Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 82

Kiều Trúc thoa son môi, từ trong gương thấy cô gái lúng túng ngồi trên ghế sofa, cô quay đầu lại mỉm cười nói: “Cô muốn làm gì cứ tự nhiên, không cần để ý đến tôi.” Chương Khả Khê chớp chớp mắt, dè dặt nói: “Cái kia, nhìn thấy cô, chuyện của tôi cũng không còn quan trọng nữa, cái kia, cô Kiều, tôi có thể nói với cô một câu được không?” “Được chứ.” Chương Khả Khê đứng dậy, nói: “Cô thật sự rất xinh đẹp, cũng rất dũng cảm, cô và anh Từ rất xứng đôi, nhất định phải hạnh phúc mãi mãi nhé.” Kiều Trúc nói: “Cảm ơn, cô và anh Kỷ cũng rất xứng đôi.” Ánh mắt cô gái thoáng qua một tia buồn bã, nói: “Anh Kỷ chỉ là sếp của tôi, tôi là tài xế của anh ấy.” Kiều Trúc ngẩn người, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.” Chương Khả Khê lắc đầu, nói: “Không sao đâu, tôi…” Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Kỷ Bắc Dương sải bước vào, đứng ở cửa, lạnh nhạt nói: “Chương Khả Khê, cô gọi điện thoại xong chưa? Tôi đói lắm rồi, còn phải đợi cô ăn cơm.” Cô gái vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Bảo anh ăn trước rồi mà”, sau đó quay đầu nói với Kiều Trúc: “Cô Kiều, tôi ra ngoài trước đây.” Người đàn ông lạnh nhạt xoay người rời đi, cô gái nói xong cũng đuổi theo. Kiều Trúc ngồi trước bàn trang điểm, không nhịn được cong môi, sếp nhà ai lại vì tài xế muốn đi đâu mà bị ép đi đến đó, lại vì tài xế chưa quay lại mà đói bụng chờ người ta. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Kiều Trúc và Từ Nam Tang tám chuyện về việc này, Từ Nam Tang nhíu mày, nói: “Không đâu, Kỷ Bắc Dương sẽ không có người mình thích.” Kiều Trúc nói: “Sao anh lại nói vậy?” Cô không hiểu ý của anh. Từ Nam Tang nói: “Kỷ Bắc Dương lúc hai tuổi được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, có rối loạn ngôn ngữ, rối loạn giao tiếp xã hội và hành vi rập khuôn.” Kiều Trúc nín thở, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó kìm nén, cô vừa mới làm mẹ, có tình cảm sâu đậm với Từ Mộc Mộc, tình cảm này lan rộng đến tất cả những đứa trẻ nhỏ, cô hy vọng tất cả trẻ em đều khỏe mạnh trưởng thành. Từ Nam Tang nói: “Hồi nhỏ cậu ấy luôn không nói chuyện, không muốn bị chạm vào, không thể thiết lập mối quan hệ thân thiết với cha mẹ và người thân, sau đó ông bà nội của Kỷ Bắc Dương đã kịp thời đưa cậu ấy đi can thiệp điều trị, đến bảy tám tuổi, cậu ấy mới dần dần giao tiếp với mọi người vì nhu cầu.” Kiều Trúc nói: “Nhưng em thấy anh ấy chẳng có gì khác biệt.” Từ Nam Tang nói: “Vì đã được can thiệp điều trị và điều trị bằng thuốc từ nhỏ nên cũng đạt được một số kết quả. Cậu ấy rất thông minh, em biết Vườn thú Hoang dã Vân Hán Quốc tế chứ?” “Biết chứ, em vẫn luôn muốn đến đó, nghe nói ý tưởng của vườn thú rất tiên tiến, áp dụng phương pháp nuôi khoa học của nước ngoài, mới khai trương không lâu đã được truyền thông trung ương đưa tin tích cực.” Từ Nam Tang nói: “Đó là do cậu ấy làm đấy. Bắc Dương có khả năng quan sát rất tốt, tầm nhìn độc đáo, cực kỳ có năng khiếu kinh doanh.” Kiều Trúc nói: “Em hầu như chưa từng nghe nói về anh ấy.” Từ Nam Tang nói: “Kết quả điều trị của cậu ấy đã rất tốt rồi, nhưng cậu ấy vẫn không thể thiết lập các mối quan hệ xã hội bình thường, cậu ấy không tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào, cha mẹ, ông bà và bạn bè trong mắt cậu ấy cũng không khác gì người xa lạ, vì vậy cậu ấy sẽ không có người mình thích.” Nghe xong Kiều Trúc cảm thấy rất buồn, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ở cổ họng. Thảo nào Từ Nam Tang kiêu ngạo lại bênh vực Kỷ Bắc Dương, lại ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh ta, lại đặc biệt sắp xếp phòng cho Kỷ Bắc Dương. Kiều Trúc nhìn thấy sự yêu thích của cô gái họ Chương dành cho anh Kỷ, cũng nhìn thấy phản ứng của anh Kỷ đối với cô gái, họ giống như những người đang yêu nhau, ngăn cách bởi một lớp màn mỏng, dường như chỉ cần có người chọc thủng lớp màn mỏng mập mờ chua xót này, đôi uyên ương sẽ nên duyên vợ chồng. Nhưng Từ Nam Tang lại nói, anh Kỷ sẽ không bao giờ yêu ai. Từ Nam Tang nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu ấy đã làm rất tốt rồi.” Kiều Trúc gật đầu, “Nhưng cô gái bên cạnh anh ấy hình như thích anh Kỷ.” “Có người thích Bắc Dương, chỉ là sau khi biết bệnh tình của cậu ấy thì đều rời xa cậu ấy.” Kiều Trúc không hiểu rõ cô gái kia, nên cũng không thể nói gì thay cho cô gái, vì sẽ cảm thấy buồn, nên họ không thảo luận chuyện này nữa. Lúc Từ Mộc Mộc được ba tháng tuổi, Từ Nam Tang đã khôi phục tần suất làm việc bình thường, còn Kiều Trúc thì đang nỗ lực tập thể dục để lấy lại vóc dáng cho hôn lễ. Vì vị trí ở văn phòng thư ký còn trống, sau khi hỏi ý kiến Từ Nam Tang, bộ phận nhân sự bắt đầu công việc tuyển dụng thư ký cho tổng giám đốc. Vì mối quan hệ của Từ Nam Tang và Kiều Trúc, vị trí này vừa được công khai đã thu hút rất nhiều ứng viên, thậm chí còn lên hot search trên Weibo. Bộ phận nhân sự khẩn trương, tăng ca liên tục, sau một tháng sàng lọc hồ sơ, phỏng vấn sơ tuyển, thi viết, phỏng vấn vòng hai, đã chọn ra ba ứng viên, hai nam một nữ, đưa vào văn phòng thư ký thực tập, cuối cùng sẽ chọn ra người ưu tú nhất. Trong số những ứng viên nữ, bộ phận nhân sự đã đặc biệt chọn một cô gái có ngũ quan đoan chính, ngoại hình bình thường, tên là Chu Tĩnh. Chu Tĩnh vừa tốt nghiệp đại học, lại là đàn em cùng trường với Kiều Trúc, sau khi vào làm việc thì hòa đồng với mọi người trong văn phòng thư ký, ăn mặc giản dị, làm việc chăm chỉ, đeo một cặp kính gọng đen, thoạt nhìn có chút giống Kiều Trúc thời chưa sinh con. Ba người trong văn phòng thư ký mỗi người đều dẫn dắt một thực tập sinh, Chu Tĩnh do thư ký Vương phụ trách. Trong thời gian đảm bảo hoạt động dịp Tết Nguyên đán, các bộ phận trong công ty đều bận rộn tối mắt tối mũi, Từ Nam Tang thường xuyên phải tăng ca họp hành đến tận đêm khuya, vì vậy đã ba bốn ngày liền không về nhà. Kiều Trúc không phải lo lắng chuyện con cái, sau khi ăn tối xong liền mang theo cháo dinh dưỡng do đầu bếp nấu đến công ty cùng Từ Nam Tang tăng ca. Lúc cô đến công ty, Từ Nam Tang đang họp, Kiều Trúc vào văn phòng của Từ Nam Tang, thấy nữ thực tập sinh đang ngủ trên ghế sofa. Cô thực tập sinh ngủ say đến mức quên cả tháo kính, gục mặt trên thành ghế, nhắm mắt lại trông có và phần thanh thuần ngây thơ. Trên người cô ấy khoác một chiếc áo vest đen, Kiều Trúc nhận ra đó là áo của Từ Nam Tang. Lúc 11 giờ rưỡi đêm, Từ Nam Tang kết thúc cuộc họp, bước vào văn phòng, liền thấy Kiều Trúc đang ngồi vắt chéo chân trên ghế giám đốc, trước mặt là nữ thực tập sinh đang đứng vẻ mặt căng thẳng bất an. “Đến rồi.” Kiều Trúc nói: “Ừm.” Từ Nam Tang liếc nhìn nữ thực tập sinh, hỏi Kiều Trúc: “Sao vậy?” Không đợi Kiều Trúc trả lời, mắt Chu Tĩnh đỏ hoe giành nói trước: “Xin lỗi sếp Từ, tôi thức mấy đêm rồi, nhất thời không chịu được, ngủ quên trên ghế sofa.” Từ Nam Tang nói: “Gần đây hơi bận.” Chu Tĩnh đáng thương nói: “Sếp Từ, lần sau tôi không dám nữa, thật sự xin lỗi.” Từ Nam Tang nhíu mày, nói: “Không cần xin lỗi, ra ngoài đi.” Nói xong câu này, Từ Nam Tang cúi đầu lấy tài liệu trên bàn, Kiều Trúc vô tình chạm mắt với nữ thực tập sinh phía sau anh, nữ thực tập sinh vô tội cười với cô một cái. Kiều Trúc nhướng mày, giở trò này với cô à. “Chờ đã.” Kiều Trúc gọi cô gái đang đi đến cửa. Kiều Trúc đứng dậy, nhường chỗ cho Từ Nam Tang, bước nhanh đến bên cạnh Chu Tĩnh, nắm lấy tay cô ta nói: “Đi làm vất vả lắm phải không, trước đây tôi cũng thường xuyên cùng sếp Từ tăng ca, anh ấy chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Kiều Trúc quay đầu nhìn Từ Nam Tang, nói: “Cô gái nhỏ này mới ra trường, anh cũng không biết quan tâm chăm sóc người ta nhiều hơn một chút, để người ta mệt mỏi đến mức ngủ quên trong văn phòng của anh, sao không bảo người ta đến phòng nghỉ ngơi một lát, chỉ choàng cho người ta mỗi cái áo khoác, trời còn lạnh mà, nhân viên ưu tú như vậy, bị cảm lạnh là tổn thất của công ty đấy.” Chu Tĩnh mở to mắt, nhìn chằm chằm Kiều Trúc, bị sự dịu dàng chu đáo trong lời nói của cô dọa đến mức dựng cả tóc gáy. Từ Nam Tang nắm chính xác trọng điểm trong lời nói của Kiều Trúc, “ngủ quên trong văn phòng của anh” và “choàng mỗi cái áo khoác”. Vẻ mặt Từ Nam Tang dần lạnh lùng, “Thư ký Vương không nói với cô, khi tôi không có ở đây thì không được vào văn phòng của tôi sao?” Chu Tĩnh không dám nhìn thẳng vào anh, sợ hãi cúi đầu xuống. Từ Nam Tang đi đến trước ghế sofa, cầm chiếc áo khoác trên đó nhét vào tay Kiều Trúc, lạnh nhạt nói: “Mang ra ngoài vứt đi.” Kiều Trúc nói: “Vứt đi thì tiếc quá, cả bộ mấy chục triệu đấy. Em gái, nếu em thích thì chị cho em đấy, sau này có tặng bạn trai cũng rất đáng mặt.” Kiều Trúc nói xong, cưỡng ép nhét áo vest vào tay Chu Tĩnh, lại dịu dàng giúp người ta chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhân lúc giơ tay lên, Kiều Trúc nhỏ giọng nói: “Em gái, chơi trò pha trà với chị à, trà chị uống qua, chắc còn nhiều hơn em từng thấy. Ra ngoài làm việc, đi đường chính đạo vẫn tốt hơn.” Kiều Trúc thẳng người dậy, nhanh chóng dứt khoát lấy áo khoác của Từ Nam Tang, nói: “Em không cần à, vậy thôi, đi thôi, chúng ta cùng đi giúp sếp Từ vứt vào thùng rác nhé.” Mười phút sau, Kiều Trúc lắc lư trở lại văn phòng của Từ Nam Tang. Từ Nam Tang ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, do dự nói: “Xin lỗi, anh không biết cô ta nói ngủ quên là ở trong văn phòng của anh.” Kiều Trúc cười nói: “Không sao.” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Anh thấy cô ta đeo kính có giống em không?” Từ Nam Tang nhớ đến chiếc kính trên mặt nữ thực tập sinh, nói: “Kính gọng đen thật sự rất xấu.” Anh không tùy tiện đánh giá ngoại hình con gái, chỉ nói kính xấu. Kiều Trúc nín cười, thầm nghĩ, không biết bao nhiêu cô gái còn tưởng anh Từ thích kiểu này. Không đến hai ngày, nữ thực tập sinh bị điều đến bộ phận khác. Sau đó, Dao Dao và thư ký Cao yêu nhau và có dự định kết hôn, vì công ty có nguyên tắc né tránh người thân nên Dao Dao đã chủ động xin điều chuyển khỏi văn phòng thư ký, được sắp xếp vào bộ phận nhân sự, phụ trách đào tạo nhân viên. Nhân cơ hội này, Từ Nam Tang điều chỉnh nhu cầu vị trí của văn phòng thư ký, đổi tất cả các vị trí thư ký nữ thành nam. Lý Lê biết được, liền hỏi riêng: “Đây là yêu cầu của Kiều Trúc sao? Làm vậy có bất tiện lắm không?” Từ Nam Tang nói: “Những việc cần phụ nữ làm, Kiều Trúc có thể làm thay. Không phải yêu cầu của cô ấy, con chỉ không muốn cô ấy phải phiền lòng vì những chuyện này, cô ấy từng làm thư ký của con, sẽ luôn có người cho rằng chính vì vị trí này mà cô ấy mới đến bên con, con không thể bịt miệng tất cả mọi người, nhưng con có thể cho người khác biết, nếu con cần thư ký nữ, thì mãi mãi chỉ có Kiều Trúc.” Lý Lê không ngờ anh lại nói ra những lời này, trong lòng có chút chua xót, sự ghen tị của con người là tội lỗi ăn sâu vào tận xương tủy, nếu như năm xưa cha của Từ Nam Tang có được sự cẩn thận tỉ mỉ của Từ Nam Tang, có lẽ họ cũng sẽ không phải ôm hận cả đời. Tại sao các nữ minh tinh và người giàu có thể nhanh chóng lấy lại vóc dáng sau khi sinh con, bây giờ Kiều Trúc đã có thể trả lời câu hỏi này. Thứ nhất, có hai bảo mẫu chăm sóc con cái giúp cô, để cô có nhiều thời gian rảnh rỗi làm việc riêng. Thứ hai, có tiền rất quan trọng, Kiều Trúc sẽ định kỳ đến bệnh viện dùng máy móc để phục hồi sau sinh, còn mời chuyên gia phục hồi chức năng sau sinh đến nhà giúp cô quản lý vóc dáng. Lượng dinh dưỡng cần thiết cho việc tập thể dục lấy lại vóc dáng của cô sẽ do chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp phụ trách kết hợp. Cô không có gánh nặng việc nhà, không có vất vả nuôi dạy con cái, không cần thời gian quá dài, vóc dáng của Kiều Trúc đã khôi phục như ban đầu, lại còn nhờ vận động tập thể dục nhiều mà săn chắc hơn trước. Có rất nhiều người khen ngợi vóc dáng của Kiều Trúc, cô cho rằng không có gì đáng để khoe khoang, đều là do tiền bạc vun đắp, ngược lại cảm thấy những người mẹ có thu nhập bình thường thật sự không dễ dàng gì. Nhớ lại trải nghiệm mang thai ngoài ý muốn của mình, cô thấy may mắn vì bản thân không nhất thời bốc đồng mà ôm con bỏ trốn, mà giữ lại công việc, cũng yêu đúng người. Yêu là chuyện rất đơn giản, chỉ cần động một chút suy nghĩ là có thể hoàn thành, con gái trời sinh đối với tình yêu tràn đầy ảo tưởng không thực tế, tiểu thuyết sẽ tô vẽ một người không yêu bạn, sẽ tô vẽ thế giới lạnh lùng này, tuy nhiên, khi lựa chọn giữ lại đứa bé trong bụng, mỗi phút mỗi giây Kiều Trúc đều đang gánh vác sự vất vả to lớn của việc nuôi dạy con cái, tất cả mọi thứ bây giờ đều phát triển theo hướng tốt đẹp nhất, nhưng cô biết rõ, không phải do sự ưu tú của cô tạo nên hiện tại, mà là vì tình yêu của Từ Nam Tang. Người đàn ông yêu bạn sẽ cho bạn dũng khí, sẽ không bao giờ buông tay bạn, khi bạn cuối cùng quyết định bước về phía anh ấy, anh ấy sẽ luôn ở đó. Khi Từ Mộc Mộc được năm tháng tuổi, Kiều Trúc cuối cùng cũng khoác lên mình chiếc váy cưới được nhà thiết kế hàng đầu thế giới làm riêng cho cô, dưới ánh nắng xuân tươi đẹp, vượt qua biển người mênh mông, trong vô vàn lời chúc phúc ngưỡng mộ, bước đến trước mặt Từ Nam Tang. Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió xuân ấm áp phả vào mặt, Từ Nam Tang đứng dưới ánh nắng rực rỡ, cưới cô gái mà anh hằng mong muốn. Toàn văn hoàn

Bình Luận (0)
Comment