Thủ Môn Viên

Chương 6 - Phong Lôi Giao Thủ

Sau khi một thương đi qua Tiêu Phong, hắn nhìn theo hướng trường thương bay tới, thấy một bóng người là một gã thiếu niên tương đối bình thường nhưng bây giờ từng bước chân của y đang phát ra đấu khi trong lúc y đang từ từ đi về phía Tiêu Phong, hẳn là người này đang rất tức giận, trên tay y đang đỡ một cô gái, là Mạc Y đã bị đả thương sau một chưởng của Tiêu Phong.

“ Ngươi châm sóc Mạc Y chu đáo như thế đến đứng còn không vững, ta nên trả lễ cho ngươi nhỉ, Tiêu Phong.”

Nói xong gã thiếu niên đưa tay huy động trường thương trở về bộc lộ sát khí hướng về Tiêu Phong.

“ Lôi Chấn Thiên, ngươi đến đây cũng có nghĩa là cô ấy cũng đến sao, thú vị.”

Ngồi ở một bên Phong Tiếu Thiên thấy Lôi Chấn Thiên có chút vui mừng, trong lúc y đang hỏi Lôi Chấn Thiên thì 2 huynh đệ Thạch Tâm đang khổ sở khi đang đối chưởng của Phong Tiếu Thiên.

“ Ngươi hỏi tiểu yêu nữ đó sao, cô ta đang bận đuổi theo một tên xấu số rồi, có lẽ sẽ đến đây ngay.”

Đối với Phong Tiếu Thiên, Lôi Chấn Thiên không hề có chút sát khí, trả lời xong y quay người nhìn về phía Tiêu Phong.

“ Ngươi đang tự hỏi ta muốn gì, có lẽ ngươi cũng biết, ta cũng biết không cần nói nhiều nhỉ động thủ đi, để ta xem ngươi được bao nhiêu bản lĩnh. “

Không nói quá nhiều Lôi Chấn Thiên liền đặt Mạc Y ở một bên ngay lập tức thương đã ở trong tay xông thẳng đến Tiêu Phong,Tiêu Phong cũng không nói lời nào lui về phía sau né một kích, nhưng Tiêu Phong né một kích thì Lôi Chấn Thiên lại ra một kích dần dồn Tỉeu Phong về một góc, bắt buộc Tiêu Phong phải dùng “Nghịch Phong” chưởng nhưng lần này Y tụ lực nhanh hơn lần đối với Mạc Y, chỉ trong vòng 3 hơi thở chưởng pháp đã xuất về phía Lôi Chấn Thiên.

“ Xem thường ta sao”

“ Giáng long kích.”

Không lùi lại trước Nghịch Phong chưởng của Tiêu Phong, Lôi Chấn Thiên vẫn xông đến thương lui về phía sau, giống như trọng lượng của thanh trường thương bị tác động, nó không còn ở phía trước Lôi Chấn Thiên mà chậm lại, là đấu khí, Lôi Chấn Thiên dùng đấu khí dẫn vào trường thương, khi sắp chạm đến chưởng của Tiêu Phong trong thoáng chóc một tiếng sấm phát ra từ trường thương, một luồn năng lượng từ trong thương được Lôi Chấn Thiên phóng ra phát ra tiếng ngầm rất lớn, nhanh chóng một chưởng đối một kích cả 2 đều lưỡng bại câu thương, nhưng người thì không, Lôi Chấn Thiên tiếp tục giơ lên trường thương đánh tới Tiêu Phong.

“ Bạo Long Thương.”

Lôi Chấn Thiên quát lớn, dùng thương đập xuống chỗ Tiêu Phong, đấu khí tính tụ ở mũi thương cuồn cuộc, lúc này Tiêu Phong vận lên Phong Tẩu, nhưng vẫn chưa đủ vì một kích này quá nhanh trực tiếp giáng xuống không bị cản lại.

“ Cái gì vậy.”

Một người trong nhóm Tiêu Phong hốt hoảng thốt lên, trên mặt đất nơi trường thương của Lôi Chấn Thiên đập xuống tạo ra một cái hố to bên trong hố không thấy Tiêu Phong ở đó.

“ Hắn tránh được sao.”

Lôi Chấn Thiên thì thầm.

“ Không hẳn hắn cũng trúng một kích đó của người, tốt cho họ Lôi nhà ngươi có thể đánh ra một thương như thế này.”

Phong Tiếu Thiên chuyển từ vẻ mặt đùa cợt lúc nãy thành một vẻ mặt nghiêm túc giọng nói có phần thay đổi làm người khác không tin rằng đây là Phong Tiếu Thiên lúc nãy còn xem cuộc chiến này như một trò đùa.

“ Phong ca ta vẫn còn ổn huynh không cần nổi sát ý đâu, đây chỉ là một khảo nghiệm của học viên chúng ta có vẻ làm quá rồi.”

Năm ở một góc nào đó Tiêu Phong lên tiếng nhưng có phần mệt mỏi, lúc nảy y không lãnh trực tiếp một kích đó cũng không gọi là tránh được, Phong Tẩu không đủ để y tránh được ngay lúc Lôi Chấn Thiên một kích tới y vừa dùng Phong Tẩu vừa đẩy đấu khí thành một chưởng mượn lực đấy để tránh một đòn chí mạng đó, nếu Tiêu Phong mà lãnh một kích đó e là không dễ dàng chịu được.

“ Xem như ngươi mai mắn, ngươi cũng thụ thương xem như chuyện ngươi đả thương Mạc Y chúng ta huề.”

Nói xong Lôi Chấn Thiên đỡ Mạc Y bỏ đi, nhưng bị chặn lại bở Phong Tiếu Thiên.

“ Ngươi nói đúng việc của Mạc Y xem như huề nhưng viẹc ngươi đã thương hắn đối với ta còn chưa huề, ngươi định thế nào đây.”

Phong Tiếu Thiên thoáng chốc đã chặn lại đường đi của Lôi Chấn Thiên, ngăn cản họ bỏ đi.

“ Được nếu ngươi có bản lĩnh thì đòi lại giúp hắn món nợ này đi.”

Lôi Chấn Thiên tức giận quát lại lần nữa đặt Mặc Y xuống cầm trường thương chuẩn bị tiếp Lôi Chấn Thiên.

“ Được ngươi đã mời ta cũng không ngại lấy thực lực để nói chuyện đi.”

Phong Tiếu Thiên khẽ cười to kình phong bọc lấy bàn tay tạp thành một lớp giáp dùng tay bọc đấu khí đối thương Lôi Chấn Thiên.

“ Chỉ cần để ta đánh ngươi một chút chúng ta liền huề ngươi thấy như thế nào.”

Phong Tiếu Thiên, liên tục phá thương Lôi Chấn Thiên, thực lực của họ có sự chênh lệch, Thiên mãng tứ tinh của Lôi Chấn Thiên về cơ bản không thể chủ động trước Bát Tinh Thiên Mãng, sau 5 lần giao thủ Phong Tiếu Thiên cũng thật sự xuất thủ, y tung ra Phong Lôi chưởng,Lôi Chấn Thiên bị thất thế không thể tránh được chưởng này, bổng nhiên một bóng đen xẹt qua đánh bật lại chưởng của Phong Tiếu Thiên.

“ Kẻ nào lại nhiều chuyện xông vào trận chiến của ta.”

Thấy một chưởng của mình bị đánh bật Phong Tiếu Thiên cũng nổi lên tức giận nhìn người vừa xuất hiện đứng trước mặt mình.

“ Ngươi là ai sao lại giúp ta.”

Lôi Chấn Thiên cũng kinh ngạc trước người này, có vẻ họ không quen biết nhau,nghe Phong Tiếu Thiên cùng Lôi Chấn Thiên hỏi người này có vẻ không quan tâm đến họ, bỗng nhiên phía sau có một giọng nói cất lên.

“ Hàn Thiên Viêm ngươi đứng lại cho ta.”

Giọng người này vừa dứt thì lại có một chưởng bay ra hướng về phía Hàn Thiên Viêm, nhẹ nhàng y nhảy lên tránh được chưởng bay đến có điều bọn người Lôi Chấn Thiên cùng Phong Tiếu Thiên vì bất ngờ lại là kẻ xấu số dính chưởng, sau khi dính chưởng này bọn họ cảm thấy cơ thể lạnh cóng, dứi chân họ nhưng cây cỏ đã bị đóng băng còn bọn họ thì thê thảm run rẩy.

“ Cái này có chút quen thuộc, Hàn Nguyệt Nhi ngươi làm gì thế.”

Lôi Chấn Thiên cùng Phong Tiếu Thiên đồng loạt nói, từ trong bóng tối nhảy ra là một cô gái xinh đẹp, nhan sắc có phần quá nhiều khiến nhiều người ta khó mà diễn tả.

“ Im miệng tên họ Phong kia còn tên họ Lôi nữa còn không mau giúp ta bắt hắn lại, nhanh lên.”

Lúc này Lôi Chấn Thiên nhìn lại mới thấy hắc y nhân vừa giúp mình kia là Hàn Thiên Viêm y có chút bất ngờ khi thấy hắn ở đây.

“ Hàn huynh đệ ngươi làm gì mà chọc giận Tiểu yêu nữ này vậy.”

Lôi Chấn Thiên run rẩy hỏi Hàn Thiên Viêm.

“ Họ Lôi nhà ngươi rốt cuộc có giúp ta hay không.”

Hàn Nguyệt Nhi lúc này đã đứng trước mặt mọi người phía trước cô là Hàn Thiên Viêm.

“ Ta phi, ngươi đánh ta như thế còn không mau giải ta giúp ngươi thế nào.”

Lôi Chấn Thiên tức giận quát Hàn Nguyệt Nhi, lúc này Hàn Nguyệt Nhi mới phát hiện Lôi Chấn Thiên còn có Phong Tiếu Thiên đã bị một chưởng của mình đánh trúng có chút ngượng ngùng rồi giải hàn khí cho cả 2.

“ Được rồi đó mau giúp ta bắt hắn lại ngươi chặn đường thoát của hắn là được.”

Làm xong Hàn Nguyệt Nhi hối hả thúc dục Lôi Chấn Thiên, nhưng y lại chả quan tâm mà đi về phía Mạc Y đỡ cô ấy lên.

“ Mạc Y cô làm sao thế ai đánh cô ra nông nỗi này.”

Lúc này Hàn Nguyệt Nhi mới phát hiện Mạc Y đang bị thương.

“ Phong Tiếu Thiên là do ngươi làm à, muốn chết sao.”

Hàn Nguyệt Nhi quay sang hỏi tội Phong Tiếu Thiên, kể cả Phong Tiếu Thiên cũng không dám lớn tiếng với Hàn Nguyệt Nhi điệu bộ kiêu ngạo bị sự xuất hiện của Hàn Nguyệt Nhi đánh bay hết.

“ Ta không dám, là tên kia kìa hắn ngồi ở đó kìa.”

Phong Tiếu Thiên chỉ về phía Tiêu Phong đang ngồi dựa ở gốc cây.

“ Hàn Nguyệt Nhi ta nói này ngươi sao lại hung dữ đến thế, lỡ một ngày tất cả đàn ông bị ngươi hù chạy đi mất thì ai khen ngươi đẹp đây.”

Phong Tiếu Thiên bình thản phán một câu trêu Hàn Nguyệt Nhi, kết quả bị một cái ánh nhìn của Hàn Nguyệt Nhi làm cho sợ hãi.

“ Còn ngươi tên Hàn Thiên Viêm phải không, huynh đệ à ngươi nên nhớ chọc ai cũng được nhưng cả cái đế quốc này đừng có chọc Hàn Nguyệt Nhi.”

Bị Hàn Nguyệt Nhi nhìn phải Phong Tiếu Thiên cũng chủ biết đổi đối tượng để nói.

“ Rốt cuộc hắn làm gì mà tiểu yêu nữ ngươi lại truy sát người ta như thế.”

Lôi Chấn Thiên đỡ Mạc Y bất bình hỏi.

“ Hắn gặp ta, ta chỉ hỏi hắn một chút hắn liền bỏ chạy, đuổi theo là chuyện đương nhiên.”

Hàn Nguyệt Nhi chỉ Hàn Thiên Viêm nói.

“ Là do ngươi bám đuôi ta, ta chỉ đi lấy những tờ giấy có ghi số của người khác ngươi chạy theo ta, bây giờ lại trách ta.”

Hàn Thiên Viêm lạnh lùng nói hắn không có chút gì như là đùa cợt.

“ Ngươi!”

Hàn Nguyệt Nhi nổi giận rút ra thanh kiếm từ không gian thuật, một thanh kiếm màu xanh biếc trùng với màu tóc, lữi kiếm sắc bén, ngay khi vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm đã từ từ đóng băng phần nối giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm, hàn khí lạnh lẽo từ thanh kiếm xuất ra khiến cây cỏ xung quang bị đóng băng, một kiếm đâm tới Hàn Thiên Viêm, nhưng bị chặn lại.

“ Dừng lại, đã hết thời gian không cần phải đánh nhau nữa.”

Là Thầy Triệu đã cản một kiếm của Hàn Nguyệt Nhi lại tuyên bố khảo nghiệm kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment