Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 54

Từ Nam Tang thật sự đi rồi. Kiều Trúc không đi cùng anh, cũng không tiễn anh. Đi rồi thì có thể làm được gì chứ, chỉ thêm buồn mà thôi. Kiều Trúc ở trong phòng mình, không nghe điện thoại của Dương Mục Thần, cũng không ra ngoài ăn cơm, cô nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nhìn thấy chiếc máy bay chớp đèn đỏ xanh hòa vào dải ngân hà đầy sao. Khoảnh khắc máy bay cất cánh, trái tim Từ Nam Tang chìm xuống đáy vực sâu. Anh biết Kiều Trúc bị mẹ anh dọa sợ, biết cô nhất định có nỗi khổ tâm và sự uất ức của riêng mình, nhưng Kiều Trúc không nói gì với anh, cũng không giải thích cho mình, cô cứ thế từ bỏ anh. Ở nơi không có anh, Kiều Trúc vẫn có thể sống rất tốt, có thể nói cười vui vẻ với những người đàn ông khác, chấp nhận sự mập mờ của người khác. Từ Nam Tang nhéo nhéo mi tâm, nhớ tới những lời mẹ nói về Kiều Trúc, bên cạnh Kiều Trúc có quá nhiều người, chỉ có đàn ông mới hiểu rõ nhất sức hấp dẫn của Kiều Trúc đối với đàn ông. Điều khiến anh lạnh lòng không phải là bạn trai của cô, những người theo đuổi cô, mà là Kiều Trúc không tin anh, cô không tin anh có thể làm tất cả vì cô, có thể giúp cô chống đỡ áp lực từ bên ngoài. Cô không tin, anh yêu cô đến mức không thể tự thoát ra được. Máy bay từ một thành phố này bay đến một thành phố khác trong đêm, Từ Nam Tang đi một mình, lại một mình trở về. Biệt thự nhà họ Từ. Bên chiếc bàn rộng rãi chỉ có Lý Lê và ông cụ Từ đang yên lặng dùng bữa. Ăn xong, Lý Lê chào ông cụ Từ định về phòng nghỉ ngơi, hôm nay bà cùng Diêu Nhược Trừng đi xem trang sức, dạo cả ngày nên thấy hơi mệt. Dì giúp việc pha trà mang tới, ông cụ Từ gọi Lý Lê lại, nói: “Lê Lê, nếu không bận thì chúng ta trò chuyện một chút?” Lý Lê gật đầu, dìu ông cụ Từ từ bàn ăn sang ghế sô pha. Ông cụ Từ nói: “Con có biết Nam Tang đi đâu không?” Lý Lê nói: “Con không biết, mấy hôm nay nó không ăn cơm ở nhà.” Ông cụ Từ nói: “Nó đến Quảng Châu.” Lý Lê nhíu mày, bà nhớ Kiều Trúc đang ở Quảng Châu. Trên mặt Lý Lê thoáng qua vẻ không tự nhiên, bà bưng tách trà lên, cúi đầu nhìn nước trà trong vắt, nói: “Chuyện công việc của nó con ít khi hỏi.” Ông cụ Từ nói: “Lý Lê, con rõ mà, nó đến Quảng Châu là để tìm Kiều Trúc.” Sắc mặt Lý Lê cứng đờ trong giây lát, hai tay bà nâng chén trà thủy tinh chạm nổi, nói: “Bố, bố biết nó và Kiều Trúc…” Ông cụ Từ nói: “Kiều Trúc từng vì chuyện của công ty mà tìm đến bố, sau đó cô ấy đến để cảm ơn, bố để cô ấy ở ngoài cửa, không lâu sau Nam Tang trở về, tuy nó không nói rõ, nhưng bố có thể nhìn ra nó không muốn bố tiếp tục làm khó Kiều Trúc.” Lý Lê nói: “Bố, con thừa nhận Kiều Trúc rất có sức hấp dẫn, nhưng bố cũng nên biết Kiều Trúc vào Từ Thị bằng cách nào, một cô gái như vậy ở bên cạnh Nam Tang con không yên tâm.” Ông cụ Từ nói: “Bố đã nhắc nhở Nam Tang rồi, nhưng chẳng lẽ Nam Tang không hiểu Kiều Trúc hơn bố con mình sao?” Lý Lê cười nhẹ, nói: “Con gái vì muốn gả vào nhà tốt hơn, trước mặt đàn ông thường hay giả vờ, Nam Tang không có kinh nghiệm, bị lừa cũng là bình thường.” Nói xong bà nhìn ông cụ Từ, nói: “Bố, con đã nói rõ với Nam Tang ý của chúng ta và nhà họ Diêu rồi, Nam Tang cũng không nói gì, con nghĩ nó đối với Kiều Trúc cũng chỉ là chơi bời qua đường thôi.” Lý Lê vuốt tóc mai, cúi đầu nhấp một ngụm trà, cố chấp giữ vững suy nghĩ của mình. Ông cụ Từ không tán thành nhìn bà, nói: “Lê Lê, con thật sự không hiểu Nam Tang rồi. Con muốn nó thể hiện sự bất mãn của mình như thế nào? Cãi nhau ầm ĩ với con, hay là cắt đứt quan hệ mẹ con với con?” Mặt Lý Lê không cảm xúc, không nói gì. Ông cụ Từ thở dài, nói: “Con có biết trước khi đến Quảng Châu, Nam Tang đã đi đâu không?” Lý Lê im lặng. Ông cụ Từ nói: “Nó đến nghĩa trang thăm mộ Khang Tắc, ở đó một đêm, giống như hồi nhỏ vậy.” Đôi mắt Lý Lê hơi nheo lại, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, hồi phục lại tinh thần, đôi môi Lý Lê khẽ run rẩy, trong mắt dâng lên nỗi đau đớn. Khang Tắc, Từ Khang Tắc, bố của Từ Nam Tang, chính là nỗi đau vĩnh viễn của bà. Từ Khang Tắc qua đời vì bệnh tim, không kịp uống thuốc và đi khám. Lúc ông mất, Từ Nam Tang mới vừa tròn mười hai tuổi. Năm đó, tình đầu của Từ Khang Tắc trở về đây, cầu xin ông giúp đỡ. Sau khi biết chuyện, Lý Lê đã cãi nhau một trận lớn với Từ Khang Tắc, hai người chiến tranh lạnh ba tháng, cuộc cãi vã dữ dội nhất bắt nguồn từ việc Từ Khang Tắc cho tình đầu của mình một khoản tiền. Lý Lê biết được, tức giận vô cùng, ở trong thư phòng cãi nhau một trận lớn với Từ Khang Tắc, sau đó tức giận bỏ đi. Đến khi nhận được tin tức, thì Từ Khang Tắc đang được cấp cứu trong bệnh viện. Đáng tiếc vì thời gian đi khám bị trì hoãn, Từ Khang Tắc đã chết trên bàn mổ, trước khi mất, ông có để lại di ngôn cho bố và con trai mình, nhưng lại im lặng với bà, chỉ để lại cho bà ánh mắt nhìn sâu thẳm, rồi đột ngột qua đời. Bác sĩ nói nếu phát hiện sớm hơn một chút thì tốt rồi. Sau đó, luật sư đến bệnh viện công bố di chúc của Từ Khang Tắc, luật sư nói với họ, Từ Khang Tắc đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản đứng tên mình cho Lý Lê một tháng trước. Luật sư nói, sếp Từ nói với ông ấy, nếu những tài sản này có thể khiến vợ ông an tâm về cuộc hôn nhân của họ, thì tại sao ông lại không làm. …… Thời gian đã lâu, giờ nhớ lại vẫn là nỗi đau đớn tràn đầy, ông cụ Từ không trách bà, Từ Nam Tang trước mặt bà cũng chưa từng nhắc đến bố mình. Nhưng Lý Lê biết, nếu bà không đủ tin tưởng Khang Tắc, nếu bà không cố chấp, nếu bà chịu tin vào tình yêu của ông dành cho bà… Nửa năm sau khi Từ Khang Tắc qua đời, có một ngày, Từ Nam Tang mười hai tuổi đột nhiên biến mất, nhà họ Từ huy động tất cả các mối quan hệ để tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy anh bên cạnh mộ Từ Khang Tắc. Từ Nam Tang ở trước bia mộ của bố một ngày một đêm. Lý Lê ôm cậu khóc không ngừng. Từ Nam Tang nói, cậu đã thề với bố rồi, sau này cậu sẽ không bao giờ khóc nữa, cậu muốn giống như bố, chăm sóc và bảo vệ mẹ. Từ Nam Tang đã nhịn rất lâu rất lâu, không dám khóc trước mặt mẹ, nhưng một ngày một đêm đủ để cậu trút hết nước mắt cho bố. Từ Nam Tang mười hai tuổi đã thề trước bia mộ của bố sẽ bảo vệ và chăm sóc mẹ. Từ Nam Tang hai mươi bảy tuổi sẽ nói gì trước bia mộ của bố? Lý Lê che miệng, cổ họng nghẹn ngào, chẳng lẽ con trai sẽ nói nó thất vọng về mẹ sao, giống như sự thất vọng mà Từ Khang Tắc im lặng đối mặt lúc lâm chung. Ông cụ Từ không đành lòng, bảo dì giúp việc lấy một tập tài liệu, đặt lên bàn trà bên cạnh, nói: “Tính cách của Nam Tang và bố nó rất giống nhau, tuy nó không nói ra, nhưng trong lòng nhất định cũng không khá hơn con đâu.” Ông cụ Từ chống gậy đứng dậy, nói: “Đây là Nam Tang đưa cho bố, là một số tài liệu nó điều tra được về nhà họ Diêu, nếu con muốn xem thì có thể xem.” Nói xong, ông cụ Từ rời khỏi phòng khách. * Từ khi Từ Nam Tang đến rồi đi, Kiều Trúc lại trở nên ủ rũ. Dương Mục Thần đề nghị mấy nơi vui chơi muốn đưa cô đi giải khuây, đều bị Kiều Trúc từ chối. Mấy ngày sau, Hứa Giang phải về trụ sở chính của tập đoàn tham gia tổng kết giữa năm, ông ta gọi Kiều Trúc vào văn phòng, bảo cô đi cùng, không cho cô cơ hội từ chối. Vừa đúng lúc mấy hôm nay Kiều Trúc nhận được điện thoại của nhân viên bán nhà của dự án Ý Giang Nam, nói có thể hẹn thời gian cùng chủ nhà đến Cục quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên, ngày sang tên có thể nhận chìa khóa luôn. Kiều Trúc không biết sau này mình có còn khả năng quay lại đó nữa hay không, nhưng dù sao nhà cũng đã mua rồi, hối hận cũng không kịp, vậy nên cô định nhân cơ hội về trụ sở chính của tập đoàn cùng Hứa Giang, tranh thủ làm xong thủ tục sang tên nhà, coi như giải quyết xong một chuyện. Tối hôm trước ngày về trụ sở tập đoàn, Dương Mục Thần mời Kiều Trúc ăn cơm, nâng ly champagne cụng với sữa chua của Kiều Trúc, nói: “Cô đi trước đi, vài hôm nữa tôi cũng tìm cơ hội về.” Kiều Trúc nói: “Không cần đâu, anh cứ ngoan ngoãn ở lại đây làm việc là giúp tôi rồi, đừng để tôi về lại thấy một đống việc tồn đọng.” Dương Mục Thần bất mãn, nói: “Từ bao giờ mà tôi hại cô chứ.” Kiều Trúc nâng ly sữa chua cụng với ly của anh ta, cười híp mắt nói: “Tôi nói đùa thôi, cậu Dương là người giỏi nhất rồi.” Dương Mục Thần liếc nhìn cô, đầy ẩn ý nói: “Kiều Trúc, sau khi cô về rồi có phải sẽ không bao giờ đến Quảng Châu nữa không?” Kiều Trúc rót champagne cho anh ta, mỉm cười, trong nụ cười có chút cay đắng khó nhận ra, cô nói: “Không đâu, dù sao công việc đối với tôi rất quan trọng, tôi không thể vì tình yêu mà từ bỏ kế sinh nhai của mình được.” Ngày hôm sau, Kiều Trúc lên máy bay, vượt qua biển mây mênh mông, đến thành phố quen thuộc và đáng nhớ nhất của cô. Tổ tuyển dụng và văn phòng thư ký không ở cùng một tòa nhà, trên đường đi Kiều Trúc đã nhắn tin cho Dao Dao và mọi người, nó cô đã về rồi, họp xong buổi tối sẽ mời mọi người ăn cơm. Sáu giờ rưỡi tối, vừa kết thúc cuộc họp bên này, Kiều Trúc vội vàng gọi điện cho Dao Dao, sợ mọi người chờ lâu. Dao Dao nghe máy, nói rằng bọn họ cũng đang bận, cô ấy đang in “Bản cam kết an toàn sản xuất” và “Quy tắc bảo mật nghề nghiệp” của các bộ phận, không biết máy in bị làm sao mà ra giấy rất chậm. Kiều Trúc nói: “Trường hợp này chị gặp rồi, em tháo hộp mực ra, bên trong có một ống nhỏ, rút ra vệ sinh sạch sẽ là được.” Dao Dao loay hoay mãi, không tìm thấy cái ống nhỏ đó, chán nản nói: “Chị Kiều, chị lên văn phòng giúp em với, anh Cao đang bận, anh Vương vẫn chưa về, em không biết sửa máy in, báo hỏng thì giờ này bộ phận hậu cần cũng không qua được.” Kiều Trúc do dự, cô cũng muốn quay lại đó, nhưng sợ gặp Từ Nam Tang, bèn hỏi: “Sếp Từ có ở đó không? Chị không muốn gặp anh ấy lắm.” Dao Dao không hiểu tại sao, nhưng vẫn liếc mắt nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, nói: “Sếp Từ không có ở đây, chị lên đi.” Kiều Trúc do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định, bước chân đi. Không phải sợ gặp Từ Nam Tang, mà là không biết nên đối mặt với anh như thế nào, vậy nên tốt nhất là đừng gặp. Lúc chờ thang máy, Kiều Trúc cứ nhìn quanh, sợ Từ Nam Tang từ hướng nào đó đi tới. “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Kiều Trúc vừa thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy người bên trong thì tim lại đập thình thịch. Thật là… sợ cái gì thì cái đó đến. Kiều Trúc vội vàng cụp mắt xuống, chờ Từ Nam Tang bước ra, nhưng cửa thang máy sắp đóng lại rồi mà Từ Nam Tang vẫn không có ý định ra, chẳng phải anh vừa từ trên xuống sao? Không ra khỏi thang máy là có ý gì? Từ Nam Tang đứng trong thang máy, nhìn Kiều Trúc với vẻ mặt vô cảm. Kiều Trúc đành phải cắn răng bước vào thang máy. *** Tác giả có lời muốn nói: Từ Nam Tang hai mươi bảy tuổi sẽ nói gì trước bia mộ của bố?

Bình Luận (0)
Comment