Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 24

“Á Hi, đã lâu không gặp, sắc mặt ngươi thoạt nhìn tốt lắm.” Lôi Tấn vừa mới dâng lên một chút dự cảm đã bị Hi Nhã đánh gãy.

“Ha ha… Gần đây ở nhà không có việc gì làm. Hơi béo.” Á Hi xoa bóp thịt trên cằm mình, khẽ cười một tiếng, khi nói chuyện mang theo một chút mềm mại, nghe tựa hồ không có khí lực, thế nhưng lại có cảm giác đây là một người dịu dàng

“Nào có béo? Nhìn vẫn cứ gầy như vậy. KHông cần đứng, mau ngồi xuống đây.” Ngả Duy vẻ mặt thương yêu luyến tiếc kéo qua cái ghế tựa lưng gỗ, trải lên đó một tầng da thú, sau đó mới cẩn thận đỡ Á Hi ngồi xuống

“Ta đâu có mảnh mai như vậy, Ngả Duy, ngươi cũng quá cẩn thận rồi.” Á Hi dưới ánh mắt dường như trêu ghẹo của Hi Nhã, mặt đỏ bừng, giận dữ liếc qua Ngả Duy, oán hận nói

“Ta đây không phải lo lắng ngươi ôm nó thấy mệt sao?” Ngả Duy da mặt dầy, tự nhiên sẽ không để ý tới Hi Nhã.

Hi Nhã cũng không để ý hai người kia liếc mắt đưa tình, quay sang Lôi Tấn giới thiệu “đây là bằng hữu của ta tên Ngả Duy, kia là Á Hi giống cái xinh đẹp của y, Á Hi chính là giống cái xinh đẹp nổi danh trong bộ tộc chúng ta đấy, ai…. Đáng tiếc tiện nghi cho tên Ngả Duy này.”

Lôi Tấn liếc y một cái, nghĩ thầm, ta chẳng nhìn ra ngươi đáng tiếc ở chỗ nào, thực ra hiện tại còn có chút tự đắc

Lại chỉ chỉ sang Lôi Tấn, Hi Nhã tựa hồ cân nhắc một chút rồi nói “Đây là Lôi Tấn, giống cái đang ở trong nhà ta.”

Lôi Tấn nháy mắt đen mặt.

Hi Nhã bóp tay hắn, ý bảo đợi giải thích.

Vài người tiếp đón lẫn nhau.

Ngả Duy đỡ lấy vật nhỏ trong tay Á Hi, vô cùng thân thiết hôn lên trán nó một cái, xong ôm vào trong ngực, khẽ vỗ nhẹ

Nhìn đầu hùng kia, lại có sự cẩn thận ngoài ý muốn. Á Hi kia chính là giống cái trong lời bọn họ hay sao? Từ khi Lôi Tấn biết tới sự tồn tại của giống cái trong thế giới này, hắn vẫn luôn muốn tận mắt nhìn xem nam nhân có thể sinh đứa nhỏ rốt cuộc là dạng gì, lần này rốt cục đã gặp được, nhìn cũng không nhiều ra hai con mắt, mặt mày không cử động, ánh mắt lấp láy hình ảnh của đôi phu phu họ

Hi Nhã ở một bên nhìn tới rõ ràng, khoé môi cong lên, người ở bên ngoài nhìn thấy trong ánh mắt kia tràn đầy sự cưng chiều say đắm, thấy thế nào cũng là bộ dáng bị giống cái mê đảo

Ngả Duy tức giận nhìn thoáng qua bạn tốt của mình, biết rõ Á Hi mặt mỏng, mới rồi còn trêu ghẹo y, hiện tại bản thân không phải giống nhau sao?

Bình tĩnh xem xét, Á Hi nói là tinh tế, đó cũng là do cùng người nào đứng chung, nếu so với nam nhân tựa như con gấu kia, thân hình tinh tế đơn bạc kia trực tiếp bị xem nhẹ, nhưng nếu so với Lôi Tấn, chiều cao không sai biệt lắm, thế nhưng so về khoản tráng kiện thì Lôi Tấn vẫn nhỉnh hơn một ít.

Từ mặt ngoài nhìn qua, bản thân cùng bọn họ không hề xuất hiện bất cứ một đặc điểm khác biệt nào, không biết bọn họ sinh đứa nhỏ ra từ đâu? Bất quá nếu bên dưới bọn họ cũng giống như những nam nhân khác, phỏng chừng đứa nhỏ chỉ có một nơi để chui ra, Lôi Tấn kỳ thực muốn hỏi rõ một chút, nhưng cũng biết mấy vấn đề này tuyệt đối không thể hỏi, đành phải hết hy vọng thôi.

Nghĩ thầm nếu bản thân thực sự không thể về, mình cũng sẽ tìm một giống cái sinh đứa nhỏ, tới lúc đó nghiên cứu cũng không muộn.

Á Hi từ lúc họ đi vào, thì đã thấy Hi Nhã nắm tay Lôi Tấn, cảm thấy hiểu được, đây đại khái chính là giống cái xinh đẹp mà gần đây trong bộ tộc vẫn luôn nhắc tới, giờ nhìn thấy, ánh mắt cũng không khỏi mang theo vài phần tò mò, dù sao lúc trước Mặc Nhã cũng cự tuyệt y, nhưng lúc này lại chấp nhận cùng huynh đệ cộng thê, nghe thấy tin này, y không thể không nảy sinh vài phần tò mò với giống cái này, dù sao cũng muốn biết rốt cuộc là cái dạng gì, mới có thể khiến cho Mặc Nhã luôn kiêu ngạo lại buông tha việc nguyên bản tự thân có thể sở hữu một giống cái, lại lựa chọn cùng người khác sở hữu?

Á Hi cảm thấy nếu đều là giống cái, cũng không cần phải lảng tránh, ánh mắt trực tiếp lướt qua Hi Nhã, một chút cũng không che dấu tò mò của bản thân nhìn chằm chằm vào Lôi Tấn cao thấp đánh giá một lần

Lôi Tấn không thích bị người khác đánh giá như vậy, hắn chỉ biết, từ lúc người ở thế giới này đem hắn trở thành cái gọi là giống cái tới lúc sau, hắn càng thêm không thích, nhưng chống lại ánh mắt đơn thuần không mang theo một tia tạp chất nào. Tức giận vừa mới dâng lên trong lòng Lôi Tấn, lại giống như bong bóng bị châm bể, lập tức xẹp xuống, quát tháo đánh nhau hắn rất lành nghề, nhưng mà đối với ánh mắt tinh thuần vô tội không rút lui này, cho dù là tiểu động vật lông mao nhung nhung, hay là người cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy, hắn luôn luôn chỉ biết lùi bước. Cũng may người sở hữu loại ánh mắt này đều là vật vô hại

Lôi Tấn nghĩ thầm, nhiều nhất lão tử coi ngươi như củ cải là được, đứng vững, mặc y nhìn.

Bản thân hắn cũng bắt đầu đánh giá cửa hàng này, đây chẳng lẽ là cửa hàng tạp hoá sao? Có trái cây, có điểm tâm, có muối ăn, còn có một ít bát khay bằng gốm thô, bột phấn các màu, mấy thứ này còn có thể lý giải, nhưng mà còn có túi lá cây, nhánh cây gì gì đó, Lôi Tấn không biết là để làm gì

Hi Nhã lấy một bao lá, mấy cái cành nhỏ, một gói to chứa bột phấn màu trắng cùng một bọc nhỏ đựng bột phấn màu xanh

Lại chỉ chỉ điểm tâm hỏi “Lôi Tấn, ngươi muốn ăn cái nào?”

Lôi Tấn từ trước tới giờ không thích ăn đồ ngọt, thế nhưng gần nhất không phải ăn mì phở, uống canh cùng ăn thịt mỗi ngày, khiến hắn quả thực muốn ăn chút gì khác, nhưng nghĩ tới thân phận hiện tại của mình, người không có đồng nào, hơn nữa ngoài miệng còn vừa kiên quyết nói không thừa nhận bản thân là giống cái, giờ lại tuỳ ý hưởng dụng lòng tốt của người ta, chuyện như vậy, Lôi Tấn vẫn là làm không được

Hắn lắc đầu, nói “ta không thích mấy thứ đó, không cần bận tâm.”

Ngả Duy lại có chút kinh ngạc, nhìn hắn một cái, nói “Ngươi thế nhưng lại không thích ăn thứ này sao?Các giống cái trong bộ tộc đều thích ăn mấy thứ nho nhỏ lại ngọt ngọt mà.”

Á Hi cũng gật đầu tỏ vẻ đúng là vậy.

Tâm tư của Lôi Tấn, Hi Nhã ít nhiều cũng hiểu một chút, nghe a sao nói hắn gần đây ăn uống cũng không tốt lắm, phỏng chừng không có thói quen ăn uống, lần này ra ngoài, y chính là mục đích tới nhà Ngả Duy a

Hiện tại thấy hắn như thế, thôi thì cứ dựa theo khẩu vị của a sao đi, mua hai bao hương vị nhạt, một bao đưa cho Lôi Tấn ăn, một bao cho a sao.

Ngả Duy đưa vật nhỏ kia tới tay Á Hi, tay chân nhanh nhẹn đem những gì Hi Nhã mua, dùng lá cây đại thụ gói kỹ lại, bên ngoài buộc bằng dây thừng

Cái vật nhỏ lông đen bóng kia ở trong lồng ngực Á Hi vặn vẹo hai cái, thế nhưng mở mắt, cùng một màu nâu như mắt Á Hi, tròn xoe. Quay đầu liền nhìn thấy Lôi Tấn, đối với Lôi Tấn chảy nước miếng vươn tiểu móng vuốt, miệng y y nha nha nói cái gì đó, nghe qua có vài phần tương tự với âm thanh của Minh Nhã

Hi Nhã thấy vậy, lông mi co rút, nói “Dựa vào, Ngả Duy, nhi tử ngươi thực tốt, mới có tí tuổi, thế nhưng đã chảy nước miếng với giống cái.”

Thế giới này trừ bỏ ngôn ngữ mà Lôi Tấn học mấy ngày qua, còn có một loại gọi là thú ngữ, những tiểu thú nhân vị thành niên bình thường chính là dùng thú ngữ, tiểu tử nhà Ngả Duy mới có ba tuổi, thú ngữ còn chưa nói được lưu loát, nhưng mà cái câu nói kia, ở chỗ ngày ngoại trừ Lôi Tấn ra ba người kia đều nghe hiểu, nhóc mở miệng chính là nói “Giống cái xinh đẹp, ôm một cái.”

Á Hi cũng thực sự cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng Ngả Duy lại thực tự hào, cười to một tiếng, ôm lấy nhóc, nói “KHông hổ là hảo nhi tử của ta, thực thông minh.”

Nhưng mà vật nhỏ kia rõ ràng là không nhìn tới a cha của mình, chỉ lo lắc lắc thân thể, vươn tiểu móng vuốt với Lôi Tấn, nước miếng đều nhỏ ra

Lôi Tấn đứng kia không nhúc nhích, không phải hắn không muốn ôm, chính là bị cái từ nhi tử trong miệng Hi Nhã cùng Ngả Duy làm cho thực sợ hãi, nói ra Lôi Tấn cũng có chút bội phục tố chất của mình. Hôm nay không chỉ biết tới có một thế giới thú nhân, còn nghĩ sắp có chuyện sắp bị vạch trần

“Đây đúng là con ngươi?”Lôi Tấn một lát sau mới tìm thấy thanh âm của mình

“A?” Ngả Duy có vẻ hơi kì quái liếc hắn một cái, nghĩ thầm lời này là có ý gì a, không phải con ta, thì còn có thể là con ai? Thế nhưng vẫn gật đầu, cười trả lời “Đúng, đây là tiểu hắc báo nhà ta tên Thụ Lý.”

Cuối cùng cũng xác nhận được, Lôi Tấn nhớ lại mọi chuyện trên đường từ lúc gặp Minh Nhã, đặc biệt là cái lần hắn không thể di chuyển lại bất ngờ nằm trong nham động kia, trong khoảng khắc mặt trầm như nước, hắn thế nhưng lại trong lúc vô thanh vô thức bị người ta chiếm tiện nghi như vậy, hắn vẫn luôn nghĩ đó là do tiểu tử kia vô cùng thân thiết làm nũng mình, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy tiểu tử kia đã tới kì động dục, không khống chế được bản thân thôi, suy nghĩ nửa ngày, tiểu tử kia lại chính là thú nhân

Ở một khắc nhìn thấy hình thú của Tề La, hắn cũng không phải không hoài nghi, nhưng hình thú của thú nhân đều có chút khổng lồ, hơn nữa lại có thể tự do chuyển hoán, nhưng tiểu tử kia thoạt nhìn lại rất yếu ớt, lại chưa từng chuyển hoán qua, hắn mới theo bản năng mà phủ nhận, hắn nghĩ tiểu tử kia đối với hắn đơn thuần chỉ không muốn tách ra, hoá ra lại là mơ ước giống cái của thú nhân

Hi Nhã ở thời điểm Lôi Tấn hỏi vấn đề kia, thì thầm nghĩ không ổn, tiểu đệ a, xem ra đại ca không giúp ngươi được rồi, ngươi tự mình cầu nhiều phúc đi

Ngả Duy cảm giác được không khí quái dị giữa hai người, ánh mắt liếc hỏi Hi Nhã.

Hi Nhã lắc đầu cười khổ, thực là một chuyện vừa yên, chuyện khác lại nổi.

Thụ Lý vẫn mặc kệ chuyện giữa các đại nhân, ở trong lòng a cha cọ hai cái, lập tức chuyển hoán thành một em bé béo, đối với Lôi Tấn hô. “Giống cái xinh đẹp, ôm Thụ Lý một cái.”

Á Hi một tay che miệng, kinh hô “Trời ạ, tiểu Thụ Lý thực sự thay đổi hình dáng a?”

Lôi Tấn hỏi “Minh Nhã, thực sự là đệ đệ của ngươi?”

Hi Nhã gật đầu

Lôi Tấn lại hỏi “Minh Nhã cũng có thể biến thành người.”

Hi Nhã lại gật đầu.

Thú nhân bảo bảo, khoảng ba tuổi đã có thể biến thành người, thân thể tố chất mà tốt một chút, khoảng hai tuổi cũng đã có thể, Minh Nhã đã trưởng thành, tự nhiên có thể. Chính là thú nhân vừa mới trưởng thành, vẫn chưa ổn định, bảo trì hình thú đối với thân thể sẽ có lợi, vì thế a sao mới không cho Minh Nhã biến thành người

Lôi Tấn rất muốn làm như không thấy với em bé béo kia, cái mặt đầy nước miếng, nhìn bẩn như vậy, hắn thích đứa nhỏ, không có nghĩa hắn đứa nhỏ nào cũng thích, nhưng hắn vừa mới chuyển đầu, đứa nhỏ kia đã ‘Oa’ một tiếng khóc váng lên.

Lôi Tấn bị mấy ánh mắt nhìn đến ngượng ngùng, đành phải nhận lấy, rốt cục sau khi trên mặt bị cọ đầy nước miếng, hắn mới được giải thoát

Hi Nhã từ trong ngực lấy ra một viên đá quý màu đỏ hình gì đó đưa cho Ngả Duy, rồi đem cái gói to đựng thứ bột trắng kia khoác lên vai, những thứ khác thì xách trong tay, cùng Lôi Tấn cáo từ ra về.

Lôi Tấn gần tới lúc đi, mới phát hiện cái gói to đựng bột màu trắng kia phát ra hương vị cùng loại với bột mì

Đã gần tới giờ ăn trưa, tuy mới chỉ đi dạo một chút trong bộ tộc, Hi Nhã vẫn quyết định hai người về ăn cơm, tìm lúc khác ra ngoài là được, Lôi Tấn bây giờ hoàn toàn không có tâm tình, ý niệm duy nhất trong đầu hắn hiện tại là muốn về giết người

Bọn họ theo một con đường khác quay về, xa xa nhìn thấy một hàng tre bên cạnh bộ tộc, còn có các thú nhân qua lại tuần tra

Hi Nhã dụng tâm kín đáo giải thích “Đó là nhóm thú nhân tuần tra ở bộ tộc ta, bởi vì trên thảo nguyên này còn có Bộ tộc Sói, ở núi rừng không xa xó bộ tộc Gấu cùng bộ tộc Hổ, đây chính là những bộ tộc ở gần nhất, còn xa hơn, trên đại lục này đếm không xuể các bộ tộc thú nhân.”

Ý tứ của Hi Nhã thực rõ ràng, bất luận là trốn tới chỗ nào, cũng trốn không thoát vận mệnh bị người ta coi thành giống cái, vẫn là không cần uổng phí khí lực thì tốt hơn

Bởi vì y đã sớm nhận ra, Lôi Tấn bây giờ một lòng một dạ muốn rời khỏi đây

Khi bọn họ về nhà, An Sâm đã chuẩn bị xong cơm, giờ đang ở trong sân nướng thịt, hương vị kia Lôi Tấn còn chưa từng ngửi thấy. Bọn họ vừa mới mở cửa ra, Minh Nhã đã lao thẳng đến dưới chân Lôi Tấn, hai móng vuốt vuốt lên đùi Lôi Tấn, vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ hắn “Giống cái của Minh Nhã, ngươi đi đâu vậy? Minh Nhã về nhà không thấy ngươi, rất nhớ ngươi a.”

Nắm tay Lôi Tấn siết chặt kêu răng rắc

Hi Nhã xoa xoa trán, tỏ vẻ không đành lòng nhìn tiếp
Bình Luận (0)
Comment