Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 211

“Khó trách…… khó trách tộc trưởng lợi hại như vậy……” Panda thì thào nói, nguyên bản cậu đã vô cùng kính sợ Khải Ân, giờ phút này lại càng sùng bái vạn phần.

“Thật thần kì a……” Có thể sử dụng thủy tinh để tập trung năng lượng; có thể lái ‘phi thuyền’ như ưng nhân bay lượng trên không trung, tổ tiên của bọn họ, thật sự lợi hại như vậy sao!

“Chính xác. Bất quá tộc trưởng nói, chúng ta sau này cũng có thể giống như tổ tiên, tiến tới nền văn minh rực rỡ. Nhưng hết thảy cần chúng ta tự mình cố gắng, vì thế hắn không truyền đạt lại những tri thức từ thời đại kia.”

“Nghĩ tới thôi cũng cảm thấy thực kì diệu.” Panda gãi đầu cười ngây ngô. Theo cách nói của An thì tộc trưởng Khải Ân hẳn là không có gì không làm được, nói cách khác thì, cậu có thể chờ mong tiểu hùng của mình ra đời! Thật sự quá tuyệt vời!

“Pan~~” –chiếc đuôi màu xanh biếc ‘bá’ một cái cuốn chặt lấy Panda.

“Trúc Tử!”

Đột nhiên bị một lực mạnh đánh trúng, Panda có chút chật vật lui về sau vài bước, một cánh tay mềm mại không xương lành lạnh quấn lên cổ cậu.

“Trúc……. Trúc Tử.” Nhìn tiểu thanh xà cọ cọ trên người mình, Panda mỉm cười bất đắc dĩ: “Hình như nặng hơn rồi.” Cậu kinh ngạc nói, trước kia Trúc Tử cũng rất thích quấn lấy cậu như vậy, nhưng Panda không cảm thấy cố sức như bây giờ: “Nhìn kĩ thì sắc mặt ngươi rất tốt a….. A, trên mặt cũng nhiều thịt hơn!” Panda đưa tay véo hai gò má Trúc Tử, quả nhiên cảm xúc rất tốt.

Đôi mắt ngọc bích như nén giận liếc qua, Trúc Tử cố ý phun xà tín hù dọa tiểu hùng. Panda cười gượng một tiếng rút tay về, răng nanh Trúc Tử rất lợi hại, cắn một ngụm sẽ rất đau.

“Sao lại tới đây?” Panda nhẹ nhàng buông hắn xuống.

Này không hỏi thì thôi, hỏi tới làm Trúc Tử tức giận: “Đều tại tên Arthur hỗn đản kia, thừa dịp ta ngủ ném ra ngoài!”

“……..” Panda nhớ lại hình như Arthur có nói là tới tìm Aggreko. Thật kì quái, thường thì các cặp sinh đôi có sở thích rất giống nhau. Sao Arthur lại đối xử với Trúc Tử như vậy?

“Được rồi, Trúc Tử đừng tức giận nữa.” An đúng lúc giải vây cho Panda: “Bọn Arthur đều nghẹn một bụng muốn được rửa hận a.”

“Quả thực…. đám tấn mãnh long này thực đáng sợ.” Nhớ lại hình ảnh huyết tinh lần đó, Panda nhịn không được rùng mình: “Lần trước bọn Arthur quá khinh địch, thú nhân sẽ không phạm một sai lầm hai lần.” An lộ ra nụ cười nhạt, không như tiểu hùng, cậu khá lạc quan.

“Thương thế của Thuấn cũng tốt lắm, qua vài ngày nữa sẽ hồi phục hoàn toàn. Bái Luân cùng Maya lưu lại bộ lạc hồ tộc giám thị hướng đi của tấn mãnh long, trận này có lẽ thu được không ít tình báo. Ta nghĩ vài ngày nữa bọn Arthur sẽ có hành động.”

“………Nói vậy, Arthur sẽ li khai sao? Ta cũng rất muốn giúp Arthur, chỉ là ta đi chỉ làm vướng tay vướng chân.” Tiểu hùng buồn bã cúi đầu. Cậu không biết gì về Arthur, ngay cả chuyện tấn mãnh long, đối phương cũng chưa bao giờ nói với cậu.

“Pan, ngươi nghĩ sai rồi.” An lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý: “Ngươi ở lại bộ lạc mới là sự trợ giúp lớn nhất cho Arthur.”

“A, ta?”

“Đúng vậy. Ta chưa từng thấy Arthur nghiêm túc như vậy.” An chống cằm, cười hì hì nhìn tiểu hùng: “Tên kia nhất định đang nghĩ xem làm thế nào nhanh chóng giải quyết đám tấn mãnh long. Rời thêm một ngày hắn lại càng cảm thấy bực bội.”

“A?”

“Tất cả đều vì ngươi a, Panda. Ngươi là trụ cột tốt nhất của Arthur, bởi vì biết ngươi ở bộ lạc thực an toàn, Arthur mới toàn tâm chiến đấu; bởi vì biết ngươi đang chờ đợi, Arthur mới dốc hết toàn lực làm tốt hết thảy; tất cả, đều vì ngươi a.”

“Arthur, hắn rất lợi hại đi?”

“Ân, rất lợi hại. Nói thật thì không ai có thể làm đối thủ hắn.”

“Kia….. ta an tâm.” Tiểu hùng cào tóc hắc hắc cười ngây ngô, bộ dáng thật thà làm An suýt chút nữa nhịn không được tiến tới véo mặt cậu.

“Pan, nếu đã trở lại thì ngươi tiếp tục theo ta học tập đi.”

“A! Thật sao!” Ánh mắt tiểu hùng sáng rực, tâm tình vô cùng kích động. Những gì An dạy rất hữu dụng, cậu có thể theo An học tri thức, hơn nữa cậu không muốn có cảm giác bất lực khi nhìn Arthur bị thương nữa. Cậu muốn giúp một phần sức lực, dùng chính sức mạnh của mình trợ giúp Arthur!

“Đúng rồi, có chuyện ta thực áy nát….. Keruier…. cậu ta trúng độc đều do ta làm hại……”

“Chuyện này ta biết rồi.”

“An, ngươi biết rồi!”

“Ngươi vì áy náy mà rời đi, Keruier biết xong liền tự trách mình, cậu ta vốn muốn xin lỗi ngươi, đáng tiếc sau khi khỏe lại đã bị Andy mang đi.

“Không….. cái kia, người nên xin lỗi là ta…..” Panda có chút xấu hổ, cậu rời đi vì nguyên nhân khác. Cậu không thể chịu được khi thấy Arthur ôm một người khác, mọi người hiểu nhầm rồi, cậu kì thực là một con tiểu hùng ích kỹ…….

“Ha hả, nhân ngư so với ngươi nghĩ ương ngạnh nhiều lắm.” An vỗ vỗ bả vai Panda, an ủi nói: “Năng lực khôi phục của bọn họ rất mạnh, ngay cả thú nhân cũng không đuổi kịp.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, ta lừa ngươi bao giờ chưa?”

“Hắc hắc, ra vậy. Đúng rồi, An, ngươi nói Felix là ai? Lúc kể về đảo nhân ngư ngươi có nhắc tới.”

“Hắn à~~” An bĩu môi như con nít: “Hắn là cái tên vô tâm.”

“A?”

“Ngươi tới đảo nhân ngư sẽ biết.” Bâng quơ nói một câu, An đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn Panda cười xấu xa: “Bất quá ngươi là gấu mèo thì khỏi phải nói, chiếu theo sự coi trọng của tộc trưởng thì Felix nhất định cũng thích ngươi.”

“Gấu mèo…… thực sự rất giỏi sao?”

Lâu nay vẫn luôn bị người ta cười nhạo, bây giờ lại giống như từ địa ngục bay thẳng lên thiên đàng– tộc nhân của bộ lạc thú nhân không xem thường cậu, còn vô cùng thân thiện, ngay cả vị tộc trưởng đại nhân vĩ đại kia đối với cậu cũng….. Panda thụ sủng nhược kinh, nhiều lần hoài nghi mình đang nằm mơ.

“Nếu là tộc trưởng nói thì nhất định là đúng.”

An cười hì hì nhìn Panda muốn nói gì đó, đột nhiên buồng trong truyền ra tiếng vang tất tốt, tựa hồ có động vật rất lớn ở trong phòng An.

Cửa ‘chi dát’ một tiếng mở ra– dã thú thật lớn chậm rãi thong thả bước ra ngoài. Ra mòi nó vẫn còn chưa tỉnh ngủ, rung đùi đắc ý lắc lắc cơ thể, tông mao vàng kim theo động tác của chủ nhân mà xỏa tung.

Lớp da lông vàng kim chói mắt như hút hết tất cả ánh mặt trời. Cơ thể to lớn, thân hình cường tráng, cái đuôi dài tao nhã tuyệt mĩ ẩn chứa sức bật hoàn hảo, toát ra khí phách thuộc về vương giả.

“Lạc Khắc, đánh thức ngươi sao?” An thực tự nhiên cúi người, túy ý để cự thú như một con đại miêu cọ cọ mặt mình.

Một màn này làm tiểu hùng sợ hãi. An gọi con cự thú kia là ‘Lạc Khắc’, chính là ‘Lạc Khắc’ mà cậu biết sao? An không phải rất chán ghét đối phương sao? Sao tự nhiên, tự nhiên lại thân mật như vậy?

Cự thú không nói lời nào, ghé vào bên người An ngồi xuống. Cái đuôi tráng kiện như một chiếc roi dài, lẳng lặng ngăn cách khoảng cách của An cùng Panda.
Bình Luận (0)
Comment