Một giọng nói lớn phát ra từ Thầy Triệu.
“ Nguyệt Nhi em quá tay rồi dùng cả thứ này sao, làm thế nào Hàn Lập lại để em sử dụng nó.
Thầy Triệu mệt mỏi nhìn thanh kiếm trên tay Hàn Nguyệt Nhi, thanh kiếm liên tục phát ra hàn khí làm cho mọi người ở đây ai cũng có cảm giác lạnh lẽo.
“ trời sáng rồi sao từ khi nào thế.”
Hàn Nguyệt Nhi nghe thấy thầy Triệu liền đổi chủ đề lãng tránh câu hỏi của ông.
“ Haiz sao rồi Khảo nghiệm này các em đoạt được bao nhiêu cái.”
Biết Hàn Nguyệt Nhi lãng tránh nên thầy Triệu cũng không hỏi nữa mà hỏi về vấn đề khác.
“ Không xong rồi, lúc nãy ta vội tìm Mạc Y nên không đoạt được cái nào hết.”
Lôi Chấn Thiên nhìn sang Mạc Y.
“ Ta cũng chỉ đoạt được một cái.”
Mạc Y thở dài nói, khiến Hàn Nguyệt Nhi lúng túng.
“ T, t, ta không lấy được cái nào hết, nhưng cũng không bị mất cái nào.”
Hàn Nguyệt Nhi lúc này mới lấy ra mảnh giấy của mình, nhưng phát hiện nó đã biến mất.
“ Khỏi tìm nữa, nó ở trong tay ta.”
Hàn Thiên Viêm lúc này mới lên tiếng đem mảnh giấy cầm đưa ra trước mặt Hàn Nguyệt Nhi, trong tay hắn có rất nhiều mảnh, có cả mảnh giấy của Hàn Nguyệt Nhi.
“ Khốn kiếp, vô liêm sỉ, ngươi lấy đồ của ta trả lại đây.”
Hàn Nguyệt Nhi tức giận muốn tấn công Hàn Thiên Viêm nhưng bị thầy Triệu ngăn lại.
“ Đó là luật hiện giờ khải nghiệm đã hết, em không thể đánh cậu ta được.”
Thầy Triệu liếc mắt nhìn trên tay Hàn Thiên Viêm có chút bất ngờ.
“ Tận 17 cái sao, người của Ông ấy quả nhiên không bình thường haha.”
Thầy Triệu cười to khi thấy Hàn Thiên Viêm có thể lấy được nhiều đến vậy, tỏ ra bái phục cậu ta nhưng rồi lại hỏi Hàn Thiên Viêm một vấn đề khác.
“ Nhưng cậu đã có nhóm chưa, ta vẫn chỉ thấy cậu đi một mình, khảo nghiệm có 2 yêu cầu, 1 là chiếm được càng nhiều mảnh giấy của người khác càng tốt, 2 là phải có tạo thành một nhóm, thiếu 1 hoặc 2 đều không được xem là hoàng thành.”.
Nói xong thầy Triệu đưa mắt với Hàn Thiên Viêm rồi sao đó nhìn qua chỗ Hàn Nguyệt Nhi,Hàn Nguyệt Nhi hiểu ý của thầy Triệu.
“ không thể ta thà chịu thiệt chứ không chung chỗ với hắn.”
Hàn Nguyệt Nhi kịch liệt phản đối ý nghĩ của thầy Triệu, Lôi Chấn Thiên cũng thỏ dài rồi lắc đầu.
“ Hàn huynh đệ qua nhóm của ta đi, nếu huynh qua nhóm của ta thì Hàn Nguyệt Nhi sẽ không thể hoàng thành khảo nghiệm ất sẽ chịu thiệt, còn cậu yên tâm ta sẽ chiếu cố cho, Tiêu Phong cho cậu ta vào nhóm đi.”
Lúc này Phong Tiếu Thiên nhảy đến chỗ Hàn Thiên Viêm mời gọi cậu ta, để hợp tác cho Hàn Nguyệt Nhi chịu thiệt.
“Tiêu Phong đừng giả chết nữa bị thương ngoài da thôi ngươi ngồi đó làm gì.”
Thấy Tiêu Phong ngồi ở đó không có dấu hiệu trả lời Phong Tiếu Thiên mới đi đến chỗ đó kéo hắn lại chỗ mọi người.
“ Tùy huynh quyết định.”
Tiêu Phong có chút run rẩy nói.
“ Được nhóm Hàn Nguyệt Nhi không hoàng thành khảo nghiệm nên sẽ mất quyền lợi vào Luyện Tháp, còn phải làm nhiệm vụ lặt vặt cho nơi các thành viên hoàng thành khảo nghiệm cùng với những kẻ không hoàng thành khảo nghiệm khác.”
Nghe thầy Triệu nói xong mọi người có chút kinh ngạc,chỉ có Tiêu Phong là cười đắc ý, chủ có Hàn Nguyệt Nhi bất mãng lên Tiếng.
“ Cái gì không thể vào Luyện Tháp sao, vô lý Luyện Tháp là nơi dành cho các học viên được phân công vào đó tu luyện, làm sao có thể không cho học viên vào được chứ.”
Thầy Triệu lại lắc đầu thở dài trước lời của Hàn Nguyệt Nhi.
“ Đúng không có chuyện không cho học viên vào Luyện Tháp, nhưng đó là những học viên ở đây hơn nữa năm mới có tư cách vào, em bất quá vào trễ nữa năm thôi.”
Nghe thầy Triệu nói Lôi Chấn Thiên có chút sợ sệt nhìn về Mạc Y,nghiêm túc nói.
“ Tiểu yêu nữ ngươi có thể, nhường hắn được không, Luyện Tháp rất quang trọng đấy.”
Nghe Lôi Chấn Thiên nói thế Hàn Nguyệt Nhi lúc này có chút do dự, suy nghĩ một hồi cuối cũng chịu đưa ra quyết định.
“ Được ta không phản đối việc hắn vào nhóm , nhưng hắn vẫn chưa nói là sẽ vào nhóm của chúng ta.”
Lúc này Hàn Nguyệt Nhi cũng bỏ đi thái độ hung hăng ánh mắt trở nên diệu dạng hơn hướng về Hàn Thiên Viêm,nhưng hắn vẫn im lặng, thấy thế thầy Triệu mới mở lời.
“ Tiểu tử ngươi nên đồng ý đi, người đó và Hàn Nguyệt Nhi cũng có quan hệ không nhỏ, sau này các ngươi vẫn phải chung đường.”
Lần này Hàn Thiêm Viên cũng chịu để mắt đến Hàn Nguyệt Nhi nhưng trong ánh mắt đó không còn là thái độ không để tâm đến họ, trong ánh mắt đen tuyền của người đàn ông này nhìn vào rất sâu thẳm, Lôi Chấn Thiên cũng không thể nhìn trực tiếp vào hắn.
“ Được ta hợp tác với ngươi.”
Thoáng qua ánh mắt Hàn Thiên Viêm lại trở về như cũ đồng ý vào nhóm của Hàn Nguyệt Nhi,thấy thế thầy Triệu cũng xoay người bỏ đi, nhưng lại nghe tiếng của Hàn Nguyệt Nhi.
“ Lão sư có thể cho ta hỏi một chuỵên được không.”
Nghe vậy thầy Triệu có vẻ đã đoán ra câu hỏi của Hàn Nguyệt Nhi.
“ Câu hỏi này hãy để Hàn Thiên Viêm trả lời.”
Nói xong thầy Triệu bỏ đi, còn Hàn Nguyệt Nhi cũng không hỏi Hàn Thiên Viên câu nào, Phong Tiếu Thiên lại lên tiếng.
“ Hàn Nguyệt Nhi, xem như ngươi may mắn, Tiêu Phong ngươi không chào hỏi người ta à, ta nhớ ngươi cũng từng là bạn với Hàn Nguyệt Nhi mà.”
NNghe Phong Tiếu Thiên nói vậy Tiêu Phong cũng nhẹ nhàng đi tới.
“ Nguyệt Nhi.”
Tiêu Phong gọi thầm Hàn Nguyệt Nhi, hắn mặt lại không dám nhìn cô ấy, như là đang sợ điều gì đó.
“ Chúng ta đi, nơi này không có lý do gì để ở lại.”
Thấy Tiêu Phong gọi mình Hàn Nguyệt Nhi cũng liền bỏ đi, không nói thêm lời nào, còn Tiêu Phong vẫn đứng đó sắc mặt buồn rầu nhìn Hàn Nguyệt Nhi đang bỏ đi.