nói: “Dì Lý Lê, cháu cũng không muốn tin, nhưng cháu đã tận mắt nhìn thấy họ cùng nhau vào khách sạn.” Lý Lê nói: “Kiều Trúc là thư ký của Nam Tang, cùng ra vào khách sạn là chuyện bình thường.” Diêu Nhược Trừng nói: “Hôn nhau cũng bình thường sao?” Thấy Lý Lê không tin, cô ta liền lấy ảnh chụp trong điện thoại ra. Diêu Khải Cương muốn ngăn cản cô ta, nhưng thấy Diêu Nhược Trừng đã đưa điện thoại ra, chỉ đành ngậm miệng lại. Lý Lê bán tín bán nghi nhận lấy điện thoại, nhìn thấy thứ mà Diêu Nhược Trừng muốn bà xem. Nhân vật chính trong ảnh là Từ Nam Tang và Kiều Trúc, người con trai mà bà vô cùng quen thuộc và cô thư ký của anh đang hôn nhau say đắm trong xe. Tim Lý Lê đập mạnh, có chút không dám tin đây là Nam Tang. Nam Tang chưa bao giờ nói với bà, thậm chí chưa bao giờ thể hiện sự khác biệt với Kiều Trúc trước mặt bà, nhưng tại sao họ lại đột nhiên ở bên nhau? Là nhất thời hứng thú, hay đã sớm… Lý Lê nhìn chằm chằm vào bức ảnh, vẻ mặt phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment