Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 83

1. Về tửu lượng của Từ Nam Tang Chiều tối ngày hôn lễ kết thúc, cả ngày Từ Nam Tang bị chuốc rượu, được Kiều Trúc dìu về khách sạn. Vì đây là đám cưới được tổ chức bù, nên mọi người không cần phải lo lắng về việc chú rể có còn đủ sức khỏe để động phòng vào buổi tối hay không, cứ thoải mái mà chuốc rượu chú rể. Kể từ khi bị đau dạ dày, Từ Nam Tang chưa từng uống rượu nữa, dạ dày của anh được Kiều Trúc chăm sóc rất tốt, nên trong ngày vui trọng đại này, Kiều Trúc cho phép anh được uống say. Ly rượu trên tay Từ Nam Tang gần như không lúc nào ngơi, đến tối, mọi người ra về, Kiều Trúc dìu Từ Nam Tang say khướt về phòng. Từ Mộc Mộc được Lý Lê đưa đi, để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng son. Từ Nam Tang cúi đầu ngồi bên giường, Kiều Trúc lấy khăn ấm lau mặt lau tay cho anh, xót xa nói: “Có phải rất khó chịu không, hôm nay anh uống nhiều rượu quá.” Từ Nam Tang vươn tay ôm lấy eo Kiều Trúc, hơi dùng sức, kéo cô ngã xuống giường. Anh phủ người xuống, ghì chặt lấy Kiều Trúc, không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm đen tối, cúi xuống hôn lên môi, má, cổ cô, thành thạo cởi bỏ bra của Kiều Trúc, động tác có chút thô lỗ và vội vàng. Từ khi Từ Mộc Mộc ra đời, do ảnh hưởng của hormone cơ thể, Kiều Trúc không còn hứng thú với chuyện chăn gối, vẫn luôn chưa từng có quan hệ thân mật với Từ Nam Tang. Mặc dù có ham muốn, nhưng Từ Nam Tang tôn trọng Kiều Trúc, chưa từng ép buộc cô. Đêm nay là đêm tân hôn của họ, Kiều Trúc nhớ lại người đàn ông đã hôn cô trước mặt mọi người ban ngày, trong lòng bỗng rung động mãnh liệt. Cô hơi ngẩng cổ lên, tạo điều kiện cho động tác của Từ Nam Tang. Tay Từ Nam Tang trượt xuống, sau đó… không còn sau đó nữa. Kiều Trúc đợi hồi lâu, đẩy người đàn ông nặng trịch trên người ra, nghi ngờ nói: “Ngủ rồi à?” Từ Nam Tang ấp úng một lúc, nói: “Xin lỗi, hôm nay anh uống rượu hơi nhiều.” Cho nên chuyện say rượu loạn tính đều là giả, thật sự say rồi thì cái gì cũng không làm được. Kiều Trúc co chân dùng đầu gối chạm vào, vô tình bật cười, cười đến khóe mắt ươn ướt. Từ Nam Tang chưa bao giờ cảm thấy buồn bực như vậy, đưa tay che miệng Kiều Trúc, nghiến răng nhỏ giọng nói: “Không cho cười nữa, ngày mai đợi anh tỉnh rượu, anh…” “Từ Nam Tang, anh cũng có ngày này.” Từ Nam Tang trượt xuống khỏi người Kiều Trúc, nằm sang một bên, rồi kéo cô vào lòng, nói: “Không được cười nữa, ngủ đi, ngày mai anh bù cho em.” Kiều Trúc ngửi thấy mùi rượu lạnh lẽo trên người anh, nhắm mắt lại. Đám cưới ban ngày, những khoảnh khắc ở bên nhau ngày trước, lời chúc phúc của mọi người, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu Kiều Trúc. Cô đang định chìm vào giấc ngủ trong hồi ức, thì đột nhiên một đoạn ký ức lóe lên, Kiều Trúc bỗng mở mắt ra. Từ Nam Tang tuy hơi choáng váng, nhưng vẫn còn sót lại chút tỉnh táo, nhắm mắt hỏi: “… Không ngủ được sao?” Kiều Trúc ngồi dậy, tinh thần phấn chấn, nắm lấy vai Từ Nam Tang lay mạnh, nói: “Từ Nam Tang, anh tỉnh lại đi, em có chuyện muốn hỏi anh.” Trong phòng đã tắt đèn, nguồn sáng duy nhất là dải ngân hà lấp lánh ngoài khung cửa sổ lớn sát đất, ánh sao yên lặng không tiếng động, tiếng người thì thầm khe khẽ. Từ Nam Tang lặng lẽ mở mắt, chờ đợi câu hỏi của Kiều Trúc. Kiều Trúc nói: “Say rượu thật sự sẽ không được sao? Vậy anh nói cho em biết, lần đầu tiên của chúng ta, rõ ràng anh uống đến mức đi cũng không nổi, vẫn là em dìu anh đến khách sạn, tại sao lần đó anh lại có thể làm được? Không chỉ làm được, mà còn làm rất tốt nữa!” Đó là lần đầu tiên của Kiều Trúc và Từ Nam Tang, Kiều Trúc đau lắm, cố gắng chịu đựng, cô tự nhủ, sếp Từ say rồi, bọn họ say rượu loạn tính, cô tự nguyện ở lại nên không thể trách anh được. “…” Từ Nam Tang đột nhiên trở mình, dùng chăn trùm kín đầu, nói: “Anh đau đầu lắm, anh buồn ngủ lắm rồi, ngủ đi Kiều Trúc, anh yêu em.” Kiều Trúc nhào lên lưng Từ Nam Tang, cắn tai anh, nói: “Hôm nay em thấy anh uống nhiều rượu, còn nhiều hơn đêm hôm đó nữa, vậy mà bây giờ anh vẫn còn giữ được lý trí, còn đêm đó, anh lại say đến mức mơ mơ màng màng, chẳng nói chẳng rằng đã lôi em lên giường, Từ Nam Tang à Từ Nam Tang, anh nói thật đi, lần đầu tiên có phải anh cố ý không?” Giả vờ ngủ say như Từ Nam Tang còn có thể nói gì đây nữa. Từ Nam Tang lại xoay người, ôm chặt Kiều Trúc vào lòng, nhắm mắt nói: “Kiều Trúc, em có thể ngốc nghếch một chút được không…” 2. Về đêm đầu tiên ấy Đó là một buổi tối đáng nhớ, Từ Nam Tang đưa Kiều Trúc đi dự tiệc, anh uống nhiều rượu hơn bình thường, nhưng không say, Kiều Trúc không biết, vẫn luôn cẩn thận đi bên cạnh anh, khẽ đưa tay ra, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể cứu vớt Từ Nam Tang sắp ngã. Từ Nam Tang cứ vừa đi vừa dựa vào người Kiều Trúc, cô dìu người đàn ông nặng trịch, lên tầng thượng khách sạn mở phòng. “Say rồi đúng không, cứ tưởng anh uống được nhiều lắm chứ.” Kiều Trúc chống nạnh, đứng bên giường, nhìn người đàn ông nằm dạng chữ đại trên giường, gọi anh: “Sếp Từ, tôi đi nhé, anh tự c.ởi quần áo được chứ?” Từ Nam Tang im lặng nằm đó, cứ như say đến bất tỉnh nhân sự. Cô sẽ đi sao? Chắc là vậy, Kiều Trúc dường như có chút chán ghét anh, trong lòng Từ Nam Tang cảm thấy buồn bực, đau đớn, làm thế nào mới có thể giữ Kiều Trúc lại đây, anh đã chịu đựng đủ vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô trước mặt anh rồi. Trong phòng rất yên tĩnh, đúng lúc Từ Nam Tang định đứng dậy đi tắm thì một đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo sờ đến cổ áo anh. Kiều Trúc không đi! “Khụ, sếp Từ, mặc quần áo ngủ sẽ không thoải mái, tôi không cố ý giở trò lưu manh đâu, tôi cở.i quần áo cho anh xong sẽ đi ngay.” “Chậc chậc chậc, dáng người đẹp thật đấy, ngày nào cũng ngồi văn phòng mà vẫn giữ được dáng người đẹp như vậy, không hổ là ông chủ của Kiều Trúc này.” “Tôi sờ một chút được không? Tôi chưa từng sờ cơ bụng đàn ông bao giờ, tôi không phải giở trò lưu manh đâu, tôi chỉ vô tình chạm vào thôi, ừm, sếp Từ, tôi chỉ vô tình chạm vào thôi.” Từ Nam Tang cảm thấy một ngón tay ấn vào bụng mình, như đang thử độ đàn hồi, ngón tay chọc vài cái với lực mạnh nhẹ khác nhau, tiếp đó, anh nghe thấy tiếng thở dài. “Cứng quá à.” Máu toàn thân Từ Nam Tang trong nháy mắt dồn xuống bụng dưới, anh đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy cổ tay Kiều Trúc, ấn cô xuống giường. Bầu không khí trong phòng rất mờ ám, Kiều Trúc như chim sợ cành cong trợn to mắt, hỏi anh: “Sếp Từ, anh có biết tôi là ai không?” Từ Nam Tang nheo mắt, cúi đầu ngửi sâu mùi hương trên cổ Kiều Trúc, nói: “Kiều Trúc, im miệng, cô rất phiền.” Anh thấy trong mắt Kiều Trúc lộ ra một chút ý cười, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh. Bởi vì cô không từ chối, cho nên Từ Nam Tang không nhịn được nữa. Cô là lần đầu tiên, mà anh cũng vậy. Sáng hôm đó, Từ Nam Tang tỉnh dậy rất sớm, anh muốn nói với Kiều Trúc, đã lên giường với nhau rồi, anh có thể làm bạn trai của cô không, anh cảm thấy mình có chút thích cô. Cuối cùng anh cũng đợi được Kiều Trúc tỉnh lại, đang định hỏi cô thì nghe thấy Kiều Trúc nhanh chóng mặc quần áo xong, ngồi cách xa anh một khoảng, vỗ vỗ mặt mình, nói: “Không được không được, không thể không thể, không thể có lần sau nữa, Kiều Trúc, đừng có yêu đương mù quáng nữa, tỉnh táo lên nào!” Vậy ra, cô hối hận vì đã lên giường với anh, phải không? Từ Nam Tang cười lạnh trong lòng, thất vọng nhắm mắt lại, không để Kiều Trúc phát hiện. 3. Về căn nhà của Kiều Trúc Để thực hiện lời hứa của mình, cộng thêm việc bố mẹ Lâm Hy đã bán hết những gì có thể bán trong nhà để tìm kiếm cô bé, Kiều Trúc quyết định tặng căn nhà mình mua ở “Ý Giang Nam” cho Lâm Hy. Trước khi sang tên sổ đỏ, cần phải trả hết nợ của căn nhà, cô liên lạc với chủ nhà trước thông qua hợp đồng mua bán nhà, chủ nhà trước nói với Kiều Trúc rằng, căn nhà của cô đã được thanh toán toàn bộ ngay khi ký hợp đồng. Kiều Trúc khó hiểu, rõ ràng cô chỉ trả tiền đặt cọc, đã thỏa thuận với chủ nhà là hàng tháng sẽ chuyển tiền nhà vào một tài khoản ngân hàng, sao lại biến thành đã thanh toán toàn bộ rồi. Chủ nhà suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này khá phức tạp, tôi cũng không biết giải thích với cô thế nào, cô đến hỏi bộ phận bán hàng xem sao, lúc đó là do họ làm thủ tục, hình như nghe nói là có người trả tiền thay cô.” Kiều Trúc cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, vì vậy cô tự mình ra ngoài, đến bộ phận hậu mãi của “Ý Giang Nam” để hỏi về việc sang tên sổ đỏ. Biết cô đến, giám đốc Vương của công ty bất động sản đã đặc biệt từ trụ sở chính đến tiếp đón, nghe cô nói rõ mục đích, giám đốc Vương ngẩn người, nói: “Sếp Từ vẫn chưa nói với cô chuyện này sao?” “Không có, ý của anh là có liên quan đến Nam Tang sao?” Kiều Trúc nhớ lại thời gian mình mua nhà, hình như là vào khoảng thời gian diễn ra hội thao mùa xuân năm ngoái, lúc đó cô và Từ Nam Tang vẫn chưa chính thức bên nhau, tên ngốc kia còn thề thốt sẽ làm “tiểu tam” của cô. Giám đốc Vương nói: “Ôi chao, chuyện này ầm ĩ quá, là do sếp Từ hỏi đến, sau đó tôi nghe được từ nhân viên của chúng tôi là cô muốn mua căn hộ 2518 đó, nhưng mà lúc đó căn hộ yêu cầu thanh toán toàn bộ, hình như cô gặp khó khăn nên còn do dự. Sếp Từ biết cô rất thích căn hộ đó, nên đã thanh toán toàn bộ cho chủ nhà, rồi bảo tôi làm một cái thẻ ngân hàng, dặn chúng tôi đừng nói cho cô biết, cô muốn trả trước bao nhiêu thì trả trước bấy nhiêu, muốn trả góp bao nhiêu năm thì trả góp bấy nhiêu năm. Cho nên bây giờ cô muốn sang tên căn hộ, thì bất cứ lúc nào cũng có thể sang tên, cô cứ nói một tiếng, tôi sẽ lập tức tìm người giúp cô làm thủ tục.” Rời khỏi phòng bán nhà, Kiều Trúc ngồi yên lặng trong xe một lúc, sau đó gọi điện cho Từ Nam Tang. Điện thoại vừa thông, Kiều Trúc vừa khóc vừa nói: “Hu hu, tiền trả góp hàng tháng mà em vất vả lắm mới kiếm được hóa ra lại trả cho anh, anh có ngốc không vậy, căn nhà mấy triệu tệ, nói mua là mua ngay, lỡ như lúc đó em nhẫn tâm, kiên quyết không ở bên anh thì sao?” Từ Nam Tang: “Không làm thế nào cả.” Anh nhíu mày, lại nói: “Lúc đó em đã từng nghĩ đến việc kiên quyết không ở bên anh sao?” Kiều Trúc bị bắt quả tang, cảm động lập tức tan biến, lúng túng nói: “Không có không có, anh nghe nhầm rồi, cái đó, em gọi điện thoại là định nói với anh, tiền em không trả nữa.” “Vẫn phải trả.” Từ Nam Tang nói. “Tại sao?” “Anh thích dáng vẻ rối rắm của em khi trả tiền.” Kiều Trúc: “…” Cô đã sớm không còn rối rắm nữa rồi, chồng cô rất giàu có! 3. Về sự nghiệp của Kiều Trúc Do quy định của công ty, khả năng Kiều Trúc quay lại văn phòng thư ký là rất nhỏ, nhưng cô lại không muốn làm bà nội trợ toàn thời gian, ngày nào cũng chỉ đi xem triển lãm tranh rồi làm đẹp. Cô vay Từ Nam Tang một khoản tiền, dấn thân vào con đường khởi nghiệp. Hướng khởi nghiệp của Kiều Trúc nhắm vào ngành hàng thời trang trẻ sơ sinh, để tìm hiểu tình hình và nhu cầu thị trường, Kiều Trúc ẩn mình trong các nền tảng mẹ và bé lớn, các nhóm mẹ bỉm sữa, lắng nghe nhu cầu của các bà mẹ, còn thường xuyên dẫn Từ Mộc Mộc tham gia các hoạt động trẻ sơ sinh khác nhau. Từ Mộc Mộc thừa hưởng gen trội của Từ Nam Tang, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, Kiều Trúc lấy cậu bé làm người mẫu, vẽ rất nhiều bản thiết kế, mẫu quần áo may thử cũng lấy ra cho Từ Mộc Mộc mặc thử. Trong khi nhiều người cho rằng sự nghiệp của Kiều Trúc chỉ là kiểu chơi đùa nghiệp dư, thì cô lại nghiêm túc thành lập đội ngũ, tuyển dụng nhà thiết kế, mua máy móc, thuê nhà xưởng, lấy hình ảnh cái cây nhỏ mũm mĩm sum suê làm logo, đặt tên là “Cây Tiểu Mộc”, lặng lẽ tiến vào ngành hàng dành cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Hai năm sau, các cửa hàng của thương hiệu “Cây Tiểu Mộc” bỗng nhiên mọc lên như nấm sau mưa, khi giới truyền thông hướng sự chú ý vào thương hiệu này, họ nhìn thấy trên mỗi nhãn mác của “Cây Tiểu Mộc”, ngoài thông tin sản phẩm ra còn có một nhãn khác, trên đó in ảnh và thông tin của những đứa trẻ bị lạc, bị bắt cóc, mất tích trong ba mươi năm qua, bên dưới logo “Cây Tiểu Mộc” có viết một câu: “Mùa xuân đã đến, ba mẹ chờ con về nhà.” Mà nguyên nhân khiến “Cây Tiểu Mộc” nổi tiếng là do một ngày nọ, một người mẹ trẻ vô tình cắt nhãn mác trên bộ quần áo mới của con, nhìn thấy bức ảnh của mình hồi nhỏ, một ký ức buồn đau đã bị lãng quên từ lâu dần dần hiện ra. Bị bắt cóc từ nhỏ, lưu lạc khắp nơi, như cánh bèo trôi nổi vô định, giờ đây bức ảnh cũ trên chiếc nhãn mác nhỏ bé đột nhiên khiến tâm hồn rung động, vừa khóc vừa run rẩy gọi vào số điện thoại trên đó, vầng trăng khuyết của một gia đình cuối cùng cũng được đoàn tụ trọn vẹn đêm nay. Có phóng viên phỏng vấn Kiều Trúc, nói tập đoàn Từ Thị chưa từng tham gia vào ngành hàng thời trang, việc thành lập “Cây Tiểu Mộc” có phải là nói lên rằng tập đoàn Từ Thị có ý định tiến quân vào ngành này hay không. Kiều Trúc nói: “Hiện tại tôi không nắm rõ lắm về sự phát triển của tập đoàn Từ Thị, tôi thành lập Cây Tiểu Mộc chỉ là để thực hiện ước mơ thời thơ ấu, tôi là trẻ mồ côi lớn lên trong viện phúc lợi, luôn rất ngưỡng mộ những đứa trẻ có gia đình, sau khi trưởng thành tôi đã tìm kiếm bố mẹ mình, nhưng không có kết quả, mượn một câu nói đã được sử dụng rất nhiều lần trên mạng, ‘Vì tôi từng ướt mưa, nên tôi muốn che ô cho người khác’, đó chính là ý định ban đầu của Cây Tiểu Mộc, chúng tôi sẽ tiếp tục làm nhãn mác cho bé, hy vọng có thể giúp nhiều trẻ em hơn tìm được đường về nhà.” 3. Về Từ Mộc Mộc Từ Mộc Mộc là một em bé ngoại cỡ, cậu bé có thân hình cỡ L, nhưng trái tim lại cỡ XS, cậu bé sinh ra đã nhạy cảm và đa cảm, thường xuyên nghi ngờ bản thân vì bố mẹ. Tại sao bố ngủ dậy không hôn cậu bé trước? Tại sao mẹ mỗi lần tan làm về nhà lại ôm bố trước rồi mới ôm cậu bé? Tại sao bố mẹ ngủ lại ôm nhau gần gũi như vậy? Tại sao bà nội luôn nói bố mẹ là tình yêu đích thực còn cậu bé chỉ là ngoài ý muốn? Trong đầu tròn trịa của Từ Mộc Mộc có những nghi vấn to đùng, khi cậu bé có thể nói năng lưu loát, Từ Mộc Mộc đã dùng trí thông minh tiềm thức để bắt đầu kế hoạch của mình. Khi bố không về nhà vào buổi tối, cậu bé lăn vào lòng Kiều Trúc, trong đêm tối mịt mùng nói với Kiều Trúc: “Mẹ ơi, con yêu mẹ, yêu mẹ nhất trên đời, Mộc Mộc là bảo bối yêu mẹ nhất.” Kiều Trúc nghe xong, tình mẫu tử tràn đầy, cảm động ôm lấy bảo bối size L, nói: “Mẹ cũng yêu con, yêu con rất nhiều.” Khi Kiều Trúc bận rộn khởi nghiệp và tăng ca, Từ Mộc Mộc ngủ cùng Từ Nam Tang, cuộn tròn trong lòng anh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo Từ Nam Tang, nói: “Bố ơi, con yêu bố, yêu bố nhất trên đời, Mộc Mộc là bảo bối yêu bố nhất.” Từ Nam Tang nhìn sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cúi đầu hôn lên má cậu bé, nói: “Bố cũng yêu con.” Thế rồi một ngày nọ, Từ Mộc Mộc nói với Từ Nam Tang: “Bố ơi, mẹ có người mẹ yêu nhất rồi, không phải bố đâu.” Từ Nam Tang nhíu mày, “Là ai?” Từ Mộc Mộc nói: “Con không nói cho bố biết đâu.” Từ Mộc Mộc lại đến nói với Kiều Trúc: “Mẹ ơi, bố có người yêu nhất rồi, không phải mẹ đâu.” Kiều Trúc ngạc nhiên: “Là ai?” Từ Mộc Mộc đắc ý nói: “Không nói cho mẹ biết.” Rồi ngày hôm đó, Từ Nam Tang gác lại công việc ở công ty, Kiều Trúc tan làm sớm, hai người gặp nhau ở cửa biệt thự nhà họ Từ, chuẩn bị cứu vãn cuộc hôn nhân đang bên bờ vực thẳm vì công việc bận rộn. Sau khi nghiêm túc đối chất, cuối cùng họ cũng phát hiện ra một vấn đề, đó là Từ Mộc Mộc đã dùng trí thông minh ba tuổi của mình để tẩy não tình yêu của bố mẹ, cố gắng trở thành người bố mẹ yêu thương nhất. Kiều Trúc liếc nhìn Từ Nam Tang, nói: “Chậc chậc, nếu có một ngày chúng ta ly hôn, con trai anh có công lớn đấy.” Từ Nam Tang: “…” Vì việc Từ Mộc Mộc tranh giành sự sủng ái của bố mẹ đã khiến Kiều Trúc và Từ Nam Tang tự kiểm điểm bản thân, có phải do họ dành quá ít thời gian cho con, mới khiến Từ Mộc Mộc có biểu hiện thiếu thốn tình yêu thương như vậy. Vì vậy, để tạo môi trường phát triển lành mạnh cho Từ Mộc Mộc, Kiều Trúc và Từ Nam Tang đã thống nhất mỗi cuối tuần sẽ gác lại công việc để cùng chơi với Từ Mộc Mộc, để cậu bé cảm nhận được tình thân trọn vẹn của cả cha và mẹ. Những ngày cuối tuần ấm áp như vậy chỉ kéo dài được hai tuần thì kết thúc, nguyên nhân là do khi Kiều Trúc và Từ Nam Tang đưa Từ Mộc Mộc đi dạo công viên, Từ Mộc Mộc đã kết thân với một chú chó Golden Retriever to lớn. Lúc sắp về, Từ Mộc Mộc đã rất thành thạo triển khai kế hoạch tẩy não của mình. Từ Mộc Mộc mũm mĩm vuốt ve cái đầu mũm mĩm của chú chó, nói bằng giọng trẻ con: “Gâu gâu, yêu cậu nhất nhất luôn, Mộc Mộc có phải là bảo bối cậu yêu nhất không?” Chó Golden Retriever: “Gâu!” Kiều Trúc, Từ Nam Tang: “…” Hết truyện.

Bình Luận (0)
Comment