Thủ Môn Viên

Chương 8 - Nhàn Hạ

Một ngày sau khi khảo nghiệm kết thúc, Hàn Thiên Viêm gia nhập nhóm của Hàn Nguyệt Nhi 4 người ở cùng một chỗ,sáng hôm đó Lôi Chấn Thiên đang đi dạo thì gặp Hàn Thiên Viêm đang luyện kiếm,Lôi Chấn Thiên cũng ra đó bắt chuyện với Hàn Thiên Viêm.

“ Hàn huynh đệ ngươi dùng kiếm à.”

Nghe thấy Lôi Chấn Thiên Hàn Thiên Viêm cũng ngưng lại cấm thanh kiếm trên đất.

“ Đúng vậy, thi thoảng cũng luyện một ít.”

Lần này Hàn Thiên Viêm lại trả lời nhiệt tình không còn thần thái như hôm trước.

“ Huynh đã từng dùng thương chưa, hôm đó bị Hàn Nguyệt Nhi đuổi theo nhưng ta thấy huynh có vẻ không bị tổn hại gì còn lấy cả mảnh giấy mà cô ta còn không phát hiện, ta đoán huynh cũng không yếu.”

“ Lôi huynh đánh giá ta quá cao rồi chỉ là vận may thôi, ta từng cầm thương vài lần nhưng chưa luyện”

Nghe vậy Lôi Chấn Thiên có chút hứng thú, sắc mặt vui vẽ đưa cho Hàn Thiên Viêm một cây thương gỗ.

“ Hung khí không có mắt, ta dùng thương gỗ tập luyện được chứ.”

Nói xong Lôi Chấn Thiên lại lấy ra một cây thương bằng gỗ khác cả 2 bắt đầu lùi ra vào thế chuẩn bị, Hàn Thiên Viêm cầm thương chỉ một tay lại nắm ở cán thương giống như là đang cầm một thanh kiếm.

“ Hàn huynh đệ ngươi làm gì vậy, ngươi không biết cách cầm thương sao.”

Nghe vậy Hàn Thiên Viêm cũng cười đáp lại.

“ Ta biết nhưng ta cầm bình thường không quen tay, Lôi huynh cứ đến không phải lo.”

Nghe vậy Lôi Chấn Thiên lại hướng thú cầm thương lao tới một cú giáng từ trên xuống nhanh như chớp ép lui Hàn Thiên Viêm lùi 3 bước chưa kịp định thân thì lại một kích từ bên phải đánh tới Hàn Thiên Viêm rồi lại bên trái, liên tiếp 5 lần như thế Hàn Thiên Viêm còn chưa phản đòn lần nào.

“ Hàn huynh đệ nếu có khó thì ta sẽ chậm lại.”

Nói xong Lôi Chấn Thiên một thương đâm thẳng tớ Hàn Thiên Viêm nhưng lần này thương bị chặn lại bở Hàn Thiên Viêm, một tay cầm thương của Lôi Chấn Thiên đã bị Hàn Thiên Viêm đánh bay chỉ còn một tay nhưng Lôi Chấn Thiên vẫn dùng một tay cấm thương xuống đất lấy lực nhảy về phía sau, vừa chạm đất thì Lôi Chấn Thiên lại sững sốt một cảm giác nguy hiểm dâng lên, Hàn Thiên Viêm đã ở trước mặt Lôi Chấn Thiên một kích đâm vào thương trên tay Lôi Chấn Thiên, một tiếng rốp phát ra, thương trên tay Hàn Thiên Viêm bị gãy làm 3 khúc.

“ Chuyện gì thế.”

Tiếng động vừa rồi đã đánh thức Hàn Nguyệt Nhi.

“ Hàn huynh đệ ngươi.”

Thấy cây thương trên tay Hàn Thiên Viêm bị gãy Lôi Chấn Thiên lại sửng sốt.

“ Ta thua rồi.”

Nói xong Hàn Thiên Viêm ném thương qua một bên đi nhặt lại thanh kiếm bị cấm xuống đất.

“ Không là ta thua, nếu đó là thương thật, ta bị thương nặng, có thật sự là huynh không biết dùng thương không .”

Lập tức lấy lại tinh thần, Lôi Chấn Thiên mơ hồ cảm thấy mình mới là kẻ thua cuộc, cảm giác nguy hiểm lúc nãy cũng làm cho y bị tê liệt, y không biết mình phải làm gì, 2 người họ bỏ qua sự hiện diện của Hàn Nguyệt Nhi, còn Hàn Nguyệt Nhi thì lại tức giận nhìn Lôi Chấn Thiên.

“ Ngươi làm cái quái gì thế, sáng ra đã ồn ào.”

Giận dữ quát Lôi Chấn Thiên, Hàn Nguyệt Nhi lại nhìn về Hàn Thiên Viêm.

“ Ngươi cũng biết dùng kiếm sao.”

Hàn Nguyệt Nhi lừi biến đi về phía Hàn Thiên Viêm, cô nhìn vào thanh kiếm lại lừi biến ngáp một cái.

“ Ngươi tập kiếm gỗ, không có thanh kiếm thật nào sao,còn đi đấu thương với tên kia, sáng sớm không việc gì làm thì đi tu luyện đi, luyện một thanh kiếm gỗ tốt bằng một thanh kiếm thật, khi nào bổn cô nương thấy vui sẽ dẫn ngươi tìm một thanh kiếm thật.”

Nghe Hàn Nguyệt Nhi nói vậy Lôi Chấn Thiên ra vẻ bất bình.

“ Đừng xem thường huynh ấy, cậu ta không yếu kém đâu, nếu đấu kiếm nói không chừng tiểu yêu nữ ngươi cũng không là đối thủ của y.”

“ Lý do nào ngươi lại nói thế chứ, chỉ vì ngươi thua hắn nên ta cũng phải thua hắn sao, ngươi nên trách mình lừi biến tu luyện đi.”

Hàn Nguyệt Nhi lúc nãy tỏ ra tỉnh táo liếc một cái Hàn Thiên Viêm, lấy ra một thanh kiếm, kiếm có võ màu xanh biếc, khoảnh khắc thanh kiếm được cầm lên, mọi người đều cảm nhận được Hàn khí tỏ ra từ thanh kiếm.

“ Có muốn tỷ thí một chút không, ta không rút kiếm khỏi vỏ đánh với ngươi, ta cho ngươi một thanh kiếm thật, có chịu không.”

Nói xong Hàn Nguyệt Nhi lại lấy từ không gian thuật trên chiếc nhẫn ra một thanh kiếm sáng bóng màu trắng ném cho Hàn Thiên Viêm.

“ Ta chưa bảo mình không có kiếm, tỷ thí vô nghĩa không có hứng.”

Chụp được thanh kiếm Hàn Thiên Viêm vuốt nhẹ thanh kiếm ném nó cấm xuống đất.

“ Ngươi cố tình khó chịu với ta, ta cảm thấy ngươi rất ghét ta thì phải.”

Thầy thanh kiếm ném trên đất Hàn Nguyệt Nhi tức giận quát, nàng đã để ý Hàn Thiên Viêm từ khi gặp mặt, Y luôn khó chịu với nàng, khiến nàng sinh ra cảm giác khó chịu khi thấy hắn vui vẻ khi giao thủ với Lôi Chấn Thiên, nhắc đến Lôi Chấn Thiên thấy Hàn Nguyệt Nhi nói thế y cũng cười đáp trả Hàn Nguyệt Nhi.

“ Tiểu yêu nữ ngươi lại tức giận vì người ta không quan tâm ngươi sao, kì lạ thật người ta mới đến đây vài hôm ngươi đã có ý gì rồi sao.”

Nghe vậy Hàn Nguyệt Nhi bổng trở nên tức giận, kiếm đã ra khỏi vỏ.

“ Im miệng, ta cảm thấy khó chịu vì thái độ của hắn, ngươi cũng nhận thấy điều đó.”

Kiếm chỉ thẳng vào Lôi Chấn Thiên khiến y lùi 3 bước theo phản xạ, lúc này thì Hàn Nguyệt Nhi và Lôi Chấn Thiên nghe thấy tiếng động, HànThiên Viêm không nói câu nào mốt bước nhảy lên mái hiên rồi một bước nữa biến mất, thấy vậy Hàn Nguyệt Nhi cũng thu kiếm về, còn Lôi Chấn Thiên lại nhẹ giọng nói.

“ Hắn đi đâu thế, này ngươi làm quá lên rồi hắn không phải người xấu, đừng gây khó dễ với cậu ta.”

Bỏ qua lời nói cũng Lôi Chấn Thiên, Hàn Nguyệt Nhi cũng rời đi về phòng còn Lôi Chấn Thiên thì đến phòng của Mạc Y để đánh thức cô dậy.

Tối hôm đó mọi người làm gì, Hàn Nguyệt Nhi đóng cửa phòng tu luyện, Lôi Chấn Thiên ở bên phòng của Mạc Y trò truyện, còn Hàn Thiên Viêm thì nằm trên mái hiên tay cầm bầu rượu, ngẳn đầu ngắm trăng mắt từ từ nhắm lại hít một hơi tay cầm lấy vò rượu khí thế không giống một người thanh niên 17 tuổi mà lại giống như một ông lão đang ngắm trăng thử rượu, một tiếng động nhỏ phát ra phía sau Hàn Thiên Viêm.

“ Ngươi lấy rượu từ đâu ra vậy, học viện này cấm mọi người buôn rượu, tiểu tử ngươi có lá gan không nhỏ, loại này cũng không rẻ tiền đâu.”

Là thầy Triệu, đi đến chỗ Hàn Thiên Viêm lấy vò rượu rồi uốn một hớp.

“ Nơi này không cấm uống rượu, chỉ cấm tàng trữ rượu.”

Hàn Thiên Viêm đưa tay đoạt lấy bầu rượu rồi uống một hớp rồi lại đưa cho thầy Triệu.

“ Ta đến đây muốn hỏi ngươi một chút việc.”

Cầm lấy vò rượu thầy Triệu lại đặt xuống ngồi kế bên Hàn Thiên Viêm.

“ Chuyện gì.”

Thấy bầu rượu được đặt xuống Hàn Thiên Viêm lại cầm kấy để trướng ngực đặt lưng nằm trên mái hiên.

“ Quan hệ của ngươi với người đó là thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment