Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 139

“Ngô……….”

Ưng nhân sắc mặt tái nhợt quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm chặt bụng. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một tia máu đỏ tươi từ khóe môi nhiễu xuống, cậu đã cắn nát môi dưới.

Đám thú nhân nhìn nhau, trong nhất thời không ai dám tiến tới. Một hùng nhân tuổi còn trẻ tiến tới nói vài lời bên tai người cầm đầu, hùng nhân có vẻ là thủ lĩnh quay đầu lại đánh giá Keruier, chậm rãi gật đầu.

“Ngươi làm gì? A──buông──Arcelor!”

Bên tai truyền tới tiếng kêu hoảng sợ của Keruier, sắc mặt Arcelor đại biến, giãy dụa đứng lên. Nhưng thân hình cậu còn chưa đứng vững thì một quyền nặng như búa tạ của hùng nhân đã nện lên bụng.

Arcelor lảo đảo lui về sau vài bước, cổ họng nảy lên mùi máu tươi. Khí lực hùng nhân quá lớn, một quyền này suýt chút nữa đã đánh vỡ cả lục phủ ngũ tạng trong người. Cậu đau tới mức không thể phát ra âm thanh, gắng gượng dựa vào một hơi cuối cùng mới miễn cưỡng đứng thẳng.

“Keruier………”

Cậu nuốt xuống số máu tươi dâng lên cổ họng, nhìn về phía đám hùng nhân. Chỉ thấy tiểu nhân ngư vô cùng hoảng sợ, tay chân bị trói bị một hùng nhân vác lên vai.

“Tộc trưởng, ưng nhân này làm sao bây giờ?”

“Quăng xuống sông.”

Hùng nhân thủ lĩnh nói một câu, mấy thú nhân cao lớn lập tức tiến tới khinh Acelor lên.

“Buông tay…… ngô…….” Arcelor chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất như bị đảo lộn.

Cơn đau trong bụng ngày càng kịch liệt, cậu phát ra một tiếng rên rỉ mỏng manh, toàn thân cuộn thành một đoàn, tùy ý hùng nhân khiêng mình xuyên qua rừng cây, ngay cả tia phản kháng cuối cùng cũng bị cơn đau tiêu tán hết sạch.

Bị ngã xuống một tảng đá cứng rắn, Arcelor rên lên một tiếng, đầu óc nghe thấy tiếng thác nước ầm ầm mà tỉnh táo lại. Cậu hoảng sợ nhìn thác nước hùng vĩ trước mắt, trái tim đột nhiên co rút lại──

Nước sông đổ ầm xuống từ đỉnh núi cao mấy chục mét, hai mắt chỉ có thể thấy một mảng hơi nước dày đặc, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm rung trời quanh quẩn ở lòng chảo.

Mặt mũi Arcelor đã trắng bệt, nếu rớt xuống từ độ cao này cậu rất khó bảo toàn tính mạng! Huống chi đám hùng nhân còn dùng dây leo trói chặt đôi cánh cậu, một tia hi vọng sống sót cuối cùng cũng bị bóp chết!

“Ngô………”

Bụng quặng đau, Arcelor nhịn không được rên rỉ, mồ hôi lạnh ứa ra. Nhưng lúc này cảm giác khác trước, cơn đau còn dâng lên một cảm giác ấm áp; nhưng trong nháy mắt cảm giá đó lập tức bị cơn đau đớn như kim châm thay thế.

Đám hùng nhân khiêng cậu lên, Arcelor liều mình giãy dụa, bất đắc dĩ lúc này không phát ra được chút sức lực nào, đừng nói chi địch nhân còn là hùng nhân cường tráng.

“Không──”

Arcelor kinh hô bị vứt xuống thác nước, hơi nước lạnh như băng ập tới trong nháy mắt thấm ướt cánh cậu. Gió gào thét đến phát đau, lọt vào lỗ tai phát ra tiếng ong ong, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ. Arcelor hoảng sợ nhìn vách đá ngày càng xa, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Đột nhiên, một tiếng thét thê lương mãnh mẽ ập tới, vang vọng trong lòng chảo.

Thú ảnh hoàng kim khổng lồ xoay quanh trên không trung tiếp đó nhanh chóng lao về phía ưng nhân đang gập người vì cơn đau, tiếng gió bị xét toạt, như một tia chớp màu vàng xé rách không gian!

Là Ngang! Y tới cứu mình!

Không biết là mồ hôi hay hơi nước làm ánh mắt có chút mù mờ, đôi mắt xám tro của Arcelor cay xè, nỗi sợ hãi trong lòng ngay khoảnh khắc mãnh sư xuất hiện lập tức tiêu tán không còn chút nào…….

Trước một khắc rơi vào dòng nước lạnh lẽo cơ thể cậu ập mạnh vào một cơ thể ấm áp.

Mãnh sư phát ra tiếng tê rống vui sướng, nó ra sức vỗ cánh, lông chim bởi vì dính hơi nước có chút nặng nề, hơn nữa theo xung lực rơi xuống của ưng nhân, Ngang phải hao phí hết khí lực toàn thân mới bay trở về được bờ sông.

“Arcelor!” Thiếu chút nữa y đã mất cậu!

Mắt Ngang đỏ ngấu, ôm chặt ưng nhân suy yếu vào lòng, thân hình cao lớn lần đầu tiên khắc chế không được mà kịch liệt run rẩy, cơ hồ vì nỗi sợ mất đi Arcelor mà điên cuồng.

Nếu mình tới muộn một chút thôi…….. Ngang không dám nghĩ tiếp nữa, hai tay y ôm chặt ưng nhân trong lòng, khàn khàn không ngừng gọi tên cậu.

“Ngô………” Đối phương suy yếu mở mắt, âm thanh vô cùng mỏng manh.

Ngang giật mình, sắc mặt Arcelor trắng bệt, mười ngón tay ôm chặt bụng, dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng trắng bệt.

“Arcelor…….” Y khẽ năng ưng nhân lên, bàn tay to có chút run rẩy.

Y vỗ nhẹ mặt Arcelor, đẩy lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt trên trán cậu: “Không sao, ngươi sẽ ổn.”

Ngang cố gắng bình tĩnh, giọng nói đã có chút phát run. Y lấy ống trúc nhỏ trong lòng ngực ra, đầu ngón tay đã run rẩy kịch liệt.

“Sẽ không có việc gì, ngươi cùng đứa nhỏ sẽ không có việc gì.”

Y cẩn thận đỡ đầu Arcelor, để cậu tựa vào ngực mình, sau đó hóa thú móng vuốt đâm mạnh vào cổ tay mình──chỉ một thoáng mùi máu tươi đã lan tràn nồng nặc trong không khí, chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra, tí tách trên đôi môi không còn chút huyết sắc của ưng nhân.

Arcelor trừng to mắt nhìn Ngang, kinh ngạc bị rót vào không ít máu tươi. Vị tanh theo cổ họng chảy xuống, cậu còn chưa kịp phản ứng thì trong miệng lại bị rót vào một chất lỏng màu nâu.

“Ngươi……..cho………ta…….ăn…..cái gì…… ngô a……”

Miệng vừa cay lại đắng, một luồng nóng rực lan từ dạ dày đến bụng dưới. Bụng như bị châm lên một ngọn lửa, nóng rực như muốn thiêu đốt cậu!

Nóng quá, đau quá…… Arcelor há miệng thở phì phò, ngay cả tiếng hô mỏng manh cũng không kêu lên nỗi. Sắc mặt cậu ửng hồng, cả người như vừa vớt lên từ dưới sông, ngay cả đầu ngón tay cũng tí tách mồ hôi.

Giống như cơ thể bị ngâm trong dung nham, xung quanh là ngọn lửa hung tàn đang lượn lờ, đập vào mắt là một biển lửa đỏ rực…… nóng quá…… đau quá…… Arcelor ngửa đầu, miệng hé ra hợp vào không ngừng thở dốc, mười ngón tay bấu sâu vào cánh tay Ngang.

Giống như tất cả nhiệt độ đều tập trung ở bụng, đau đớn không ngừng ập tới, bụng như có thứ gì cứng rắn đang bong ra thành từng mảnh, mỗi lần lại chèn ép co rút cơ bụng, đau đớn xé rách ngày càng gia tăng!

“A a a a──”

Cơ thể bị tra tấn tới cực hạn, trong đầu hiện lên một mảnh trắng xóa, ưng nhân ngẩng đầu phát ra tiếng hét kịch liệt──

Khổ hình đáng sợ rốt cục cũng ngừng lại……

Arcelor vô lực ngã vào lòng Ngang, sắc mặt trắng bệt, giống như vừa chết qua một lần. Thú nhân cứng đờ, đôi mắt vàng ươm lộ ra sợ hãi cùng vô thố trước giờ chưa từng xuất hiện. Nhìn Arcelor khổ sở, Ngang càng cảm thấy khó chịu hơn cả cái chết!

Y run rẩy đưa tay ôm chặt lấy ưng nhân, cảm nhận hô hấp mỏng manh cùng độ ấp của cơ thể đối phương mới không hỏng mất.

“Sẽ tốt……..không có việc gì……..”

Ngang chưa bao giờ căm hận mình là một con mãnh sư đến vậy!

Đối với vận mệnh tàn khốc của bộ tộc mãnh sư, y đã sớm giác ngộ. Nhưng lúc thấy Arcelor đối mặt với tử vong, loại cảm giác bất lực cùng đau đớn xé nát tâm can cơ hồ muốn xé y thành hai nửa!

Bây giờ, y rốt cuộc đã hiểu được, vì sao ba ba lựa chọn cùng an nghỉ với mụ mụ; vì cái gì Đề Khăc Tư cho dù phải từ bỏ tôn nghiêm cũng muốn lưu lại bộ lạc, ở bên cạnh Selair……

Thế nhân nói mãnh sư vô tình, nhưng ai biết được, trái tim bọn họ so với bất cứ ai càng kiên trinh, cô độc hơn!

Tình yêu của mãnh sư rất bá đạo nhưng sâu bên dưới là ôn nhu vô bờ. Như những con bướm mù quáng lao vào lửa đỏ, không hề chùng bước tới đến một khắc tiêu tán cả sinh mệnh…….
Bình Luận (0)
Comment