“Nó là….. Lạc Khắc?” Panda trợn mắt há hốc nhìn cự thú. Đột nhiên, một cơn kình phong ập tới, cái đuôi mạnh mẽ quất xuống sát bên người cậu.
Ánh mắt dị sắc của cự thú hơi nheo lại, như đang cười nhạo đối phương.
“Ánh mắt này! Quả nhiên là Lạc Khắc!” Tiểu hùng không hề phát giác ra địch ý của cự thú, ngược lại tò mò nhìn An.
“Ngươi cùng Lạc Khắc hòa hảo rồi sao? Arthur nói các ngươi……” Nói tới miệng đột nhiên ngừng lại, Panda đột nhiên nhớ tới lời Arthur từng dặn– An rất ghét người khác đề cập tới quan hệ của mình cùng Lạc Khắc, trước mặt cậu ta tốt nhất đừng nói tới vấn đề này.
Tiểu hùng nuốt nước miếng, nhìn trộm sắc mặt An, thấy đối phương vẫn cười nhạt như trước, không có gì khác thường mới thầm thở phào một hơi.
“Arthur nói chúng ta cái gì?” An cười tủm tỉm hỏi. Âm thanh cậu thực nhỏ nhẹ lại ôn nhu, nhưng lại làm Panda mơ hồ cảm thấy không ổn.
“……. cũng, cũng không có gì………” Panda cười ha ha. Không khí trong phòng lập tức trở nên kì lạ. An rõ ràng đang mỉm cười, nhưng khóe miệng của cậu ta nhếch lên ngày càng cao, mồ hôi lạnh trên trán tiểu hùng cũng ngày càng nhiều.
Trúc Tử là người vô tâm nhất ở đây, tầm mắt hắn đảo tới lui giữa An cùng Panda, không rõ hai người đang nói chuyện vui vẻ sao tự nhiên giằng co a.
Biết tình huống không ổn, tiểu hùng quyết định rời đi trước: “Ta, ta có việc đi trước!” Cậu vội vàng kéo tiểu thanh xà mê mê tỉnh tỉnh nhanh như chớp lao ra ngoài.
……..
“Ngươi dọa cậu ta.” Lạc Khắc biến về hình người, âm thanh cứng ngắc không có chút ý tứ đang kêu oan cho tiểu hùng. An nghe vậy thì bật cười, tiếng cười dần dần to lên, thậm chí cậu còn ngả đầu dựa vào lòng Lạc Khắc, cười tới không dậy nổi.
Vẻ mặt thú nhân khó hiểu, không rõ chuyện này có gì mà vui đến vậy. Hắn có chút ăn vị, cúi đầu hung hăng cắn một ngụm bên tai An.
“Ngươi định khi nào công khai quan hệ chúng ta?” Cánh môi hắn nhẹ nhàng tiến tới bên môi An, âm thanh khàn khàn phun ra cùng hơi thở nóng rực, từng đợt phớt qua da thịt trắng nõn của đối phương.
Thú nhân hơi nghiêng đầu, dễ dàng bắt được cánh môi xinh đẹp như đóa hoa kia. Môi lưỡi giao triền, hút vào hơi thở nồng đậm, một cơn tê dại nổi lên làm cơ thể An run rẩy một trận.
“Hiện tại…. còn… chưa tới thời điểm…..” Trả lời có chút gượng ép, An khép mi mắt, đôi mắt dị sắc hiện lên một tia ngoan lệ cùng không đành lòng.
“Nhìn ta nói chuyện.” Lạc Khắc nâng cằm An, không để đối phương né tránh. Đôi mắt hắn như hàn đàm sâu không thấy đáy, uất giận cùng dục vọng tích lũy tạo thành một cơn gió lốc mãnh liệt.
An hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Khắc, tận lực biểu biện như bình thường. Nhưng đôi mắt kia cứ nhìn chăm chăm vào cậu, tình cảm mãnh liệt phát ra từ đôi mắt dị sắc hệt như mình cơ hồ sắp phá hủy kiên trì của cậu. An run rẫy, không phát hiện ra âm thanh mình khàn khàn bất thường, lập lại lời vừa nãy.
“Còn……. chưa tới thời điểm…… ta, ta không thể…….”
Lạc Khắc hơi nheo mắt, bình tĩnh nhìn vào gương mặt đang né tránh kia, cắn chặt răng như đang ẩn nhẫn gì đó. Sau một lúc lâu, biểu tình lãnh lệ trên mặt hắn từng chút thối lui. Bóng ma khổng lồ ập tới, Lạc Khắc xoay người đưa lưng về phía An, bóng lưng toát ra một tia yếu ớt.
“Ta sẽ chờ ngươi. Đừng làm ta thất vọng, An.” Nắm tay siết chặt dần dần thả lỏng, âm thanh trầm thấp như truyền tới từ chân trời, làm An chấn động.
“Ta biết……” Cậu thì thào, nhắm mắt lại, từ phía sau ôm lấy thú nhân. Vùi mặt vào tấm lưng cường tráng của đối phương, An tham lam hấp thu hương vị trên người đối phương…… thực xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỷ cùng tùy hứng của ta….. Lạc Khắc, ta nhất định sẽ làm ngươi thất vọng, thực xin lỗi…….
…….
Ra ngoài suốt một ngày, thẳng tới chạng vàng Arthur mới trở về ốc trúc. Vừa vào cửa, chỉ thấy một con tiểu hùng sững sờ ngồi ở đầu giường– đôi mắt nhìn chằm chằm một chỗ mà ngẩn người,bộ dáng ngây ngốc, nhìn thế nào cũng làm Arthur yêu thích không thôi.
“Hùng hùng, đang nghĩ gì a?”
Không hổ là phái hành động, Arthur nhào qua, đón tiếp Panda là một trận lang hôn.
“Ngô ngô–” Tiểu hùng đáng thương không có nửa điểm sức phản kháng, từ trong đến ngoài bị hưởng dụng n lần mới được lão hổ hư hỏng thiện tâm buông tha, không tới mức hít thở không thông mà trở thành tiểu hùng đầu tiên chết vì hôn môi.
“Đáng giận! Arthur, ngươi đừng có lúc nào cũng hôn ta!” Panda đỏ mặt, xoa miệng muốn xóa đi hương vị nước miếng của của Arthur lưu lại. Động tác này hiển nhiên chọc giận thú nhân– bàn tay mạnh mẽ vươn tới, nhẹ nhàng dùng sức đã kéo Panda vào lồng ngực rộng lớn của mình.
Tiểu hùng không hề đề phòng bị đập vào cơ thể rắn chắc của đối phương, gương mặt thoáng chốc đỏ rực. Cậu vội vàng muốn thối lui, nhưng vừa động đã cảm giác lưng mình bị một lực mạnh giữ chặt. Tay Arthur mạnh mẽ khóa chặt cậu, lực đạo vừa phải, không làm đau tiểu hùng đồng thời cũng không để đối phương chạy thoát.
“Ta không thể hôn ngươi sao?” Thú nhân cố ý nhe răng làm bộ dáng hung tợn. Nếu là trước kia Panda nhất định sẽ sợ tới phát run, bất quá tiểu hùng giờ đã khác xưa, đâu dễ dàng bị trò xiếc của Arthur trêu đùa.
“Sừng của ngươi cạ ta đau.” Tiểu hùng không chút nể tình, vung tay lên kéo chiếc sừng bạc của Arthur.
“Ai ai~~ nhẹ thôi.” Arthur dở khóc dở cười, nhược điểm bị Panda chộp trong tay, không có cách nào chỉ có thể luống cuống đi theo đối phương.
“Hôm nay ta gặp An! Đúng rồi, còn có hình thú của Lạc Khắc! Ta cảm thấy hai người họ có cái gì đó khác khác, An trước kia không phải không thích Lạc Khắc sao? Cậu ta cư nhiên lại…. lại……”
“Hóa ra ngươi phiền não chuyện này.” Thật vất vả mới rút sừng của mình ra khỏi tay đối phương, Arthur liếm liếm môi, ôm lấy Panda, lơ đểnh nói: “Ngươi quản chuyện bọn họ nhiều như vậy làm gì.”
“Còn phải nói! Bọn họ là chú cháu a, ở cùng một chỗ không phải rất kì quái sao?” Tiểu hùng trừng mắt, hung hăng chụp bàn tay của thú nhân đang vói vào quần áo mình.
“Đúng là tiểu hùng thích lo chuyện bao đồng.” Arthur nhỏ giọng càu nhàu: “Đổi cách nói đi, người yêu nhau nên ở cùng một chỗ, đúng không?”
“Thì đúng là vậy…….”
“Kia không phải xong rồi sao, An cùng Lạc Khắc thích nhau, vậy là đủ rồi. Chẳng qua–” Arthur dừng một chút, chầm chậm nói: “Có lẽ An không thật tình thích Lạc Khắc.”
“A?”
“Lần này tộc trưởng trở về không riêng vì chuyện xử lý tấn mãnh long. Hắn muốn chọn người lãnh đạo mới.” Arthur thích ý thở phào: “Cũng may chuyện này không dính tới ta, làm tộc trưởng rất phiền ~~”
“A?” Này có quan hệ sao? Panda vẫn không hiểu.
“Đúng là tiểu hùng ngốc.” Arthur lắc lắc ngón tay, biểu tình kiêu căng rất đáng bị đánh đòn: “Để ta nói cho ngươi biết, An từ nhỏ đã rất mạnh. So với đám tộc nhân cùng niên kỉ, An mạnh hơn rất nhiều, vì thế cậu ta rất nghiêm khắc với bản thân. Trước đây cậu ta rất cứng nhắc, không thú vị, vì thế rất thường bị mọi người khi dễ.” Nói tới đây, Arthur có chút chột dạ, trước đây hắn cùng Aggreko cũng được xem là hai tiểu ma đầu trong bộ lạc, việc làm thường xuyên nhất là khi dễ An.
“Bất quá không thể không thừa nhận, An thực sự xuất sắc. Tộc trưởng chú ý tới điểm này, bắt đầu cố ý bồi dưỡng An; sau này, cậu ta càng bị khi dễ nhiều hơn. Địch Đặc cùng Mục Pháp Sa thường xuyên không ở bộ lạc, điều này làm những tên ghen tị An thừa cơ, vài ngày ngay cả ta cùng Aggreko cũng nhìn không được, ra tay ngăn cản.”
“Sao có thể vậy chứ! An thực đáng thương!” Panda căm giận nói, bên vực An.
“Ha hả, ngươi nghĩ cậu ta dễ bị khi dễ đến vậy à?” Arthur sờ sờ tiểu hùng kích động quá mức, cười nói: “An lợi hại hơn ngươi nhiều. Cậu ta đương nhiên không có khả năng bị người ta khi dễ, ngược lại, hắn đánh trả rất ác liệt! Bất quá đáng tiếc, dù sao lúc đó An cũng chỉ là một đứa nhỏ, những chuyện này cuối cùng cũng bị những tên đó phát hiện.”
“Kia, kia sau đó thì sao?”
Arthur nhíu mi nhìn Panda, bất đắc dĩ nhún vai: “Bị mười mấy thiếu niên thú nhân bao vây, ngươi nói cậu ta sẽ thế nào?”