“Không cần… Ô… ô…”
Nặc Á yếu ớt giãy dụa, tiếng rên rỉ đều bị nuốt vào miệng thú nhân trong nụ hôn dài. Dần dần cậu có chút thở không nổi, cơ thể hai người không ngừng ma xát, rất nhanh bắt đầu nảy lên cảm giác kì quái.
Nụ hôn nóng bỏng này vô cùng kịch liệt, không chỉ châm ngòi dục vọng của Phạm, ngay cả trái tim Nặc Á cũng đập thình thịch như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Đột nhiên, từ một nơi xa xôi trong rừng rậm phát ra một tiếng tê rống kì quái, loáng thoáng nghe thấy… nhưng rất nhanh có một loạt tiếng động khác che lấp── là tiếng chim chóc kinh hoảng kêu lên cùng tiếng đập cánh liên tiếp, khu rừng rậm trong màn đêm yên tĩnh phá lệ đáng sợ!
Nặc Á cả kinh, lập tức dùng sức đẩy thú nhân đang đè trên người mình. Phạm cũng không vì vậy mà tức giận, ánh mắt y có chút suy nghĩ, trong đôi ngươi sắc bén phá lệ toát ra một tia tình tự lo lắng── có sinh vật nguy hiểm xông vào khu rừng!
“Xảy ra chuyện gì?”
Ngoài hang động rất nhanh khôi phục im lặng, giống như những động tĩnh đó chưa từng phát sinh. Nặc Á nghĩ là mãnh thú nào đó đi săn đêm quấy nhiễu đàn chim, nhưng xem ánh mắt nghiêm túc của Phạm có lẽ không đơn giản như vậy.
Thú nhân không nói gì, đứng dậy gạt tắt đống lửa, y đứng ở cửa hang một lúc, không biết đang suy nghĩ gì. Phạm im lặng như vậy làm Nặc Á có chút bất an, tuy thú nhân bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng cho dù là người trì độn cũng hiểu tình huống hiện tại thực sự có chút quỷ dị.
Phạn rất nhanh thu hồi tầm mắt, y đi tới ôm Nặc Á nghiêng người nằm xuống, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của đối phương, tình cảm mãnh liệt khi nãy cũng không tiến thêm bước nào.
Lúc thú nhân ôm lấy cậu, cơ thể Nặc Á rõ ràng hơi cứng ngắc một chút, ý thức Phạm không còn dục vọng mãnh liệt như khi nãy, chỉ im lặng ôm mình mà thôi, Nặc Á nhẹ nhàng thở phào. Cậu nâng mắt lén nhìn thú nhân, chỉ thấy đối phương chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi thật dài tạo thành bóng ma ở mí mắt… Bất đồng với bộ dáng râu ria xồm xoàm ngang ngược lúc mới gặp, gương mặt sạch sẽ làm thú nhân thoạt nhìn rất trẻ tuổi, ven theo chiếc sừng trên trán là những thú văn đậm màu kì lạ.
Nặc Á chưa từng thấy thú văn như vậy, cứ như những giọt nước mưa hoặc những cụm mây lơ lửng trên bầu trời.
Thú văn bao trùm đuôi lông mày cùng khóe mắt Phạm, hoàn toàn khác biệt những thú nhân khác. Thú văn là dấu hiệu phân biệt các thú nhân, thường có ở những nơi dễ chú ý: tỷ như trên mặt, trước ngực cùng tứ chi. Phạm thì khác, trên mặt có rất ít thú văn, ở gáy cổ cũng có một mảnh, nhưng bị tóc che khuất nên cũng không thấy rõ lắm. Nặc Á nhớ mang máng trên lưng thú nhân có một tảng thú văn lớn, đan xen thành một bức đồ án kì dị đầy dã tính.
Y hẳn là đang ngủ đi?
Nặc Á chớp mắt mấy cái, phát hiện bả vai cùng cánh tay thú nhân cũng có thú văn đậm màu. Hình thái sau khi hóa thú của Phạm, Nặc Á đã từng thấy qua, là một con hắc báo đen tuyền, ngực, cổ cùng lưng có một vòng tông mao màu hoàng kim. Tất cả thú nhân khi hóa thú thì hoa văn càng lộ rõ hơn, ngay cả cự thú màu đen cũng vậy, chẳng qua lớp da lông che lấp nên nhìn không rõ lắm.
Cánh tay Phạm siết chặt một chút, Nặc Á vội vàng thu hồi tầm mắt đang đánh giá đối phương, im lặng dựa vào lồng ngực thú nhân không dám lộn xộn nữa. Phạm cũng không phải không biết hành động mờ ám của Nặc Á, y hi vọng bầu bạn có thể hảo hảo đi vào giấc ngủ.
──đúng vậy, bầu bạn.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nặc Á, Phạm đã biết người này chính là bầu bạn của mình. Giống cái không có cảm quan nhạy bén như thú nhân cùng thiên tính cảm nhận nguy hiểm, Nặc Á không biết khu rừng này càng lúc càng nguy hiểm, thậm chí có thể nói là thế giới này càng lúc càng nguy hiểm… có một sức mạnh thần bí nào đó đang rục rịch…
Phạm một mình sinh sống ở khu rừng này gần hai mươi năm, từng gốc cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc, cái tên rừng rậm tử vong do những con người sợ hãi nơi này dựng lên. Càng lâu ngày thì càng cảm thấy khu rừng vô cùng quỷ dị. Như có ẩn dấu một sức mạnh cường đại…
Nhưng gần nhất, sức mạnh vô hình duy trì cân bằng khu rừng với bên ngoài đã bị đánh vỡ── ngày càng có nhiều sinh vật nguy hiểm từ bên ngoài xâm nhập vào. Con cự tích gặp phải hôm nay chính là ví dụ tốt nhất, còn có hủ điệu, loại sinh vật ăn xác chết đáng sợ bình thường chỉ tránh trong ao đầm cư nhiên lại chủ động công kích con mồi! Điều này rất khác thường, thậm chí tất cả sinh vật đều biểu hiện nôn nóng, cuồng bạo, thậm chí… thậm chí ngay cả y cũng vậy!
Phạm nhớ tới lần đầu gặp Nặc Á, lúc đó y mới bắt được con mồi, máu huyết dã thú cuồng bạo dâng trào trong cơ thể, không thể nào bình ổn được── giết chóc tới đỏ mắt, không thể khống chế dục vọng giết chóc trong đầu, thầm nghĩ muốn xé nát tất cả sinh vật trước mắt!
Ánh mắt hoảng sợ của thiếu niên làm y thoáng bình tĩnh lại, nhưng nó lại khơi dậy một dục vọng khác… Vì sao lại phản kháng y! Không có sức mạnh thì nên ngoan ngoãn thuần phục, không phải sao!
Đúng vậy, lúc ấy y thực phẫn nộ, tức giận cùng dục vọng trong nháy mắt nảy lên trong lòng, đốt cháy tia lí trí cuối cùng.
Sau đó nhìn thấy bộ dáng suy yếu của thiếu niên, Phạm thực sự hối hận, y không hiểu vì sao lúc đó mình lại xúc động, mất lý trí đến vậy, điều này không giống y bình thường.
Loại tình huống tức giận kia càng lúc càng thường xuyên, từ sau khi trưởng thành, mỗi lần thú hóa Phạm lại có cảm giác mình càng gần dã thú hơn một chút, ngược lại phần lí trí của ‘con người’ dần dần tiêu thất…
Trước kia y cũng không để ý, chính là hiện giờ… nhìn gương mặt im lặng ngủ say của Nặc Á, Phạm không biết cảm xúc hiện giờ trong lòng mình là gì.
Không muốn tổn thương người này, thật sự không muốn──
Sáng sớm hôm sau, Nặc Á bị đông lạnh tỉnh lại. Phạm không có trong hang động, không biết đã đi đâu.
Nhưng hiện giờ hẳn là ban ngày đi? Vì sao trong động lại tối như vậy, còn thực lạnh? Nặc Á nghi hoặc ngẩng đầu, cậu phát hiện cửa hang bị một tảng đá thật lớn chặn lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Trái tim Nặc Á thoáng trầm xuống, cậu điên cuồng nhào tới đẩy tảng đá… Không biết qua bao lâu, lúc một tia khí lực cuối cùng cũng hao hết, cự thạch vẫn không di động được chút nào.
Bên giường đặt rất nhiều thức ăn và nước uống, xem ra từ sáng sớm thú nhân đã chuẩn bị sẵn. Nặc Á oán giận trừng cự thạch, trừng suốt một ngày cũng không thấy thú nhân trở về.
Rừng rậm buổi tối rất lạnh, nhất là trong hang động hắc ám, Nặc Á căn bản không ngủ được, cậu ôm chặt cơ thể lạnh run, trong lòng hung hăng mắng thú nhân.
Ngày đầu tiên cứ vậy trôi qua, ngày tiếp theo, rồi ngày thứ ba cũng vậy, thú nhân vẫn không trở về.
Nặc Á sợ hãi, cậu tới bây giờ chưa từng ngây ngốc lâu như vậy, Phạm không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không… Cậu rất sợ, sợ không ai biết tới mình, không ai nhớ mình… Sợ mình một mình cô độc chết đi trong sơn động này!
Ôm tâm tình hoảng sợ, bất an, Nặc Á dần dần thiếp ngủ, lúc này Phạm rời đi đã là ngày thứ năm.
Nửa đêm, Nặc Á bị một trận âm thanh rột rẹt đánh thức.
“Phạm!” Cậu kêu to, cứ tưởng thú nhân đã trở lại. Nhưng cậu chỉ nhìn thấy những ánh mắt lạnh lẽo từ khe hở lộ ra dục vọng khát mau cùng tham lam.
Tiếng móng vuốt sắc bén ma sát với cự thạch cùng bùn đất giống như một gáo nước lạnh rót từ đầu đền chân Nặc Á── là dã thú… thiệt nhiều thiệt nhiều dã thú!
Đám dã thú cúi đầu phát ra tiếng thở dốc hưng phấn, chúng nó thèm nhỏ dãi Nặc Á thật lâu rồi.