Tuy sếp đã đi rồi, nhưng đống hỗn độn còn lại vẫn phải xử lý, gia đình kỳ lạ kia và cậu học sinh bị bảo vệ đưa đi trong tiếng chửi rủa. Kiều Trúc nhìn những người xung quanh đang giơ điện thoại quay phim, mỉm cười nói: “Tập đoàn Từ Thị với tư cách là một doanh nghiệp lớn, có trách nhiệm định hướng xu hướng xã hội, chúng tôi phản đối việc ép buộc đạo đức, kiên quyết chống lại quấy rối tìn.h dục nơi công sở, tuân thủ đạo đức xã hội, trung thực giữ chữ tín, chấp nhận sự giám sát của chính phủ và công chúng. Cảm ơn mọi người đã tham gia phỏng vấn của tập đoàn Từ Thị, cũng chúc các bạn sinh viên khi bước chân vào xã hội đều có thể tìm được công việc phù hợp với mình, xin cảm ơn.” Hiện trường tự động vang lên tiếng vỗ tay, Kiều Trúc và các đồng nghiệp cùng nhau giải tán đám đông. Xử lý xong hiện trường, trên đường về văn phòng, Kiều Trúc nhỏ giọng nói với Dương Mục Thần: “Sao anh không nhắc tôi là anh ấy đến.” Dương Mục Thần nói: “Tôi cũng biết không sớm hơn cô bao lâu. Cô nói xem lần này anh Nam Tang đến Quảng Châu là vì công việc hay vì lý do khác?” Lý do khác là gì? Có phải là vì… cô không? Trái tim Kiều Trúc từ sau khi gặp Từ Nam Tang vẫn luôn treo lơ lửng, cô vừa muốn gặp anh, lại vừa sợ gặp anh, Từ Nam Tang đã đính hôn rồi, gặp lại nhau, họ chỉ còn là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới. Kiều Trúc hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Vết thương của cô mới vừa kết vảy, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đau thấu tim gan. Trở về văn phòng, đồng nghiệp nói sếp Hứa và sếp Từ đang họp ở phòng bên cạnh, lúc nãy khi sếp Hứa vào văn phòng lấy laptop đã rất tức giận, chê trách bọn họ xử lý chuyện rề rà, đáng lẽ nên gọi bảo vệ đuổi người ta đi từ sớm. Kiều Trúc hiểu tâm trạng của Hứa Giang, dù sao chuyện này tuy không phải trách nhiệm của công ty, nhưng lại gây ra cảnh nhiều người vây xem chụp ảnh như vậy, còn bị lãnh đạo cấp cao nhìn thấy, đổi lại là ai thì tâm trạng cũng sẽ không tốt. Kiều Trúc ngồi trên ghế của mình, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa. Từ Nam Tang đến đây là vì công việc sao? Hay là cô tự mình đa tình rồi? Dương Mục Thần nhìn thấy sự bất an của cô, thở dài, nói: “Tôi đi hỏi thăm giúp cô nhé?” Kiều Trúc lắc đầu, cười khổ, “Thôi bỏ đi.” Là cô từ bỏ anh trước, bây giờ còn mong đợi gì nữa, chẳng lẽ Từ Nam Tang đến tìm cô, bọn họ có thể quay lại như trước sao. Sếp lớn đang ở đây, các đồng nghiệp trong văn phòng không ai dám đi lại lung tung, yên lặng ngồi trong văn phòng chờ phân phó. Gần đến trưa, buổi gặp mặt của sếp lớn cuối cùng cũng kết thúc, Hứa Giang đưa Từ Nam Tang đến phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, sau đó một mình trở về văn phòng, nói: “Chiều nay sếp Từ sẽ họp, mọi người sắp xếp lại công việc đang làm, chuẩn bị một bản tóm tắt công việc để báo cáo với sếp Từ, buổi trưa không nghỉ trưa, sau khi viết xong bản tóm tắt thì gửi cho tôi kiểm tra.” Nói xong, Hứa Giang nhìn Kiều Trúc, nói: “Cô ra ngoài một chút.” Dương Mục Thần cũng muốn đi theo, bị Kiều Trúc ngăn lại. Hứa Giang đợi Kiều Trúc trong phòng họp trống, nhìn thấy cô liền nói: “Kiều Trúc, cô là người từ bên cạnh sếp Từ ra, tính tình của sếp Từ chắc hẳn cô hiểu rõ hơn tôi, chuyện hôm nay, tuy sếp Từ không nói gì tại chỗ, nhưng bây giờ cô đang làm việc ở chỗ tôi, tôi vẫn muốn nhắc nhở cô vài câu.” Kiều Trúc nói: “Anh cứ nói.” Hứa Giang nói: “Công việc tuyển dụng khác với những người mà cô tiếp xúc trước đây ở văn phòng thư ký, ở đây phải đối mặt với đủ loại người trong xã hội. Họ không dễ nói chuyện như đồng nghiệp trong công ty, đồng thời bản thân họ lại mang những chủ đề nhạy cảm, đôi khi càng giải thích nhiều, thì càng sai nhiều.” Kiều Trúc nói: “Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?” Hứa Giang nói: “Trong khách sạn có bảo vệ, những chuyện này không cần phải tự mình ra mặt. Hơn nữa hôm nay nếu không phải sếp Từ phản ứng nhanh, người đó đánh vào người cô, cô có nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào không? Bản thân cô bị thương, công ty không chỉ phải bồi thường cho cô, mà còn phải dây dưa với những người đó, điều này làm lãng phí thời gian của ai? Không phải vẫn là của công ty sao.” Kiều Trúc hỏi: “Đây là ý của sếp Từ sao?” Hứa Giang ngẩn người, nói: “Phải, vừa rồi trong cuộc họp sếp Từ cũng đã đề cập đến vấn đề an toàn của nhân viên.” Hứa Giang tiếp tục nói: “Tôi biết xuất phát điểm trong việc làm của cô là tốt, nhưng tôi hy vọng sau này cô đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa, mọi việc phải suy nghĩ nhiều hơn từ góc độ của công ty. Chuyện này tôi sẽ không nhắc lại trong cuộc họp nữa, hy vọng cô không tái phạm.” Kiều Trúc gật đầu, không nói gì, Hứa Giang liền để cô ra ngoài. Kiều Trúc ra khỏi cửa, đứng trong hành lang hít một hơi thật sâu. Cô không cảm thấy cách xử lý của mình có vấn đề, nhưng những gì Hứa Giang nói cũng không sai, bọn họ chỉ đứng ở những lập trường khác nhau mà thôi. Nhưng cứ nghĩ đến việc lời nói của Hứa Giang đại diện cho ý của Từ Nam Tang, Kiều Trúc lại không kìm được cảm giác thất vọng. Trở về văn phòng, các đồng nghiệp đã bắt đầu gọi cơm trưa cho khách sạn, Dương Mục Thần hỏi Kiều Trúc ăn gì, Kiều Trúc không có khẩu vị, bảo anh ta gọi đại, rồi quay về chỗ ngồi viết báo cáo. Buổi chiều, buổi tọa đàm. Kiều Trúc nhìn thấy Từ Nam Tang thay một chiếc áo sơ mi lụa trơn màu đen cao cấp, ngồi ở vị trí lãnh đạo, góc nghiêng vẫn đẹp trai như thường, thần sắc lạnh lùng, khí thế khiến người khác không dám đến gần. Cho đến khi Kiều Trúc bước vào, Từ Nam Tang cũng không liếc nhìn cô lấy một cái. Kiều Trúc nén chua xót ngồi xuống vị trí bên cạnh Dương Mục Thần. Hứa Giang bắt đầu giới thiệu tình hình triển khai hội chợ tuyển dụng toàn cầu kỳ này, chỉ ra rằng công tác tuyển dụng năm nay, trên cơ sở tiếp thu và tổng kết kinh nghiệm của những năm trước, đã có những cải thiện và hoàn thiện về quy trình và kênh tuyển dụng, đồng thời đạt được những thành quả nhất định, vân vân. Sau đó là từng nhóm đồng nghiệp đứng lên tập trung giới thiệu những phương diện đổi mới và thành quả của công tác tuyển dụng. Đến lượt Kiều Trúc phát biểu, ánh mắt Từ Nam Tang lướt nhẹ qua người cô rồi lại dời đi, cho đến khi Kiều Trúc báo cáo xong, Từ Nam Tang cũng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, rồi chuyển sang đồng nghiệp khác báo cáo. Kiều Trúc cúi đầu nhìn sổ ghi chép của mình, trước mắt bỗng trở nên mờ mịt. Nhịn nào, nhất định phải nhịn. Kiều Trúc nhanh chóng chớp mắt xua đi màn sương trắng trước mắt, không thể yếu đuối, nhu nhược như vậy, chỉ là một người đàn ông thôi mà. Suốt cả buổi họp, Kiều Trúc cứ tự mình xây dựng phòng tuyến, rồi lại bị phá vỡ, lại xây dựng, lại bị phá vỡ, cho đến khi cuộc họp kết thúc, cô cứ thế rời đi cùng các đồng nghiệp. Trở về khu văn phòng, Hứa Giang vẫn chưa quay lại, chắc là vẫn đang họp với Từ Nam Tang, các nữ đồng nghiệp trong văn phòng không nhịn được mà xì xào bàn tán. “Hóa ra sếp Từ trẻ như vậy.” “Không chỉ trẻ, mà còn rất đẹp trai, tôi nhìn anh ấy một cái, bây giờ tim vẫn còn đập loạn.” “Mấy người đúng là mê trai.” “Mê trai thì đã sao, tôi từ khi vào công ty đã ở Quảng Châu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sếp Từ ngoài đời, đẹp trai quá, không biết có bạn gái chưa nhỉ.” Một nữ đồng nghiệp mũm mĩm nói: “À đúng rồi, Kiều Trúc, nghe nói trước đây cô là thư ký của sếp Từ, cô có biết anh ấy có bạn gái chưa?” Kiều Trúc mím môi, nói: “Sếp Từ có vị hôn thê rồi.” Nữ đồng nghiệp đang tán gẫu thở dài một tiếng. Một nam đồng nghiệp nói: “Đẹp trai thì có ích gì, nhân phẩm mới quan trọng.” Đồng nghiệp mũm mĩm nói: “Sao anh biết nhân phẩm người ta không tốt.” Kiều Trúc đột nhiên nói: “Anh ấy là đồ tồi!” Dương Mục Thần đang uống nước, suýt nữa thì sặc, một tay giữ cốc nước, một tay che miệng ho khù khụ. Mắt đồng nghiệp mũm mĩm sáng lên, nói: “Kiều Trúc, kể cho chúng tôi nghe chuyện cô biết đi.” Mấy người đồng loạt xúm lại gần Kiều Trúc. Kiều Trúc phẫn nộ, nhỏ giọng nói: “Tình hình cụ thể thế nào tôi không thể nói, tóm lại mọi người cứ nhớ kỹ, Từ Nam Tang là đồ tồi!” “Khụ!” Một tiếng ho đột nhiên vang lên ở cửa văn phòng, mọi người quay đầu lại, thấy bản thân “đồ tồi” đang lạnh lùng đứng đó, không biết đã nghe được bao nhiêu. Mọi người như chim sợ cành cong, cúi người quay đầu đi, còn gì bi thảm hơn việc nói xấu sếp sau lưng lại bị sếp bắt gặp tại trận chứ. Mặt Hứa Giang đen xì, không biết nên nói gì cho phải. Từ Nam Tang lạnh lùng nói: “Kiều Trúc, cô ra ngoài cho tôi.” Sau đó xoay người bỏ đi. Kiều Trúc luống cuống nhìn Dương Mục Thần, cúi đầu đuổi theo Từ Nam Tang. Dương Mục Thần do dự một chút, không yên tâm, cũng đi theo. Hứa Giang thấy mọi người đã đi khỏi, thuận tay đóng cửa lại, nói: “Mọi người nghe cho rõ đây, tuy Kiều Trúc hiện tại đang làm việc ở chỗ chúng ta, nhưng cô ấy vẫn luôn là người của văn phòng tổng giám đốc, có những lời người ta có thể nói, mấy người nghe thì nghe thôi, nếu hôm nay những lời này là do mấy người nói ra, thì bây giờ có thể thu dọn đồ đạc rồi đấy! Không lo làm việc cho tốt, muốn làm gì hả?!” Những người khác sợ hãi không dám nói lời nào. Từ Nam Tang đợi trong hành lang khách sạn, Kiều Trúc chạy chậm đuổi theo, sắp đến gần thì dừng lại không chịu đi tiếp. Từ Nam Tang vừa định lên tiếng, thì thấy Dương Mục Thần cũng đi theo ở phía xa, đang nhìn quanh tìm kiếm bọn họ. Từ Nam Tang bước lên trước nắm lấy tay Kiều Trúc, trước khi Dương Mục Thần nhìn thấy bọn họ, anh đã kéo Kiều Trúc vào cầu thang thoát hiểm bên cạnh hành lang. Cầu thang tối om, chỉ có đèn báo thoát hiểm trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng xanh lục. Kiều Trúc dựa lưng vào tường, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm gì?” Từ Nam Tang đứng rất gần cô, khống chế Kiều Trúc giữa mình và bức tường, giọng nói trầm thấp, nói: “Em đi khắp nơi nói với người khác rằng tôi là đồ tồi sao?” Kiều Trúc cười gượng: “Đó là hiểu lầm.” Từ Nam Tang cúi đầu nhìn cô, trong cầu thang tối om chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt thanh tú của cô, giọng nói của Từ Nam Tang lạnh lùng, nói: “Người nói xấu tôi không phải em sao, chẳng lẽ cũng là hiểu lầm?” Kiều Trúc thắt lòng, nhỏ giọng nói: “Đây không phải hiểu lầm.” Hai người im lặng nhìn nhau trong bóng tối, bầu không khí ngột ngạt, như thể bóp nghẹt cổ họng Kiều Trúc. Bụng cô bỗng nhiên đau, Kiều Trúc hít một hơi, như bị ai đó đá từ bên trong, không đúng, thật sự có người đá cô trong bụng. Đây là lần đầu tiên Kiều Trúc cảm nhận rõ ràng như vậy về thai động, mạnh mẽ, rõ ràng, thể hiện sự tồn tại. Từ Nam Tang tưởng mình đã làm cô đau, vội vàng buông tay ra, giữ một khoảng cách, nói: “Xin lỗi.” Kiều Trúc lắc đầu, mắt mày cong lên, dịu dàng nói: “Không phải anh.” Từ Nam Tang nghe thấy ý cười trong giọng nói của cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó trượt xuống cổ, rồi xuống dưới, chậm rãi đặt lên chiếc bụng nhô lên của Kiều Trúc, bàn tay rắn chắc, ấm áp bao phủ lên bụng cô. Từ Nam Tang trầm giọng nói: “Em sống rất tốt, nhận được hoa hồng, còn mặc quần áo màu hồng đi công viên giải trí hẹn hò với người khác, ăn kem có năm viên, còn mua cả bóng bay hoạt hình.” Thì ra hôm đó thật sự là Từ Nam Tang. Tay Từ Nam Tang đặt lên bụng đang nhô lên của Kiều Trúc, chế giễu nói: “Sau khi rời khỏi tôi, em sống rất tốt, đến cả bụng cũng ăn đến béo ra.” Kiều Trúc: “…” Từ Nam Tang ép Kiều Trúc ngẩng đầu lên, nói: “Kiều Trúc, trái tim em làm bằng đá sao? Tôi đã sưởi ấm nó lâu như vậy mà vẫn không ấm lên được.” Mắt Kiều Trúc phủ một tầng sương mù, không biết nên giải thích thế nào, ngực đau đến run rẩy. Từ Nam Tang đột nhiên buông tay, lùi về sau một bước, nói: “Hôm nay tôi sẽ quay về, máy bay bảy giờ tối.” Nói xong, anh rời khỏi cầu thang. Kiều Trúc che mặt, dựa vào đó một lúc lâu không nhúc nhích.