Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 7

Lôi Tấn tắm rửa cho tiểu tử kia xong, nhìn nó một thân lông trắng như tuyết dán ở trên mình, ướt sũng, hạt nước dưới ánh mặt trời phản xạ tia sáng màu bạc, Lôi Tấn nhịn không được vuốt ve hai cái, đem nó đặt lên một tảng đá để phơi nắng, bản thân lại nhảy vào trong sông, mở ra tứ chi, ở trong lòng sông mát mẻ, bơi qua hai vòng, Minh Nhã nằm trên tảng đá, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của giống cái nhà mình, càng xem càng thích, càng nhìn càng thấy đẹp, đây quả thực là giống cái xinh đẹp nhất

“A ____ người sao lại không thấy?” Minh Nhã chỉ vừa mới thất thần, vừa nhấc đầu lên đã không thấy người đâu, không phải là bị chìm rồi chứ, Minh Nhã không chút do dự nhảy xuống sông.

“Ùm Ào” một tiếng truyền tới, Lôi Tấn từ dưới nước trồi lên, ở trên mặt vuốt nước xuống, cười lớn hướng Minh Nhã ném tới một thứ gì đó “Bắt lấy.”

Minh Nhã bị ánh mặt trời chiếu vào, nên không thấy rõ thứ gì đang tới, chỉ biết thứ đó có mang theo nước

Minh Nhã nhảy lên, ngậm vào miệng, sau đó lại rơi tùm xuống nước

Lôi Tấn ngây ra một lúc, nhìn Minh Nhã vừa ngậm cá vừa muốn bơi qua đây, sang sảng cười nói “Ngu ngốc, không cần qua đây, bơi lên bờ đi.”

Minh Nhã nghe vậy, quay thân, tứ chi họa thủy, ngậm cá bơi lên bờ.

Xem ra tiểu tử này thực có thể nghe hiểu những gì hắn nói, chẳng lẽ lúc trước từng bị người thuần dưỡng qua sao? Lôi Tấn đứng ở trong nước, cau mày suy nghĩ một chút, về sau rồi nói, nhìn tầm này chắc cũng sắp trưa rồi, nên bắt thêm ít cá nữa, đêm này còn chưa biết nghỉ ngơi ở đâu. Trước cứ lấp đầy bao tử rồi tính sau.

Lôi Tấn nghĩ tới đây, một đầu lại chui vào nước, như thế qua vài lần, ước chừng bắt được bảy tám con cá, ở nơi hoang dã này, cá cũng to lắm, hắn không hề có ý lựa chọn con nào muốn bắt, nhưng mà những con cá hắn ném lên bờ, mỗi con đều dài chừng bốn mươi năm mươi cm.

Lôi Tấn tính toán nướng chúng, sau đó mang đi trên đường từ từ ăn.

Tiểu tử kia móng vuốt thực sắc nhọn, nó ở dưới bụng cá cắt ra một đường dài, để Lôi Tấn đem nội tạng lấy hết ea, rồi đem rửa trong sông, đem cả rửa sạch, lúc này mới nhớ ra, lửa cũng là một vấn đề lớn.

Chuyện xưa đánh lửa Lôi Tấn có biết, thế nên Lôi Tấn đem cá đã rửa sạch đặt lên tảng đá, mang theo tiểu tử kia đi vào trong rừng nhặt chút cành cây khô cùng lá cây trở về

ở bên trong khu rừng hắn thấy có một lùm cây thấp màu xanh biếc. Ở trên có nhiều những quả giống như táo dại có màu tím, Lôi Tấn thấy có dấu bị chim chóc mổ qua, lại có cả dấu vết bị sâu ăn, lường trước là có thể ăn, liền lấy một cái lá to, hái một đống mang về.

Dựng hai cái chạc cây lên, đặt ngang ở giữa một cái gậy gỗ, làm một cái giá nướng đơn giản

Lá khô trải trên mặt đất, ở bên trên đặt một khúc cây to làm trạc, dùng một tảng đá sắc nhọn tước một đầu cây thành đầu nhọn, sau đó cắm vào cái lỗ trên trạc, hy vọng có thể có một chút đóm lửa bay ra châm vào đống lá khô

Lôi Tấn sử xuất toàn bộ khí lực từ khi bú mẹ tới giờ, bản thân cũng có cơ thể cường tráng, cuối cùng cũng chỉ chiếm được một cái kết luận, đánh lửa, con mẹ nó vô nghĩa

Lôi Tấn tức giận tới mức đem cây gỗ trên tay ném ra rất xa, mệt tới mức ngồi tê liệt dưới đất.

“Giống cái của Minh Nhã, ngươi sao vậy? Vừa rồi ngươi làm cái gì thế?” Minh Nhã tiến lại gần, dùng đầu vòng vòng đi quanh hắn

“Tiểu tử kia, xem ra chúng ta không gặp được cái người kia ròi, hai người chúng ta mấy ngày tới chỉ có thể ăn sống thôi.”Lôi Tấn sờ sờ đầu nó, thở dài nói

Minh Nhã nghe vậy, ngẩng cổ hướng trước mặt Lôi Tấn tới gần

Lôi Tấn một tay để lên cái mặt đầy lông của tiểu tử kia, đẩy nó xa ra nói “Tiểu bạch mao, đừng làm rộn, ta mệt lắm.”

“Giống cái của Minh Nhã, ngươi xem trên cổ Minh Nhã a….” Minh Nhã ô ô nha nha kêu

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?” Lôi Tấn cau mày quát

Minh Nhã lại tiến sát lên vài bước, dùng sức ngẩng cao đầu, lúc này Lôi Tấn mới phát hiện, thì ra ở bên dưới lớp da lông cổ dầy rậm của tiểu tử kia, có một cái bọc nhỏ, vải dệt thực sự thô ráp, lại giấu ở dưới cổ khiến người ta trong lúc nhất thời không thể phát hiện ra

Lôi Tấn chỉ chỉ cái bọc hỏi “Ngươi là nói bảo ta lấy nó sao?”

Minh Nhã gật gật đầu

Lôi Tấn tóm lấy nó, ở trên lớp da lông mềm mại lại nhỏ nhắn mò nửa ngày mới tìm thấy mối nối, tháo xuống

Ở bên trong bọc nhỏ cũng không có gì nhiều, chỉ có hai khối đá màu nâu nhạt to cỡ hộp diêm, Lôi Tấn vừa nhìn đã nghĩ, không lẽ đây là đá đánh lửa?

Ánh mắt Lôi Tấn nhìn tiểu tử kia trở nên phức tạp, xem ra tiểu tử này đúng là đã có chủ, bằng không tại sao ở trên cổ nó lại có cái thứ này a, chờ đến lúc bọn hắn tìm được chỗ có người sinh sống, nói không chừng tiểu tử này cũng sẽ tìm được chủ nhân của nó, đến lúc đó nó lại theo chủ nhân của mình đi thôi.

“Giống cái của Minh Nhã, ngươi nhìn Minh Nhã làm gì?” Minh Nhã thẹn thùng cúi đầu, bị giống cái của mình nhìn chằm chằm, thực ngượng ngùng a.

Tiểu tử kia đang làm cái gì? Lôi Tấn bất nhã trở mình xem thường một cái, dù có cái tâm tư gì, cũng bị tiểu tử kia làm cho một chút lòng dạ cũng không còn, vỗ vỗ đầu nó nói “Đi xa một chút, ta phải nhóm lửa, đừng để đốm lửa nắm tung tóe làm thương.”

Minh Nhã nghe lời chạy tới một chỗ xa xa gục xuống

Lôi Tấn cầm hai tảng đá kia ma sát vào nhau. Rất nhanh có đốm lửa bắn ra, đốt cháy lá khô, bởi vì khăn tắm còn đang để trên tảng đá phơi nắng, nên Lôi Tấn giờ phút này là nuy 100%, hắn cúi mình thấp xuống bên đống lửa thổi thổi, một bên thuận tay cầm những nhánh cây thực nhỏ cho thêm vào. Chờ mấy thứ đó bốc cháy, lại bỏ thêm một ít nhánh cây to hơn.

Minh Nhã dán sát trên đất bò đến sau lưng Lôi Tấn, mắt cũng không nháy một cái, thì ra y không có nhìn lầm a, trên mình giống cái của Minh Nhã thực có nhiều vết thương nhỏ a, nhất định là rất đau, ai lại nhẫn tâm đi thương tổn một giống cái trân quý như vậy?

Chờ lửa hoàn toàn bốc cháy, Lôi Tấn ở trên mỗi cây gỗ xuyên hai con cá, đặt ở trên lửa quay nướng, không mất bao nhiêu thời gian, mùi cá nướng bắt đầu tản ra.

Lôi Tấn lúc đầu vốn không phải thực sự đói bụng nhưng vào lúc này cũng cảm thấy có chút đói. Hắn đem cá đã nướng chính đặt trên lá cây tiện tay hái lúc nãy,đặt tới trước mặt Minh Nhã “Tiểu bạch mao, ngươi ăn trước đi, thật vất vả mới đốt được lửa, ta sẽ đem toàn bộ cá nướng hết đã.”

Giống cái của Minh Nhã lần đầu làm đồ ăn cho Minh Nhã, thực thơm quá a, Minh Nhã đi quanh cá nướng vòng vo hai vòng hút hút cái mũi, mới gục xuống, bất chấp cái nóng, từng ngụm từng ngụm cắn xuống

“Cẩn thận chút, còn nóng lắm, với lại, cũng không có ai tranh của ngươi đâu.” Lôi Tấn thấy nó vẻ mặt tham ăn. có chút buồn cười mở miệng nhắc nhở.

Bất quá nhìn nó như vậy, cái bụng của mình cũng thực sự thấy đói, nhưng một tay thêm củi, một tay đảo cá, thì đâu ra cái tay thứ ba để ăn cá, nói sau hai con cá nướng chín kia đã vào hết trong miệng tiểu tử kia rồi

Nghĩ tới dã trái cây hái lúc nãy, Lôi Tấn nhặt mấy quả bỏ vào miệng.

“Chua quá a…”Lôi Tấn chua tới mức nuốt nước miếng, nhìn chín như vậy, không nghĩ tới lại có thể chua tới mức đó, răng cũng chua tới mức chết lặng rồi.

Lôi Tấn nhớ rõ ở trong quán ăn Nhật lúc trước khi nướng cá thu đao, cuối cùng đầu bếp đều xối lên một chút nước chanh, dù sao thứ trái cây chua này cũng không thể ăn, không bằng tưới nó lên cá thử xem

Nói làm là làm, Lôi Tấn một bên đảo cá, một bên đưa ra khoảng không bên cạnh, đem mấy trái cây màu tím kia bóp ra, nặn ra một ít chất lỏng màu trắng ngà tưới lên cá nướng, trong nhất thời mùi xá trộn với mùi quả lạ không rõ tên kia tản ra, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi

Minh Nhã vốn đang quỳ rạp trên đất tặc tặc ăn cũng không nhịn được bị mùi hương quyến rũ, miệng ngậm nửa con cá còn thừa đi đến bên người Lôi Tấn, cọ cọ chân hắn lấy lòng.

“Chờ một chút, còn chưa có nướng xong, trước đem nửa con cá kia của ngươi ăn sạch, nếu không thì đừng hòng ăn.”

Hi Nhã vừa đi đuổi mấy con dã thú ngửi thấy mùi mà lao tới quay về xong, rên rỉ một tiếng “Mặc Nhã, làm sao bây giờ, ta cũng đói bụng? Ta cũng muốn ăn cá nướng.”

Mặc Nhã đẩy cái tay đang khoát trên vai mình ra, lãnh đạm nói “Trong bao quần áo của ta còn có thức ăn sáng hôm nay đấy.”

Hi Nhã ghét bỏ nhìn thoáng qua mấy con cá nướng đã lạnh nằm trong bao quần áo kia, lại nhìn con cá nướng tỏa mùi thơm lạ lùng trông tay giống cái của bọn họ, oán hận nói “Nhưng ta muốn ăn cái thứ giống như cái trong tay giống cái kia kìa.”

Mặc Nhã tức giận đáp “ Ta thì không muốn chắc.”

Hi Nhã than thở một câu “Rõ ràng là giống cái của ba chúng ta, hiện tại chỉ có tiểu đệ được hưởng thụ.”

Mặc Nhã lén sờ sờ bụng mình, đáng giận, y cũng đói bụng.

Dọc đường luôn đi theo bọn họ, giống cái cùng tiểu đệ cũng không hay biết, đối với giống cái không có năng lực tự bảo vệ mình mà nói, tại nơi dã ngoại này đốt lửa nướng thứ gì đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào, mùi đồ ăn thực dễ dàng hấp dẫn dã thú tới đây công kích.

Hai người họ ở nơi đó vui vẻ ăn cá nướng thơm tho, chúng ta hai kẻ lại rỗng bụng ngồi đây đuổi dã thú, này thực có chút không công bằng đi?

Tối thiểu, giống cái của họ tốt xấu gì cũng lưu lại cho họ một con cá để ăn đi?
Bình Luận (0)
Comment