Kiều Trúc nằm nghiêng, ngáp một cái, nhìn chiếc giường ở phía xa nhất, nói: “Chúng ta như vậy có phải quá khách sáo không?” Từ Nam Tang cũng lật người, nhìn Kiều Trúc với vẻ mặt vô cảm, nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, chẳng lẽ không nên khách sáo sao?” Kiều Trúc: “…” Người đàn ông này thật sự là… Cô đã bằng lòng làm lành với anh rồi, anh không thuận theo bậc thang mà xuống, ngược lại còn được nước lấn tới. Quả nhiên, bản chất của lạnh lùng là kiêu ngạo. Nói anh béo, anh còn thở hổn hển với cô. Kiều Trúc bĩu môi, nói: “Đã chia tay rồi, tại sao sếp Từ còn đến Quảng Châu?” Từ Nam Tang nói: “Tôi vì công việc. Còn em, đã đi rồi, tại sao lại quay về?” Kiều Trúc nói: “Em cũng vì công việc.” Từ Nam Tang cười lạnh, rõ ràng không tin. Kiều Trúc buồn ngủ quá, đứa bé trong bụng cô không vui đá cô một cái, phản đối người lớn bên ngoài bụng thật là ồn ào. Kiều Trúc nói: “Chuyện trước kia để ngày mai chúng ta giải quyết”, cô ngáp một cái thật to, nói: “Tối nay chúng ta có thể mỗi người nhường một bước được không?” Từ Nam Tang thản nhiên ừ một tiếng. Mỗi người nhường một bước có nghĩa là, bọn họ mỗi người dịch lên nửa ô, lại nằm chung trên chiếc giường ở giữa ba chiếc giường. Từ Nam Tang ôm Kiều Trúc vào lòng, cảm giác thỏa mãn khi tìm lại được thứ đã mất tràn ngập lồ.ng ngực, anh cúi đầu áp môi lên trán Kiều Trúc, hôn cô một cái, dịu dàng nói: “Kiều Trúc, em có thể giảm cân không?” Bụng Kiều Trúc giống như đỉnh đồi nhỏ nhô lên trên cơ bụng phẳng lì rắn chắc của người đàn ông, cô xấu hổ nói: “Không giảm.” Đừng nói là cô đang mang thai, cho dù cô thật sự béo lên, cũng tuyệt đối không cho phép ai nghi ngờ đống mỡ cô ăn từng miếng từng miếng tích cóp nên. Từ Nam Tang ôm chặt Kiều Trúc đang xù lông muốn quay về giường mình ngủ, trầm giọng nói: “Sau khi giảm cân, anh muốn tự tay vỗ béo bụng em.” Kiều Trúc: “…” Không cảm động, cô không hề cảm động chút nào. Câu tỏ tình này, cũng chỉ có Từ Nam Tang mới nghĩ ra được. Kiều Trúc ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, nâng mặt Từ Nam Tang lên, ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái, nói: “Anh là tên ngốc đáng yêu nhất mà em từng gặp.” Từ Nam Tang thật sự là quá chậm tiêu, bụng cô rõ ràng như vậy, vậy mà người đàn ông này lại chỉ cho rằng cô béo lên, còn không vui vì cô béo lên lúc anh không biết, nghiêm túc nói muốn tự tay vỗ béo bụng cô. Kiều Trúc nhắm mắt lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Từ tối nay gặp lại Từ Nam Tang, phòng tuyến tâm lý mà cô đã xây dựng suốt một tháng hoàn toàn sụp đổ, cô căn bản không muốn buông tay anh, không muốn chắp tay nhường anh cho người khác, không muốn đứa bé trong bụng mình không có bố. Chuyện tương lai cứ giao cho tương lai, cô không muốn làm tổn thương Từ Nam Tang nữa. Sáng sớm hôm sau, tám giờ rưỡi, Từ Nam Tang bị tiếng chuông báo thức của Kiều Trúc đánh thức, nhìn cô gái đang ngủ say, Từ Nam Tang nghe máy. Hứa Giang nói với giọng rất gấp gáp: “Kiều Trúc, cô còn chưa đến công ty à? Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, hôm qua tôi đã dặn dò cô thế nào?” Từ Nam Tang nói: “Hứa Giang.” Hứa Giang sửng sốt một chút, chân trái vướng chân phải, suýt nữa thì ngã, “Từ, sếp Từ?” Từ Nam Tang thản nhiên “Ừm” một tiếng, nói: “Kiều Trúc đang ở chỗ tôi, lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho anh.” Hứa Giang vội vàng nói: “Không cần không cần, nếu sếp Từ tìm thư ký Kiều có việc, anh cứ làm việc trước đi, bên tôi không gấp đâu.” “Ừm”, Từ Nam Tang cúp máy. Hứa Giang nhìn màn hình điện thoại, có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, ông ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy sau này vẫn nên khách sáo với Kiều Trúc một chút, bất kể vì lý do gì mà cô được điều động đến nhóm của mình, xem ra bây giờ, cô có thể quay lại bên cạnh ông chủ lớn bất cứ lúc nào. Lãnh đạo cao nhất của tổ tuyển dụng của họ là bộ phận nhân sự của tập đoàn, mà bộ phận nhân sự của tập đoàn mới có tư cách liên lạc trực tiếp với văn phòng thư ký của tổng giám đốc. Nói như vậy đi, tên ông ta có chữ “Sếp” ở phía trước, Kiều Trúc thì không có, tuy Kiều Trúc gọi ông ta một tiếng “Sếp Hứa”, nhưng xét về nội dung công việc và địa vị trong công ty, chắc chắn người của văn phòng thư ký vẫn trâu bò hơn một chút. Tối qua ngủ quá muộn, Kiều Trúc đến giờ vẫn chưa có ý định tỉnh dậy, Từ Nam Tang không định đánh thức cô, lại ôm Kiều Trúc vào lòng. Không chỉ bụng Kiều Trúc to ra, mà ngực cũng to lên, cô mặc quần áo rất rộng rãi, vì đang ngủ nên quần áo xộc xệch. Từ Nam Tang cúi đầu là có thể nhìn thấy khe núi tuyết trắng. Đỉnh tuyết trắng mịn màng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, nh.ụy hoa đỏ hé lộ, cảnh đẹp vô cùng. Từ Nam Tang nhẫn nhịn sự kích động vào buổi sáng sớm, cầm lấy đỉnh tuyết trắng thưởng thức. * Diêu Nhược Trừng dậy từ sáng sớm, đang trang điểm thì bạn thân gọi điện đến, nói rằng họ đã đến rồi. Diêu Nhược Trừng trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy liền màu trắng, đợi người chăm sóc từ bên ngoài đến, dìu cô ta bước vào thang máy. Vì tai nạn xe hơi, xương bàn chân trái của cô ta bị nứt chưa lành, Lý Lê đã thuê người chăm sóc để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ta. Mặc dù Diêu Nhược Trừng rất khó chịu với người chăm sóc lớn tuổi này, nhưng bảo cô ta chống nạng đi lại thì cô ta lại càng không muốn. Một nhóm bạn thân ăn mặc lộng lẫy đang đợi ở sảnh khách sạn, trợ lý nhà thiết kế nước ngoài đứng bên cạnh. Diêu Nhược Trừng và trợ lý nhà thiết kế hôn má nhau, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi.” Trợ lý nhà thiết kế đi xe chuyên dụng do cửa hàng xa xỉ phẩm khu vực Trung Quốc Đại lục cử đến, Diêu Nhược Trừng tự lái xe, chở theo hai người bạn thân. Người chăm sóc nghi ngờ hỏi: “Cô Diêu, tôi đi với ai?” Diêu Nhược Trừng nói: “Bà bắt xe đi.” Sau đó được cô bạn thân dìu đến bên chiếc xe thể thao của mình. Vết thương của Diêu Nhược Trừng ở chân trái nên không ảnh hưởng đến việc lái xe, trước đây cô ta chưa từng lái chiếc xe này, cô bạn thân ngạc nhiên nhìn ngắm nội thất bên trong xe, nói: “Trừng Trừng, đây là xe của cậu sao?” Diêu Nhược Trừng gật đầu, nói: “Bố tớ mới gửi từ nước ngoài về, là quà sinh nhật hai mươi tuổi của tớ.” Xe quả thật là của Diêu Nhược Trừng, nhưng mục đích gửi về nước là Diêu Khải Cương đã tìm được người mua, định bán chiếc xe này để trả nợ. Diêu Nhược Trừng giả vờ như không biết chuyện này, từ khi xe được gửi về, chìa khóa vẫn luôn nằm chặt trong tay cô ta, không cho phép Diêu Khải Cương bán xe của mình. Cũng giống như quần áo, xe sang là vật trang trí của cô ta, là biểu tượng của thân phận, cô ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hỏng hình tượng của cô ta trong mắt người ngoài. Người chăm sóc nhìn chiếc xe sang trọng phóng đi, bất đắc dĩ đi bộ đến trạm xe buýt, trên đường bà ấy nhận được điện thoại của Lý Lê. Lý Lê hỏi: “Cô Diêu có ở bên cạnh bà không?” Người chăm sóc báo một địa danh, nói: “Cô Diêu đã hẹn nhà thiết kế, tôi đang đi xe buýt đến đó.” Lý Lê nói: “Đi xe buýt?” Người chăm sóc có ý kiến với loại người như Diêu Nhược Trừng, không tiện nói thẳng, nhưng không nói thì lại thấy trong lòng khó chịu, bèn nói: “Vâng, cô Diêu bảo tôi tự đi.” Cúp điện thoại, Lý Lê lặng lẽ ngồi trong nhà họ Từ, trên đùi bà là hai phần tài liệu điều tra về nhà họ Diêu, một phần do Từ Nam Tang điều tra, một phần do bà phái người ra nước ngoài điều tra. Không phải là không tin tưởng con trai mình, chỉ là bà muốn tự mình xác minh, nhưng không ngờ vừa điều tra, kết quả điều tra được khiến bà hai ngày hai đêm không ngủ được. Sắc mặt Lý Lê tái nhợt, mái tóc dài luôn được chải chuốt kỹ lưỡng giờ hơi rối bù xõa trên vai, dì quản gia thấy sắc mặt bà không tốt, liền lấy chăn choàng cho bà, Lý Lê kéo hai bên chăn quấn chặt lấy người. Vào buổi sáng đầu thu này, bà cảm thấy lạnh thấu xương. Người được ủy thác điều tra nhà họ Diêu nói với Lý Lê, một năm trước, tất cả tài sản của Diêu Khải Cương ở nước ngoài đã bị đóng băng, do khoản nợ khổng lồ chưa thanh toán trong thời gian dài nên ông ta đã bị trục xuất về nước, sau khi về nước vẫn luôn sống ở quê nhà ở Giang Thị. Lý Lê nhớ Diêu Nhược Trừng đến đây vào tháng tư năm nay, lúc đó Diêu Nhược Trừng đã nói thế nào nhỉ, cô ta nói bố cô ta muốn cô ta học cách sống tự lập, vì vậy cô ta đã đến đây. Không phải Diêu Nhược Trừng chưa từng đề cập đến tình hình gia đình cô ta, nhưng cô ta nói quy mô kinh doanh của nhà họ Diêu ở nước ngoài rất lớn, bố cô ta vì tuổi tác ngày càng cao nên có ý định chuyển công việc kinh doanh về nước, đang tìm kiếm đối tác hợp tác. Diêu Nhược Trừng nói, cô ta rất nhớ khoảng thời gian thường xuyên ở cùng anh Nam Tang và dì Lý Lê hồi nhỏ, nên đến đây thăm bọn họ. Diêu Nhược Trừng đã nói rất nhiều, bây giờ Lý Lê mới biết tất cả đều là giả, sự ngây thơ, trong sáng, đáng yêu mà bà ngưỡng mộ cũng là giả. Điều tra viên nói với Lý Lê chủ nợ ở nước ngoài đã truy lùng đến tận trong nước, nghe nói cuộc sống của Diêu Khải Cương không dễ dàng gì, bán nhà bán xe ở nước ngoài, lại đem căn nhà cũ thế chấp, mới đổi lấy được một quãng thời gian yên bình. Trong quá trình điều tra Diêu Khải Cương, điều tra viên còn phát hiện ra một chuyện bất thường, bọn họ để ý thấy sau khi Diêu Khải Cương về nước, kinh tế luôn eo hẹp, ngoài khoản tiền lớn chuyển cho Diêu Nhược Trừng ra, còn từng có khoản tiền ba trăm nghìn chuyển cho một ông chủ cửa hàng xe hơi. Vì tin tức Lý Lê gặp tai nạn xe hơi đã từng xuất hiện trên Weibo trong một khoảng thời gian ngắn, nên điều tra viên có ấn tượng về việc này, hơn nữa do thời gian xảy ra tai nạn và thời gian Diêu Khải Cương chuyển tiền rất gần nhau, xuất phát từ sự nhạy bén nghề nghiệp, điều tra viên liền lần theo chủ tiệm cho thuê xe điều tra, phát hiện có một tay đua xe đã giải nghệ tên là A Phi trong tiệm gần đây đã lái một chiếc xe bình thường gặp tai nạn xe hơi, nhưng gia đình lại nhận được mười nghìn tệ tiền thăm hỏi từ chủ tiệm. Điều tra viên cảm thấy kinh hãi, nhận ra nếu tiếp tục điều tra, có thể sẽ liên lụy đến một vụ việc khác, nên không dám điều tra nữa, gửi trước những tài liệu đã điều tra được vào tay người ủy thác là bà Lý Lê. Lý Lê không dám tin vào những gì mình nghe được, điều tra viên thấy sắc mặt bà không tốt, liền hỏi bà có cần đi bệnh viện không. Lý Lê bảo dì giúp việc lấy một viên thuốc trợ tim ra uống, sau đó nói với điều tra viên: “Điều tra, tiếp tục điều tra, tôi sẽ trả thêm tiền cho các anh, điều tra rõ ràng cho tôi.” Kết quả điều tra cuối cùng đã được gửi đến tay Lý Lê hai ngày trước, bà đọc từng chữ từng chữ một, đọc đến mức hối hận đầy mình, đọc đến mức đau lòng như cắt. Bà Lý Lê lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, vậy mà lại bị một cô gái trẻ đùa giỡn, không chỉ tự mình mang ơn cô ta, mà còn suýt nữa dâng lên hạnh phúc cả đời của con trai mình. Lý Lê ngồi trong phòng khách, nhắm mắt lại, đầu óc hai ngày không ngủ nhưng lại tỉnh táo và bình tĩnh hơn bao giờ hết. Bà cố gắng kìm nén cơn giận sắp bùng phát, cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Diêu Nhược Trừng