Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 138

Nắng như lửa đốt, đại địa hệt như một cái lồng hấp, nóng tới mức làm người ta thở không nỗi.

Arcelor mang Keruier một đường đi xuống phía nam, rất nhanh liền rời khỏi địa giới phương bắc.

“Là con suối!”

Keruier ké ra gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập khát vọng với nước. Nhưng cậu bé cũng không lập tức chạy về phía dòng suối tươi mát mà đưa ánh mắt chờ mong nhìn Arcelor.

Từ lần trước vội vàng lao vào dòng sông suýt chút nữa thành thức ăn cho cá xấu tới giờ, Keruier không dám tự tiện hành động nữa, làm cái gì cũng phải hỏi ý Arcelor trước. Đối với nhân ngư vô cùng khao khát nước mà nói, phải chờ đợi như vậy thực là không dễ dàng.

“Ta xuống nước được không?”

Xác định xung quanh không có gì nguy hiểm Arcelor mới nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu nhân ngư cao hứng hoan hô một tiếng, vội vàng nhảy vào trong nước, ‘ầm’ một tiếng một trận bọt nước văng tung tóe làm mớ cá nhỏ trong dòng suối hoảng sợ bơi tán loạn.

Arcelor không thấy tình huống có gì bất thường liền đi vào rừng kiếm chút củi, trên đường cậu còn bắt được một con thỏ béo trắng ngây ngốc chỉ biết chạy thẳng một đường.

Đã tới bữa trưa, Arcelor xách con thỏ run rẩy lên, cảm thấy khá nặng.

“Đây là cái gì?”

Keruier rất ít khi rời khỏi bộ lạc ưng nhân, hiển nhiên không biết tới tiểu động vật lông mượt với đôi tai thật dài này.

“Cơm trưa.”

Arcelor lưu loát làm khung nướng, xách lỗ tai con thỏ lên định ra tay.

“Đừng!”

Keruier vội vàng đoạt lấy con thỏ trong tay cậu, quẫy đuôi nhào vào trong nước. Con thỏ đáng thương cũng bị uống vài ngụm nước, nước mắt lưng tròng quơ quào bốn cái chân ngắn ngủn.

“Nó đáng yêu như vậy, Arcelor sao ngươi nhẫn tâm ăn nó chứ?”

Tiểu nhân ngư ôm con thỏ bị ướt nhẹp cọ cọ, hiển nhiên hoàn toàn bị tiểu động vật đáng yêu này mê hoặc.

Arcelor sủng nịch lắc đầu, cơm trưa bay mất cũng không đáng tiếc. Đây cũng không phải lần đầu tiên, phàm là nai con, dê con mình bắt trở về cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị Keruier kêu lên ‘đáng yêu quá’ sau đó sẽ được phóng sinh. Cậu cũng không nói gì, mỗi lần đều theo ý tiểu nhân ngư thả đám động vật này. Cậu biết Keruier từ nhỏ đã lớn lên trong bộ lạc, không hiểu được sự tàn khốc của thiên nhiên, càng không biết sinh vật đáng yêu vô hại hôm nay được thả thì tương lai nó vẫn là bữa ăn ngon trong miệng người khác.

Nhưng ít ra, hiện tại Arcelor cũng không muốn phá hỏng sự ‘ngây thơ’ của Keruier. Bởi vì cậu biết, sự thật có đôi khi rất tàn nhẫn……

“Ngươi sao vậy?” Tiểu nhân ngư nghiêng đầu hỏi, không biết vì sao gần đây Arcelor rất thường ngẩn người. Cứ ngồi yên một chỗ suốt mấy giờ, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm bụng mình…… thực cổ quái a.

“Không sao.”

Arcelor không muốn nói nhiều, cậu biết cứ trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp…….nhưng vết thương trong lòng thực sự rất sâu, rất đau đớn, cứ như một cây gai độc, bấu sâu vào trong máu thịt. Muốn bỏ nó chỉ có thể nhổ tận gốc, kèm theo đó là tất cả khao khát cũng tan thành mảnh vụn, đang rỉ máu trước mắt mọi người.

Cậu thực sự không làm được……..

“Có người tới!”

Phía trước truyền tới một trận tiếng cười, Arcelor lập tức nghiêng người chắn trước mặt Keruie.

Trong rừng đi ra khoảng 4, 5 thiếu niên, bọn họ thấy có người khác bên dòng suối cũng có chút ngoài ý muốn.

“A! Có cánh── là ưng nhân!”

Thiếu niên đi đầu có mái tóc màu rám nắng kêu lên, âm thanh có vẻ vô cùng kích động. Những người khác cũng ồn ào, thần sắc hoảng sợ chạy vào rừng cây.

Trong khoảng thời gian ngắn dòng suối lại khôi phục yên lặng, giống như màn gặp gỡ bất ngờ vừa nãy chưa từng phát sinh.

“Sao bọn họ lại sợ như vậy?”

Keruier ló đầu ra khỏi lưng ưng nhân, gương mặt nhỏ vô cùng tò mò. Những người này nhìn thấy Arcelor hệt như thấy mãnh thú vậy, thật sự kì quái! Cậu không hiểu, Arcelor lớn lên nhìn rất được a!

“Này……….” Arcelor không khỏi cười khổ.

Keruier không biết hơn hai mươi năm trước, ưng tộc luôn bị thú nhân xem là chủng tộc hèn mọn vô sỉ nhất.

Bởi vì hoàn cảnh sống quá ác liệt, giống cái không thể sinh tồn ở lãnh địa của ưng nhân. Ưng nhân lúc đó cũng không muốn rời khỏi lãnh địa hiểm yếu có thể bảo hộ bộ tộc, cùng lúc vì muốn kéo dài chủng tộc mà không thể không cướp đoạt giống cái của các bộ lạc khác, dần dần ác danh vang xa, trở thành ‘cường đạo’ đáng ghét trong miệng mọi người.

Cho dù hiện tại ưng tộc vẫn còn lưu giữ lại tác phong cường đạo dã man khi xưa…..

Rất nhanh, vài hơi thở khác thuờng ập tới.

Arcelor khẽ thở dài: “Phiền phức rồi đây.”

“Cái gì? Cái gì phiền phức?”

Tiểu nhân ngư có vẻ rất thích thú, đối với cậu mà nói phiền phức trong miệng Arcelor đồng nghĩa với mạo hiểm, so với loại du sơn ngoạn thủy an bình kích thích hơn!

“Ngươi a ………..” Arcelor bất đắc dĩ lắc đầu, thật là nhóc con này không biết nguy hiểm là gì sao, có lẽ nên để cậu ta gặp chút giáo huấn mới được.

……….

Thiếu niên lúc nãy nhanh chóng quay lại, đi cùng với cậu ta là hơn mười thú nhân cao lớn. Tất cả bọn họ đều có hai lỗ tai tròn tròn màu nâu. Nhìn kĩ thì sau lưng bọn họ còn có một nhúm đuôi bé xíu, phối với thân hình cường tráng cao lớn có vẻ rất kì quái…..

“Arcelor, Arcelor──” Keruier kéo kéo áo ưng nhân, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ là gì?”

“Gấu.”

“Gấu? Phốc──” Keruier không nhịn được bật cười, lập tức nhận được ánh mắt hung tợn của đám thú nhân.

“Xin, xin lỗi.” Tiểu nhân ngươi lè lưỡi: “Không phải ta cố ý cười các ngươi, chính là cái đuôi của các ngươi thật sự rất đáng yêu.”

Sắc mặt đám thú nhân nháy mắt lại xanh đi vài phần.

“Ưng nhân, địa bàn hùng tộc không chào đón ngươi! Các ngươi lập tức rời đi!” Thú nhân cao lớn cầm đầu tiến tới trước, tiếng nói như sét đánh, ầm âm chấn động làm màng tai người ta phát đau.

“Dựa vào cái gì chứ?” Người lên tiếng trước không phải Arcelo, ngược lại là Keruier có vẻ rất bất bình.

“Chúng ta cũng không làm gì……” Thấy đám thú nhân trừng mắt nhìn mình, khí thế ngất trời của cậu lập tức giảm đi 3 phần, co rụt ra phía sau Arcelor.

“Tóm lại là không được!” Thiếu niên tóc nâu làm mặt quỷ với Keruier, so với động tác dùng tay ra hiệu cút đi còn kiêu ngạo hơn.

“Ngươi, ngươi──” Tiểu nhân ngư tức giận đến trắng bệt, từ nhỏ tới lớn chưa có ai vô lễ với cậu như vậy!

Cha mẹ cùng tộc nhân đó giờ luôn che chở, ngay cả con thối lang kia──đáng giận thì đáng giận nhưng cũng không giống cái thứ rác rưởi dùng vẻ mặt khinh thường đuổi cậu đi!

“Arcelor, ta thực thích nơi này.” Keruier ngẩng mặt, cái miệng nhỏ nhắn vễnh sắp lên tới trời rồi: “Ta quyết định hôm nay sẽ ở lại đây!”

“Cái gì?”

Không riêng gì Arcelor lắp bắp kinh hãi, ngay cả đám thú nhân cũng tập thể rít gào phẫn nộ.

“Ưng nhân đừng mơ tưởng ở lại trên địa bàn của chúng ta!”

“Đuổi bọn hắn đi đi!”

“Mau cút, cút──”

“Keruier, chúng ta đi thôi.” Arcelor khẽ nhíu mày, tuy rằng không thích thái độ của đám thú nhân này, nhưng cũng không muốn gây chuyện. Cậu không muốn có thêm phiền phức.

“Không!” Tiểu nhân ngư bướng bỉnh, vẻ mặt vô cùng cương quyết. Chân cậu như mọc rễ, sống chết không chịu rời đi.

“Ta không đi, bọn họ có quyền gì đuổi chúng ta đi, chúng ta cũng chưa làm gì!”

“Keruier………” Arcelor nhu nhu huyệt thái dương đã bắt đầu co rút đau đớn.

Cậu hiểu rõ tính tình tiểu nhân ngư, Keruier bình thường hoạt bát cởi mở rất thích nói chuyện, nhưng dù sao trong người cũng có một phần máu thịt của Fazio, ngay cả tính tình nói một là một cũng hoàn toàn kế thừa toàn bộ thừa ba ba.

“Đừng gây chuyện, chúng ta phải tìm nơi nghỉ lại trước khi trời tốt. Ngươi──”

Arcelor ngừng lại, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

──trong nháy mắt, bụng như có vô số móng vuốt sắc bén đang tranh nhau cấu xé!

Huyết sắc nhanh chóng rút đi, Arcelor khom lưng, đau đến mức nói không nên lời.
Bình Luận (0)
Comment