Thủ Môn Viên

Chương 11 - Bạn Mới

Tiếng kêu gào của tên Quý Tộc vang lên cứ như là đang bị tra tấn, hắn gào lên đến mức cổ họng hắn giờ cũng không phât ra âm thanh nhưng miệng vẫn như muốn gào thét mà không ra tiếng.

“ Tàn nhẫn quá hắn lại ra tay tàn độc vậy sao, không sợ nhà hắn bị mang họa sao.”

Mọi người trông thấy trông thấy cảnh tượng đó liên tục bàn tán, có người ủng hộ có người thì cười khinh bỉ hành động của Hàn Thiên Viêm, còn một số kẻ có thực lực thì im lặng.

“ Ngươi! Không nghe ta nói gì sao ngươi cố tình hạ thủ sao.”

Lão già lúc nãy trở nên tức giận đấu khí nổi lên muốn đàn áp Hàn Thiên Viêm, đứng trước sức mạnh của lão mọi người mới nhận ra lão già này không tầm thường, chắc chắn đây là một nhân vật lớn.

“ Ông muốn thế nào, giết tôi à, hay đánh phế tôi.”

Hàn Thiên Viêm không sợ hải còn không cần đấu khí bảo vệ trước uy áp của lão già rồi còn mạnh tay thu tay về, cứ như hắn không sợ sức mạnh khủng khiếp của lão già này kể cả Hàn Thiên Viêm cũng nhận ra lão này không dễ trêu vào nhưng hắn vẫn không nữa phần khiêm nhường.

“ Không ta không thể làm vậy, dù ngươi làm thế nào thì lúc đó vẫn là một học viẻn nên ta không được quyền tổn hại ngươi, nhưng ta sẽ trục xuất tên nhóc nhà ngươi, từ bây giờ ngươi không còn liên hệ gì với học viện.”

Ông lão phất tay một cái rồi đụng vai Hàn Thiên Viêm bỏ đi nhưng được vài bước thì có một người chặn đường.

“ Ngày viện trưởng chuyện này không thể làm như vậy, Hàn Thiên Viêm hắn cũng chỉ là tự vệ ngày không thấy bọn chúng có bốn người hay sao, nếu hắn không phản kháng thì sợ là thảm không kém tên kia, xin ngài suy xét lại.”

“ Không được hắn rõ ràng có thể dừng lại không gây thương thế nghiên trọng, nhưng hắn vẫn cố ý ta nếu bỏ qua thì làm sao ăn nói mọi người ở đây điều chứng kiến, ta không thể tha cho hắn được, dù có là con đi chăng nữa.”

Hàn Nguyệt Nhi liên tục cầu xin cho Hàn Thiên Viêm nhưng mỗi lần cầu xin đều bị lão già này phản bác, một lúc thì Hàn Thiên Viêm lại ra đối mặt với ông lão này.

“ Ông làm vậy không sai, ta bị đuổi cũng không than phiền chỉ có điều.”

“ Điều gì.”

“ Ông nói ta cố ý đả thương hắn đúng là vậy nhưng ông lại không xử lý đồng phạm mà chỉ xử một mình ta có phần không phục.”

Nghe Hàn Thiên Viêm nói vậy lão viện trưởng cau mày nhìn một chút thì lại có chút khó hiểu.

“ Hàn Thiên Viêm, bọn ta lúc nãy mới định giúp ngươi nhưng ngươi bảo không cần, bọn ta không liên quan gì vụ này nha.”

Lôi Chấn Thiên kêu to khiến vài kẻ cũng thì thầm.

“ Hắn ta định lôi Hàn Nguyệt Nhi vào luôn sao bỉ ổi quá đi.”

“ Đồng bọn của ngươi nói đến là ai, đừng làm tốn thời gian của ta mau đem hắn ra đây.”

Lão viện trưởng cau mày quát lớn nhưng Hàn Thiên Viêm vẽ mặt điểm tỉnh như nhìn thấu lão ta chỉ một ngón tay lên.

“ Là ông.”

“ Hỗn xược Hàn Thiên Viêm ngươi đừng gây chuyện viện trưởng không phải người cho ngươi trêu vào ngươi có tin ta đuổi ngươi ngay bây giờ luôn không, không cần ngươi tự đi.”

Nghe Hàn Thiên Viêm nói một số giáo viên tức giận muốn lao vào khống chế Hàn Thiên Viêm nhưng bị Viện trưởng ngăn lại.

“ Ồ nói rõ hơn đi, tại sao ta lại là đồng phạm.”

“ Với tu vi của ông đương nhiên mạnh hơn ta nhưng một chiêu vừa nãy ông lại ngăn không nổi ta, ta nghỉ ông chắc không phải loại mượn dao giết người nhỉ.”

“ Hồ đồ ngươi nói năng bậy bạ ta sẽ tống cổ ngươi ngay bây giờ tiểu quỷ.”

Một giáo viên tức giận lao ra khống chế Hàn Thiên Viêm nhưng lại bị thầy Triệu ngăn lại, cả 2 nhìn viện trưởng, lúc này ông ta cười lớn.

“ Haha ngươi nói như thế ta cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, xem ra ngươi không đi một mình rồi.”

Nghe lão viện trưởng nói vậy rất nhiều người hốt hoảng, có một số học viên muốn ngăn lại nhưng sợ luyên lụy, có một số giáo viên thì bàn tán cách giải quyết sau một hồi có một đám ngươi bước ra.

“ Đủ rồi, chuyện này không cần xé ra to đâu chỉ là ẩu đả thôi mà, hay là như vậy ông và huynh đệ này đều chịu phạt, không cần phải đuổi.”

“ Lãnh Nhi con có ý gì.”

Trong đám người đó có một gã bước ra gương mặt tuấn tú, tay trái cầm sách tay phải cầm kiếm thân mặc bạch y phía dứi có màu xám, người này bước ra nói chuyện một cách thảng nhiên còn đám người phía sau chỉ là những học viên khác.

“ Ở đây có ai thấy vị huynh đệ này đánh nhau không, ngươi thấy sao, hay là cô nương này thấy, hay mấy vị giáo viên có ai thấy gì không.”

Gã này cười hớn hở đi một vòng hỏi mọi người, đến lúc này đám người phía sau mới bước lên.

“ Phong Tiếu Thiên ta đây đã ở đây từ nãy giờ chỉ thấy Hàn Thiên Viêm đánh một con gián không ngờ nó lại bay đi trúng vào tên kia, lão viện trưởng này chạy ra bắt con gian lại không kịp nên con gián đụng trúng hắn lăn ra gãy xương, ta nói sự thực đấy.”

“ Ta Dương Khiếu Ưng, ở đây từ nãy giờ chỉ thấy vị huynh đài này đang bắt một con ruồi không mai con ruồi bay nhanh quá khiến một trảo của vị huynh đài đây lạc hướng trúng hắn, ta nói sự thật đấy.”

“ Ai thấy gì khác thì lên đây kể cho bọn ta nghe, hi vọng gia tộc của bọn ta không nghe được.”

Tiếp tục từng người thay phiên nhau nói khiến đám đông rụt rè một chút rồi cũng hùa theo,lão viện trưởng cũng lắc đầu, thì thầm với Hàn Thiên Viêm

“ Ta Lãnh Thiên Xích, vốn chỉ muốn thử ngươi thôi, thật ra cháu ta ngứa mắt tên đấy nên ta bỏ qua lần này, sau này ta sẽ chăm sóc người chu đáo từ từ tận hưởng.”

Lão ta nói xong rồi bỏ đi, rồi Lôi Chấn Thiên cùng Hàn Nguyệt Nhi có chút bất ngờ trước cái đám người này có cả Phong Tiếu Thiên trong đó.

“ Này đám người các ngươi là sao vậy, ta nhớ các ngươi đâu có chơi thân với bọn ta, lần này ra giúp là có ý gì đây.”

“ Bọn ta điều thấy tên đó ngứa mắt nên tiện tay giúp vị bằng hữu một chút không được sao.”

Một gã thanh niên dẫn đầu đám người này bước tới, gã này mặc một bồ đồ hết sức giản dị, chỉ là một màu đỏ họa tiết cũng không có, trông như lấy một tấm vải miễn cưỡng may thành Y phục mà mặc.

“ Ồ là Lãnh Thiên Phụng sao, ngươi cũng đến sao, cháu trai của viện trưởng mà lại đi cùng bọn ta sao, hiếm thấy đó nha.”

Phong Tiếu Thiên thấy người này vô cùng vui mừng lập tức nhảy đến chào hỏi.

“ Này họ Lôi kia bổn thiếu gia ta cũng có phần giúp bạn của ngươi mà không chào hỏi ta sao.”

Phong Tiếu Thiên cau mày năm vai Lôi Chấn Thiên.

“ Ồ là tên ồn ào nhà ngươi à cảm ơn, xía sao không đi ức hiếp người khác đến đây làm gì.”

Lôi Chấn Thiên ngoan mạn đá xoáy Phong Tiếu Thiên.

“ Được rồi các ngươi bớt ồn ào đi, đây là chỗ đông người có phải nhà các ngươi đâu, 2 ngươi học theo Thiên Phụng hắn đại ca hắn càng tốt bao nhiêu các ngươi xấu gấp đôi.”

Hàn Nguyệt Nhi uể oải bước tới kéo Lôi Chấn Thiên về cũng cười nói với bọn họ.

“ Chúng ta điều biết nhau nên không cần nhiều lời, có điều vị huynh đệ kia cho ta biết tên được không.”

Lãnh Thiên Phụng nhẹ nhàng đi lại Hàn Thiên Viêm rồi đưa tay chào đón như muốn kết nạp hắn vào.

“ Ta tên Hàn Thiên Viêm, đa tạ mọi người đã giúp đỡ, sau này ta sẽ báo đáp mọi người.”

“ Haha họ Hàn sao đúng là có bản lĩnh đấy, ta lần đầu gặp nhưng lại cảm thấy rất thích huynh, xem ra ta lại có thêm một vị bằng hữu tốt rồi.”

“ Phụng huynh đừng hiểu nhầm hắn ta không phải trong tộc của ta, chỉ vô tình trùng họ thôi, hắn rất khó ưa, không làm bằng hữu được đâu.”

Lãnh Thiên Phụng nghe xong cũng bất ngờ rồi vỗ vai Hàn Thiên Viêm như một lời kết giao, được một lúc thì một vị Giáo Viên bước ra triệu tập mọi người.

“ Tất cả lại đây, vì vừa này có chút chuyện xảy ra nên thời gian bắt đầu bị trễ một chút, bây giờ chúng ta bắt đầu vào Luyện Tháp.”.

Bình Luận (0)
Comment