Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 6

Lôi Tấn nghĩ nếu nơi đây thực sự có người thì chỉ cần đi dọc theo con sông là có thể tìm được rồi. Tiểu bạch mao tựa hồ như là biết đường, tuy rằng Lôi Tấn đối với tên tiểu tử có trí lực thấp kia không có bao nhiêu tin tưởng, nhưng nhìn cái đuôi nó lúc lắc đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc hắn một cái, thấy hắn bất động, liền chạy về cọ cọ bên chân hai cái, Lôi Tấn cười mắng “Vật nhỏ!”rồi theo sau.

Minh Nhã liên tục nhảy nhảy, hận không thể bay lên, con sông a, y đương nhiên biết, từng thú nhân trước khi ra ngoài săn bắn, đều phải biết rõ con sông nằm ở chỗ nào, nơi đó có nguồn nước sạch sẽ, còn có thể theo con sông mà quay về bộ tộc

Càng đi về trước, cây cổ sinh trưởng càng thêm rậm rạp, lúc vừa ra khỏi rừng rậm cây cỏ chỉ tới mắt cá chân Lôi Tấn, nhưng đi qua hơn một giờ, cây cỏ đã cao tới ngực Lôi Tấn. Trong bụi cỏ cũng càng luc càng ẩm ướt nóng nóng, một cước giẫm xuống đều rỉ ra nước, tựa như dẫm lên một đám cá trạch, Lôi Tấn đi chân trần vài lần thiếu chút thì té ngã.

Cây cỏ này tuy mềm mại, thế nhưng nếu không ngừng quất lên da thịt lộ ra bên ngoài thì cũng sẽ để lại hồng ngân, vẫn có thể làm cho Lôi Tấn thấy nhức.

“Tiểu bạch mao, như thế nào còn chưa tới? Ngươi không lạc đường chứ?”Lôi Tấn ở phía sau hô, không phải hắn nghi ngờ, chính là cây cỏ cao như vậy, đến cả hắn cũng thấy không rõ, tên tiểu tử kia nếu không phải luôn bám hắn, sớm đã bị bụi cỏ chôn vùi không thấy bóng dáng rồi.

“Giống cái của Minh Nhã, Minh Nhã không có lạc đường, là ngươi đi quá chậm, Minh Nhã chờ ngươi a.” Minh Nhã quay đầu, chớp mắt nói.

Lôi Tấn đương nhiên nghe không hiểu nó nói cái gì, mặt nhăn mày nhíu, không có lựa chọn nào khác, xem bộ dáng kia của nó đành quyết tin tưởng nó một lần, vì thế nói “Được rồi, đi mau, chỗ này sắp hâm nóng chết ta rồi.”

Chính là càng về sau, cây cỏ càng lúc càng cao, mà bên dưới cũng càng lúc càng lầy lội, một cước dẫm xuống hơn phân nửa dưới chân đều rỉ ra nước, rút chân ra lại mang theo cả nước bùn, bắn tung tóe lên nửa người, người luôn luôn chán ghét những gì dính dấp như Lôi Tấn nhìn bản thân đầy nước bùn, mặt nhắn nhó lại, mi đầu có thể kẹp chặt chết một con ruồi, nếu không phải mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy ở phía trước, hắn có thể đã nghĩ tiểu tử kia đem hắn tới đầm lầy mà nhấn chìm rồi

Cứ đi như thế thêm mười phút, âm thanh dòng nước càng thêm rõ ràng, Lôi Tấn theo sau tiểu tử kia nhanh chóng bước lên vài bước, đẩy ra đống cây cỏ cao bằng một người, trước mắt rộng rãi hẳn ra, một con sông tuy không tính là rộng lớn nhưng có lượng nước sung túc hiện ra trước mắt họ, nước sông dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, phát ra những tia sáng lấp lánh, hai bên bờ sông đầy những hòn đá cuội to nhỏ, trơn bóng mượt mà, ở giữa những khe đá cuội còn có những đóa hoa dại thấp bế vươn lên đón gió phấp phới, khi gió lướt qua, mang theo mùi thơm lướt qua mặt. Làm cho tinh thần người ta rung lên

Lôi Tấn cùng Minh Nhã hoan hô một tiếng, song song nhảy vào trong sông, nước sông mát lạnh mang theo chút ấm áp, làm cho Lôi Tấn thoải mái rên rỉ một tiếng, cởi bỏ khăn tắm bên hông, đem nhúng sâu vào trong nước cọ rửa một phen, đây là thứ duy nhất hắn mang theo từ nhà, sớm biết sẽ phải tới một cái địa phương quỷ quái như vậy, tốt xấu gì cũng phải để hắn võ trang một chút chứ, ít nhiều cũng phải mang theo được chút gì đó hữu ích, ít nhất có khẩu súng cũng tốt, như vậy hắn có thể tự bảo vệ mình giữa cái thế giới mà bản thân không biết chút gì này, cũng sẽ không tới mức giống như thế này.

Lôi Tấn dụi dụi mắt, ngăn cản phiền muộn của bản thân đột nhiên trỗi dậy, nghĩ nghĩ, bản thân từ nhỏ chính là cô nhi, còn không phải là đi một bước tính một bước sao, nhiều nhất là bắt đầu lại từ đầu, ở thế giới kia, hắn cũng không có cái gì gọi là bằng hữu thân mật, trên giường là tình nhân, giúp việc là tiểu đệ, cho dù hắn đi, tình nhân cũng sẽ tìm được người mới, về vị trí lão Đại, ghế đó càng không thể để trống, hiện tại chuyện hắn biến mất chắc cũng đã truyền ra, không biết họ sẽ nháo thành cái dạng gì nữa, tuy nhiên, giờ cũng chẳng phải là chuyện hắn cần bận tâm nữa, tuy rắng cuối cùng không thể khẳng định, thế nhưng Lôi Tấn đã cảm thấy tám mươi phần trăm hắn đã không còn ở cái thế giới cũ nữa.

Lôi Tấn đang suy nghĩ, khăn tắm trong tay không biết tự lúc nào đã theo dòng nước trôi đi.

“Đây là quần áo của giống cái của Minh Nhã, không có quần áo, giống cái của Minh Nhã sẽ bị mọi người xem hết. Tuy rằng cái thứ quần áo này cũng chẳng che được bao nhiêu.” Minh Nhã xem xét phương hướng cái khăn tắm trôi đi, tứ chi vươn vuốt ra sức quạt quạt.

Dốt nát tuy đúng là có chút dốt nát, thế nhưng tính tự giác của các thú nhân giống đực một chút cũng không ít, theo bản năng đã cảm thấy giống cái của mình chỉ có thể để mình mình xem.

“Tiểu bạch mao, trở về.” lúc Lôi Tấn phục hòi lại tinh thần, lại thấy tiểu tử kia đuổi theo cái khăn tắm, theo dòng nước lao đi thực xa, trong lòng một trận kinh hoảng, một bên hô, một bên cũng vội đuổi theo.

Rốt cuộc ở khúc ngoặt đầu tiên của con sông, Minh Nhã đã ngậm được một góc của khăn tắm, ngậm trong miệng bơi ngược về, lấy lòng Lôi Tấn ở bên thắt lưng cọ hai cái.

Lôi Tấn mặt mày âm trầm, nhéo lỗ tai xách lên bờ, Minh Nhã nhe răng nhếch miệng nghĩ muốn hô đau, nhưng mà cái khăn tắm còn đang ngậm trong miệng, không dám mở miệng, chỉ đành cắn chặt, ngẩng đầu, hai mắt hàm lệ lã chã nhìn Lôi Tấn

Lôi Tấn nhìn y lúc này còn đang ngậm khăn tắm, không khỏi vừa bực mình vừa muốn cười, lên bờ, bẻ một nhánh cây cỏ tươi tốt, quất xuống, nói “Lời nói của ta, ngươi chẳng lẽ nghe không hiểu sao? Không phải đã bảo ngươi không cần đi nhặt sao? Ngày thường không phải lúc nào cũng là một bộ nghe hiểu chuyện sao? Như thế nào tới lúc này lại nghe không hiểu hả?”

Minh Nhã quỳ rạp trên đất không dám di chuyển, mếu máo nói “nhưng mà quần áo của giống cái của Minh Nhã ….” Miệng vẫn còn ngậm khăn tắm, ô ô nha nha cái gì cũng nghe không hiểu.

Lôi Tấn ngồi xổm xuống, đem khăn tắm ném sang một bên, chỉ vào đó nói “Cái gì đó đã mất thì có nghĩa là đã mất, về sau không cho phép đi nhặt, hiểu không?” Dù sao ở cái nơi quỷ quái này một bóng người cũng cũng không có, cho dù hắn có trần trụi cũng chẳng để cho ai xem (tác giả: hắc hắc, không chắc vậy đâu). Cho dù có người thì sao, hắn là nam nhân cũng không sợ bị ai xem.

Tiểu tử này tuy mới quen biết không lâu, nhưng là bạn đồng hành của hắn. Ai nặng ai nhẹ, hắn vẫn phân biệt rất rõ ràng.

Minh Nhã sẽ thế nào. Không cam lòng, dưới ánh mắt lạnh lùng của giống cái nhà mình, cũng không khỏi không ngoan ngoãn gật đầu

Lôi Tấn lúc này mới cười cười hài lòng, nhìn tiểu tử kia ở trong nước nghịch nửa ngày, trên người có nhiều chỗ dính bùn còn chưa được rửa sạch, màu bùn đen trên lớp lông trắng như tuyết có thể rõ ràng trông thấy, nó dường như biến thành một con chó đốm, nắm lấy hai chân trước của nó ôm lên, Lôi Tấn vỗ lên mông nó một cái nói “Tiểu tử kia, để ta tắm cho ngươi.”

Lôi Tấn ôm lấy nó, thuận tay nhặt khắn tắm lại, ở bên bờ sông nhặt lấy viên đá cuội đã được phơi nắng ấm áp ngồi xuống, đem tiểu tử kia vắt ngang lên hai chân mình. Một bàn tay múc nước, một bàn tay ở trên lông Minh Nhã xoa xoa

Nước trên người tuy rằng lành lạnh, nhưng Minh Nhã lại cảm thấy bản thân như sắp bốc cháy. Nơi đó hảo gần a, giống như đóa hoa lôi nho nhỏ, thực sự non mềm, giống cái của Minh Nhã vừa mới tắm rửa xong, nơi đó vẫn còn dính bọt nước, muốn….. muốn đưa đầu lưỡi liếm liếm, nhưng Minh Nhã không dám, không nghĩ tới hạt nước nhỏ kia, lướt qua hạ thân giống cái của Minh Nhã, chậm rãi chảy tới khe hở kia, nhìn nhìn, Minh Nhã cảm thấy mặt mình lập tức bị hâm nóng.

Lôi Tấn cảm thấy thân thể tên tiểu tử kia càng lúc càng nóng, nghĩ thầm “không phải vừa rồi ngâm nước lạnh bị cảm đi?”
Bình Luận (0)
Comment