Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 25

Nắm tay Lôi Tấn siết thực chặt, thẳng tới khi móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau, mới nhịn xuống cơn xúc động đem cái tên tiểu tử tới giờ vẫn còn gắt gao bám lấy đùi hắn một cước đá bay.

Minh Nhã tự nhiên không biết trong đầu Lôi Tấn giờ phút này chỉ còn ý muốn lột da nó, vẻ mặt chờ mong chớp chớp đôi mắt to màu lam, giơ cao hai chân trước chờ Lôi Tấn ôm lên

Dù sao cũng là huynh đệ của mình, Hi Nhã cũng không muốn thấy tiểu đệ nhà mình chết như thế nào cũng không rõ, có tâm nghĩ nhắc nhở hai câu, thế nhưng, y chớp mắt đến rút gân, mà vẻ mặt tiểu đệ nhà mình vẫn mờ mịt thế

Nhưng Lôi Tấn lại phát hiện ra, hắn quăng cho Hi Nhã một ánh mắt sắc lạnh như đao

Hi Nhã lập tức mang một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, ánh sáng lưu chuyển trong đôi ngươi màu tím, nói vội một câu “Ha hả… Thời tiết hôm nay thực đẹp, đúng, quả thực rất đẹp.”

Nhìn thấy thân ảnh của La Kiệt xuất hiện trong bếp, Hi Nhã nhanh nhẹn khiêng các thứ trên vai chạy tới, từ xa nói “ba ba, con mua điểm tâm cho người.”

Nhanh như chớp đã không thấy bóng.

Lôi Tấn thấy vậy hừ lạnh một tiếng.

An Sâm từ trong phòng đi ra, thấy Minh Nhã cùng Lôi Tấn còn đứng ở cửa, thực tự nhiên mở miệng hỏi “Sao còn chưa vào? Đi rửa tay, rồi ăn cơm.” Y thực đã đem Lôi Tấn thành người nhà mà đối đãi

Lôi Tấn xoay người, sờ sờ đầu Minh Nhã, đối với y cười lạnh, thầm nghĩ: Nể mặt mấy người nhà ngươi đều ở đây, trước tạm buông tha ngươi, cơm nước xong về phòng thu thập ngươi cũng không muộn

Minh Nhã sửng sốt

Vài người vây quanh một chỗ, An Sâm đem thịt đã nướng tốt chia vào mỗi đĩa của mọi người

Lôi Tấn nhìn miếng thị nướng trên đĩa của mình, đuôi mày không dấu vết nhếch lên. Xong vẫn đưa tay cầm lấy, đưa lên miệng

Hi Nhã cũng mang điểm tam mua hôm nay bày ra, mấy thú nhân tự nhiên không nhìn tới

La Kiệt cầm mấy miếng đưa tới tay Lôi Tấn, cười nói “Không phải thứ gì tốt, đều là lấy trái cây để làm ra, ngươi nếm thử xem. Nói không chừng chờ tới thời điểm ngươi sống một mình, cũng sẽ làm mấy thứ này, dù sao thú nhân mỗi ngày đều ăn thịt, thực sự làm cho người ta chịu không nổi, ta đối với việc nấu nướng là dốt đực cácn mai, bằng không ta cũng vui vẻ tự làm một ít cho bản thân rồi.”

Lôi Tấn tuy muốn cự tuyệt, nhưng mà nghe lý lẽ của La Kiệt, ngẫm lại, nếu bản thân thực sự không thể quay về, muốn sinh tồn ở chỗ này, thực sự cũng phải học thêm chút kỹ năng. Mỗi ngày đều ăn thịt cũng không phải biện pháp, tối thiểu trước phải giải quyết vấn đề cơm nước đã

Lôi Tấn nếm thử một miếng, hương vị thực thanh đạm, chỉ có chút vị ngọt, nói là điểm tâm, còn không bằng gọi là màn thầu, bất quá so với màn thầu thì có vẻ rời rạc hơn, cắn một cái là vỡ trong miệng

“Thứ này là dùng một loại trái cây ở trong rừng để làm, chờ cho trái chín, to như trái bóng rổ, thì hái xuống, phơi nắng, sau lấy dao bổ ra, bên trong nó là một loại bột trắng, đem mật ong rừng đổ vào trộn đều, rồi bỏ vào nồi hấp chờ chín là xong.”

La Kiệt một bên giải thích, một bên đưa cho Lôi Tấn, rất nhanh hai bao điểm tâm đã bị hai người giải quyết sạch sẽ.

Hi Nhã nhìn a sao đưa ra lý lẽ cho một ánh mắt bội phục, hay là a sao có biện pháp gì a.

La Kiệt lại cảm thấy cười khổ, lúc đấy y cùng Lôi Tấn giống nhau, nghĩ muốn học thêm chút kỹ năng, cho dù không thể trở về, cũng có thể ở thế giới này tự lực cánh sinh, không thuận theo dựa vào kẻ khác, hiện tại tự nhiên hiểu được, phải nói như thế nào Lôi Tấn mới có thể nghe vào.

“Vậy lần sau bọn Hi Nhã đi săn thú, ta cũng theo đi hái một ít quả về, không thêm mật ong, trực tiếp đổ nước làm chút cơm canh đi.”

Lôi Tấn nghe thấy có thể giải quyết vấn đề cơm ăn, hưng trí bừng bừng, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút

Minh Nhã ghé vào bát của mình, thỉnh thoảng lén nhìn hai mắt Lôi Tấn, trong lòng bồn chồn, nghĩ đợi một lát nữa mình có nên chạy nhanh theo a cha xuất môn hay không

Cơm nước xong, Hi Nhã cướp việc thu dọn bát đĩa cùng La Kiệt, một khắc cũng không dám ngốc cấp tốc ly khai.

An Sâm cùng An Lạc đi ra cửa, Minh Nhã vừa muốn theo sau, thì phát hiện cái đuôi của mình không biết từ lúc nào đã bị dẫm dưới chân Lôi Tấn

“A cha, chờ con với, mang con ra ngoài cùng với.” móng sau của Minh Nhã cào trên đất hai cái, lại suy sụp gục xuống, ở dưới ánh mắt cười dịu dàng như nước của Lôi Tấn, miệng mở ra vài lần, cuối cùng lại nuốt xuống. Vừa cúi đầu liền phát hiện trong đĩa của mình còn một miếng thịt, Minh Nhã lập tức quay lại úp sấp trên đĩa của mình, trong lòng thì thầm, giống cái của Minh Nhã rốt cuộc làm sao vậy, như thế nào mà ra ngoài một chuyến, trở về liền đáng sợ như vậy? Tuy hắn cười với Minh Nhã, nhưng mà vì cái gì Minh Nhã lại cảm thấy lạnh như thế a?

Lôi Tấn đợi rồi lại chờ, nhìn thái dương hắn co rút tới đau đớn, quyết đoán đem đĩa trong miệng Minh Nhã kéo ra, hổn hển nói “Không cần ăn nữa, miếng thịt này, ngươi đã ăn nửa giờ.” Thấy La Kiệt ở trong bếp nhìn ra, lúc này lại mỉm cười nói “Nhìn trên móng vuốt ngươi đều là dầu kìa, ta mang ngươi đi tắm __ rửa __ thật ___ sạch.”

Minh Nhã lui từng bước, nó tuy chậm chạp, thế nhưng làm một thú nhân, đối với nguy hiểm có dự cảm chính là thiên tính của họ. Nó sao cảm thấy mấy lời cuối cùng của giống cái kia… như thế nào lại có vị nghiến răng nghiến lợi.

“Định đi đâu, Minh ____ Nhã _____” Lôi Tấn cười chưa bao giờ dịu dàng như thế, mặt mày như toả sáng

Không đợi Minh Nhã lùi lại, nhất thời vươn tay đem nó ôm tới, ấn vào trong ngực, đối với La Kiệt gật gật đầu, nói “ta đưa nó ra dòng suối phía sau tắm rửa.”

“Ngô ngô ngô…” Nếu có thể phiên dịch câu nói, La Kiệt có thể sẽ nghe thấy Minh Nhã gọi “ A sao, cứu mạng, con không muốn đi.”

Đáng tiếc không có.

Cho nên phản kháng của Minh Nhã không chỉ không đổi được sự trợ giúp của a sao, mà hoàn toàn ngược lại, bị Lôi Tấn dùng tay phải đang đè nặng trên đầu càng ấn sâu vào trong ngực, tay trái ở góc độ người khác nhìn không thấy, duỗi tới trước bụng Minh Nhã, ở trên chỗ da lông mềm mại hunh hắng ấn một cái

:Ngô…” Minh Nhã đau tới mức nước mắt chảy ra

Kỳ thực La Kiệt đứng ở cửa sổ bên trên, thấy rõ. Ngầm thở dài

Hi Nhã đem bột gạo bỏ thùng.

La Kiệt hỏi “Lôi Tấn đã biết Minh Nhã là thú nhân đi?” từ lúc Lôi Tấn vào cửa, y đã phát hiện ánh mắt Lôi Tấn nhìn chằm chằm vào Minh Nhã khác với lúc trước

“Vâng, hôm nay nhìn thấy Tiểu Thụ Lý nhà Ngả Duy.” Hi Nhã cầm chén đĩa thả vào chậu nước trong

“Ai, chuyện này Lôi Tấn sớm muộn cũng biết, nhưng hắn thương Minh Nhã như vậy, hẳn không tới mức thực sự thương tổn nó.” La Kiệt chỉ có thể an ủi mình như vậy

Mong vậy đi, Hi Nhã một bên rửa bát một bên nghĩ, hôm nay nhìn bộ dáng kia của Lôi Tấn chính là tức đến không nhẹ. Bất quá tiểu đệ đã chiếm tiện nghi nhiều như vậy, tổng phải trả giá một chút rồi

Lôi Tấn vừa ôm Minh Nhã vào trong dòng suối, vung tay, tùm một tiếng, trực tiếp quẳng vào trong nước

Minh Nhã còn chưa kịp phản ứng, nước đã theo bốn phương tám hướng tiến vào miệng, mắt mở không ra, chỉ cảm giác bản thân đang chìm xuống, đột nhiên lại được lôi lên, nước xung quanh rút xuống

Quần áo trên người Lôi Tấn đều ướt đẫm. Một tay xách da lông sau cổ Minh Nhã, trên mặt nở nụ cười, mở miệng hỏi “Ngươi là thú nhân?”

“Giống cái của Minh Nhã, cổ Minh Nhã đau quá.” Vừa rồi uống thiệt nhiều nước, Minh Nhã nói chính là thú ngữ

“Nói tiếng người.” Ánh mắt Lôi Tấn phát lạnh

“Minh Nhã đúng là thú nhân Báo tộc.”

“Vậy tại sao muốn gạt ta?”

“Bởi vì ngươi không có hỏi Minh Nhã a.” Ngươi không hỏi, Minh Nhã mới không nói, Minh Nhã thực sự cảm thấy bản thân vô tội.

Lôi Tấn nghe vậy ánh mắt bốc hoả, trực tiếp ở trên đầu y tặng một cái tát, nghĩ thầm, ta cũng không thể ở trên đường nhìn tới con mèo con chó nào, cũng phải hỏi, ngươi là ai sao?

“ Nói chuyện khác, ngươi là cố ý dẫn ta tới nhà ngươi?”

Minh Nhã lần này đã có kinh nghiệm, gật đầu

“Vì cái gì?”

“Vì Minh Nhã muốn ngươi làm giống cái của Minh Nhã a.” Minh Nhã không chút do dự, thốt ra

Quả thế, tuổi còn nhỏ, tâm cũng không nhỏ

Trên đầu Minh Nhã lại trúng một cái tát, nhanh chóng cầu xin tha thứ, nói “Giống cái của Minh Nhã, đừng đánh nữa, Minh Nhã đau a.”

Lôi Tấn nhìn bộ dáng y đáng thương như vậy, có vài phần mềm lòng, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trên đường, lại nghe thấy xưng hô của y, cơn tức lại trực tiếp bộc phát

Lười dánh nó, trực tiếp ấn xuống nước

“Cứu mạng a…” Âm thanh còn chưa có truyền ra thì trên mặt nước chỉ còn lại một chuỗi bọt

Trong cái cây gần đó có một con quạ đen, hôm nay vừa mới bay tới bộ tộc Báo tộc, nó đang muốn ở bên suối uống chút nước, thì vừa lúc thấy, một màn kia, một ngụm nước sặc trong cổ họng, khi mở mồm ra, cái tiếng la phá họng của nó đã khàn đi vài phần, nhưng vẫn liều mạng kêu “Dựa vào, dựa vào a, lần đầu tiên nhìn thấy giống cái mưu sát thú nhân giống đực, trăm năm khó gặp, quyết đoán vây xem.”

Quạ đen đập cánh tránh trong bụi cỏ, trừng đôi mắt to như hạt đậu xanh, tập trung tinh thần xem kịch. Chỉ thấy cái thú nhân giống đực kia, mỗi lần nổi lên, lại bị giống cái kia ấn xuống. Liên tiếp qua vài lần như thế, khi cái thú nhân giống đực kia không còn giẫy dụa nữa, giống cái kia mới ôm lên, từ trong dòng suối bước quay về phòng (Zợ kiểu này thực đáng sợ.)

Quạ đen từ trong bụi cây đi ra nghĩ, tiếp tục vậy xem không? Muốn hay là không muốn? Đi hay không đi? Có thể nhìn thấy mấy cảnh không hài hoà hay khôngt? Hơi thẹn thùng, con quạ đen còn không trải qua giãy dụa tư tưởng to lớn kia, lập tức phạch phạch vỗ cánh nhảy tới bên cửa sổ (Mày là hủ nữ đầu thai phải không?)

Lôi Tấn còn chưa hận Minh Nhã tới mức muốn giết chết nó, chỉ là muốn hảo hảo giáo huấn một chút, đương nhiên sẽ không thực sự giết nó, đem Minh Nhã thoạt nhìn đã không còn chút khí lực để lên giường

Thấy Minh Nhã mở to mắt, Lôi Tấn nói “Biến thành hình người của ngươi đi, ta xem xem.”

Minh Nhã sợ hãi liếc hắn một cái, na na thân thể, lui tới góc tường.

Lôi Tấn nắm một chân y kéo trở về, nhướn mày, nói “Ngươi không muốn biến? Có phải hay không muốn ta ném ngươi vào trong nước một lần nữa?”

Minh Nhã nhanh chóng nói “Biến, biến, lập tức biến.”

Lôi Tấn lần này thấy rõ ràng rồi, bởi vì không có cánh che đậy, hắn nhìn thấy tiểu tử kia, thân thể chậm rãi kéo dài, da lông màu trắng dần dần biến mất, một thiếu niên xích loã tóc bạc mắt xanh xuất hiện trên giường

Lôi Tấn nhìn hồi lâu, mới chỉ chỉ sau lưng y hỏi “Cánh của ngươi đâu?” Cánh thú nhân không phải rất dài sao?

Sắc mặt Minh Nhã đỏ lên một cách khả nghi, lúng ta lúng túng mở miêng “Bởi vì ta mới trưởng thành, cánh còn nhỏ.”

Cánh của thú nhân quyết định tới vấn đề phi hành (bay lượn), cho nên thú nhân cánh càng dài, năng lực càng mạnh. Lại càng được giống cái yêu thích. Nhưng Minh Nhã lại không dám cho giống cái của mình xem, cánh của y còn chưa có lớn a.

“ta xem xem.” Lời Lôi Tấn không cho phép cự tuyệt

“Ngươi không được chê cười ta.” Minh Nhã vẫn còn nhớ rõ chuyện Lôi Tấn cười y điểu nhỏ

“Không cười, ngươi nhanh biến đi, ta xem xem.”Lôi Tấn thuận miệng nói cho có lệ

“Ha ha ha…. Đây là cánh của ngươi sao?”Lôi Tấn không phúc hậu cười lớn, hắn hôm nay vừa gặp qua thú nhân có đôi cánh cực lớn, màu sắc xinh đẹp, nhưng cánh của tiểu tử kia…

Dài có nửa thước, vừa vượt qua đầu vai, cùng một màu với màu lông của tiểu tử kia, màu trắng tuyết mang theo chút ánh bạc, Lôi Tấn sờ soạng một phen, mềm như lông tơ. Thực sự rất thoải mái. Nhưng hắn cũng thực sự hoài nghi cái cánh này có thể bay được sao?

Lôi Tấn thực đúng là đã hỏi ra.

Minh Nhã không phục, cố mở miệng nói “Ta trưởng thành, là có thể mang theo ngươi bay.”

Lôi Tấn khó hiểu “ta cần ngươi mang theo ta làm gì?”

“Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn đại ca và nhị ca mang ngươi thôi sao?” Thú nhân bọn họ luôn luôn chỉ cõng giống cái của mình bay.

“ ta cần các ngươi mang làm gì? Ta tự đi không được sao?” Thật là, hắn khi nào nói qua cần bọn họ mang hắn

“Chúng ta bay tương đối nhanh.”

“Nhanh cũng không cần.”

“Cánh của ta sẽ rất nhanh lớn, bay cũng rất nhanh, sẽ không làm ngươi rơi xuống đâu.” Minh Nhã gấp đến độ muốn khóc, vì cái gì giống cái của Minh Nhã không cho Minh Nhã mang theo? Giống cái của người ta đều là muốn thú nhân của mình mang đi a.

“Mặc kệ ngươi.” Quần áo trên người ướt sũng, dính vào mình, khó chịu muốn chết.

Lôi Tấn không phản ứng lại, ra ngoài tìm La Kiệt mượn một bộ khác để thay giặt, đem quần áo ướt sũng cởi ra. Nhìn Minh Nhã còn ở trên giường cò kè mặc cả, nhìn tiểu hài tử xấu xa một cái. Xoay lưng, trực tiếp ở trong phòng thay đồ

Minh Nhã bấp chấp mới vừa rồi còn thảo luận sự tình, nhìn chằm chằm vào thân thể loã lồ của Lôi Tấn, thẳng nuốt nước miếng.

Lôi Tấn khom lưng xuống, lập tức cảm nhận một đạo ánh mắt nóng như lửa từ vai cổ hắn một đường đi xuống, cuối cùng dừng lại ở giữa hai cánh mông hắn, trong lòng Lôi Tấn tức giận, nhưng vẫn thản nhiên mặc quần áo tử tế, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Minh Nhã giật mình hoàn hồn, nhanh chóng vươn tay bưng kín hạ thân, nhắm thẳng giường bên trong lui a lui

Xem ra giáo huấn còn chưa đủ, trí nhớ một chút cũng không dài, Lôi Tấn xoa xoa thái dương, làm sao để y nhớ lâu một chút đây? Lôi Tấn nhìn chằm chằm hạ thân rõ ràng đã đứng thẳng của Minh Nhã, đột nhiên nảy ra ý hay, ngươi đã muốn như vậy, ta cho ngươi thoải mái đến chết

Thủ đoạn trong chốn phong nguyệt, Lôi Tấn không biết đã xem bao nhiêu lần, cho dù hắn không có học qua, nhưng mà để đối phó với Minh Nhã thì chút tiểu xảo ấy cũng quá dư dả

Lôi Tấn lúc này nhoẻn miệng cười. Leo lên giường, nửa cúi xuống giữa hai chân Minh Nhã, một tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình vẽ vòng tròng, tay kia kéo tay Minh Nhã đưa đến giữa hai cánh mông mình, đôi môi mỏng mấp máy, hơi thở ướt át phả lên tai Minh Nhã, âm thanh trầm thấp hấp dẫn ngoài ý muốn “Minh Nhã, bên trong rất khó chịu, ngươi có muốn xem hộ ta hay không.”

Ngày trước Liễu Tư cũng dùng biện pháp này đối phó hắn, tuy không bách phát bách trúng, nhưng hắn không tin Minh Nhã sẽ không phản ứng

Quả thực, mặt Minh Nhã đằng một cái đỏ rực, hơi thở trở lên trầm trọng thô dốc, hạ thân càng thêm vài phần hưng phấn

Trong đáy mắt Lôi Tấn hiện lên sự tàn nhẫn không tương xứng vởi vẻ mặt hắn lúc này, thầm nghĩ muốn chiếm tiện nghĩ trên đầu lão từa, xem ta chỉnh ngươi như thế nào, hai chân như có như không cọ sát đùi trong trơn bóng của Minh Nhã, động tác trên tay phát ra càng thêm dịu dàng, ở trên hạ thân Minh Nhã không nặng không nhẹ sờ soạng một phen….
Bình Luận (0)
Comment