Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 234

Nặc Á vội vàng lùi ra sau, lưng đụng phải vách đá lạnh như băng. Biết rõ đàn thú này tạm thời không thể vào sơn động, nhưng cơ thể cậu vẫn nhịn không được mà run rẩy kịch liệt.

Ngoài động không ngừng truyền tới những tiếng rít gào trầm thấp, tiếng đánh nhau cùng cắn xé, đám dã thú tranh nhau chen vào sơn động. Một nóng đen đột nhiên cố lách người chui vào khe hở, nương theo ánh trăng mỏng manh, Nặc Á thấy rõ đó là một móng vuốt, móng vuốt đen bóng, phần đỉnh có ba móng vuốt sắc bén.

Chủ nhân móng vuốt quơ quào một trận, lưu lại ba vệt cào thật sâu trên mặt đất rồi co rụt trở ra.

Nặc Á biết mình không thể ngồi chờ chết, chính là sơn động lớn như vậy, căn bản không có nơi để trốn, cũng không tìm thấy thứ để làm vũ khí tự vệ. Cậu khẽ căn môi, cầm một khối đá lớn hơn bàn tay một chút, chậm rãi tới gần cửa hang.

Đột nhiên ngoài cự thạch truyền tới một trận âm thanh sàn sạt kì quái, cát đất bắt đầu chậm rãi bị đào khoét. Sau đó một cái móng vuốt đầy bùn từ khe hở của tảng đá thò vào sơn động.

──dã thú biết bọn nó không thể đẩy nổi cự thạch, vì thế nó bắt đầu đào thông đạo bên dưới! Rất nhanh, đám đất bùn bên dưới lại bị cào thêm một chút, Nặc Á nhìn thấy ngày càng có nhiều móng vuốt điên cuồng cào đất!

Cậu khẽ cắn môi, cầm chặt hòn đá trên tay hung hăng đập vào một móng vuốt trong số đó. Dã thú trúng chiêu đau đớn kêu một tiếng, nhưng tần suất cào đất lại càng điên cuồng hơn, vội vã hơn──

Chúng nó bị chọc giận!

Nặc Á hít sâu một hơi, cậu biết hiện giờ không phải lúc sợ hãi. Một khi để lũ dã thú này tiến vào sơn động, cậu phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí ngay cả xương cốt không biết còn sót lại không. Cậu dùng góc sắc nhọn của hòn đá đập vào móng vuốt dã thú, mỗi cú đều dùng hết toàn lực, hòn đá rất nhanh dính đầy máu dã thú, nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản quyết tâm của chúng nó, mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí lại càng kích thích thú tính cùng bản năng khát máu của chúng nó hơn nữa!

Đột nhiên một cái đầu dữ tợn xông vào, Nặc Á không chuẩn bị tinh thần bị kinh hoảng một phen. Dã thú hung hăng nhìn chằm chằm Nặc á, nhe ra hàm răng nanh nhọn hoắt của mình, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Bộ lông của dã thú rất thưa thớt, thân hình có màu đen như đêm tối, cái đầu không phải quá lớn, cái miệng đầy răng nhọn sắc bén cùng ánh mắt ngoan độc.

Nặc Á có nghe nói qua, sinh vật này giống như loài linh cẩu, chúng nó sống theo quần thể, chỉ vào ban đêm mới chạy ra kiếm ăn, vô cùng hung tàn.

Nặc Á vô thức rút lui từng bước, ánh mắt dã thú làm cậu sợ, cậu cuối cùng cũng biết cảm giác bị biến thành con mồi sợ hãi đến mức nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy hình thái thú của Phạm, cậu cũng nghĩ mình sẽ chết, nhưng ánh mắt của cự thú chỉ làm cậu hoảng sợ mà thôi, trong lòng không có sự khủng khiếp khi bị xem là thức ăn ăn luôn vào bụng. Nhưng đám dã thú này bất đồng! Ánh mắt của chúng nói cho Nặc Á biết, đám dã thú này muốn hung hăng xé nát cậu, uống máu cậu, ăn thịt cậu!

“Tránh ra, tránh ra!” Nặc Á cuồng loạn kêu to, nước mắt mơ hồ hai mắt, cậu múa may thứ vũ khí duy nhất trong tay. Lo lắng, sợ hãi cùng ủy khuất tích tụ mấy ngày nay bắt đầu bạo phát──

Vì sao cậu phải gặp chuyện này! Vì sao Phạm lại bỏ cậu lại không nói tiếng nào rời đi! Vì sao tất cả mọi người đều bỏ cậu lại! Vì sao cậu phải chết ở đây!

Cậu không muốn, không muốn chết a!

Chân Nặc Á mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, nhịn không được lớn tiếng gào khóc. Dã thú ngoài động tựa hồ càng hưng phấn hơn, con cầm đầu lại nhích vào thêm một chút, nó điên cuồng vặn vẹo cơ thể, rất nhanh đã tiến phân nửa thân trên vào trong!

“Rống──!” Một tiếng gầm phẫn nộ thật lớn vang lên trong màn đêm yên tĩnh, giống như núi lỡ, chấn mạnh tới mức lỗ tai người ta ong ong.

Cùng với tiếng rống to, ngoài động bắt đầu truyền tới tiếng tru thê lương cùng âm thanh cắn xé. Con dã thú sắp chen vào trong động cứng đờ, sau đó nó càng điên cuồng vặn vẹo cơ thể hơn.

Là Phạm! Y đã trở lại── cảm giác khí lực trong nháy mắt truyền tới tứ chi, Nặc Á nhặt hòn đá lên, không chút sợ hãi chống lại ánh mắt căm phẫn của dã thú. Cậu cầm vũ khí trong tay mạnh mẽ đâm xuống, dã thú đau đớn kêu lên, móng vuốt sắc bén quào lấy cánh tay Nặc Á, để lại vài đạo vết máu.

“Ô ~~~” Dã thú đang nổi điên đột nhiên ỉu xìu, miệng phát ra từng trận kêu rên, ánh mắt trở thành hoảng sợ, nó dùng chi trước bấu lấy mặt đất, cứ như đang bị một sức mạnh khủng khiếp kéo bật ra từ phía sau.

Giãy dụa chỉ phí công, thân hình dã thú ‘sưu’ một tiếng biến mất không thấy đâu nữa, tiếp đó ngoài động truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó hết thảy lại quay về tĩnh lặng…

Nặc Á ngã ngồi xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong bóng đêm, trừ bỏ tiếng thở của cậu thì không còn tiếng động nào khác, giống như những đêm tối cô độc dài đằng đẵng mấy hôm trước.

“…Phạm? Phạm!” Đợi hồi lâu, bất an trong lòng Nặc Á ngày càng dày đặc, cậu vừa gọi to tên thú nhân, vừa dùng cả tay và chân bò tới cửa hang.

Bàn tay to quen thuộc đặt lên trên cự thạch, tiếp đó là tiếng vang chói tai của cự thạch ma xát với mặt đất── ánh sáng lập tức tràn vào sơn động, Nặc Á mở to mắt, ngơ ngác nhìn thân hình cao to trước mặt, đại não còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể Nặc Á đã nhào vào vòng tay ấm áp của thú nhân…

Phạm nhắm mắt lại, thẳng tới khi máu huyết trong mắt cùng cảm xúc cuồng bạo trong lòng thoáng đè ép xuống mới vươn hai tay ôm Nặc Á vào lòng mình.

“Ngươi đi đâu, ta, ta rất sợ… mấy ngày nay ta…”

Tiếng khóc thút thít ẩn ẩn từ lồng ngực truyền đến, thân hình nhỏ xinh trong lòng vẫn còn bất an run rẩy, lên án sự tàn nhẫn của y.

“Nặc Á…” Ôn nhu gọi tên bầu bạn, Phạm có chút áy náy. Y vốn tưởng ‘phiền toái’ kia hai, ba ngày là giải quyết xong, vì nó quá nguy hiểm nên y không mang Nặc Á theo. Kết quả lại vì phán đoán sai lầm của mình mà suýt chút nữa làm bầu bạn chết trong miệng liệp ngao.

Nếu y không về kịp lúc… Phạm thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.

Cây cối xung quanh lục tục truyền tới một ít tiếng vang, là mùi máu liệp ngao đưa tới những sinh vật kiếm ăn khác.

Phạm khẽ nhíu mày, tuy còn muốn ôn tồn một hồi, nhưng sơn động này đã bại lộ, không thể tiếp tục ở lại. Y nhẹ nhàng buông bầu bạn trong lòng ra, đi vào hang động bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trong lòng Nặc Á có chút mất mác, chầm chậm chạy theo sau thú nhân. Cậu liếc mắt nhìn thi thể bị xé rách cùng nội tạng văng tung tóe của liệp ngao, cơ thể tự động nhích tới gần thú nhân, hai tay túm lấy cánh tay đối phương.

Thu thập đồ đạc đưa cho Nặc Á, Phạm gầm nhẹ một tiếng khom người, thú văn trên trán bắt đầu biến hóa, giống như có sinh mệnh men theo khuôn mặt chuyển từ gáy cổ xuống vai, lưng cùng tứ chi──

Nháy mắt cự thú màu đen xuất hiện sừng sững dưới ánh trăng!

Nặc Á nhìn tới ngây dại, đây là lần đầu tiên cậu thấy Phạm biến thân trước mặt mình, nhưng cậu mơ hồ có cảm giác không thích hợp, nhưng lại không biết là cảm giác gì, chính là cự thú không có vẻ uy phong lẫm lẫm như bình thường, ngược lại có chút mệt mỏi…

Theo ánh mắt của Phạm, Nặc Á leo lên lưng cự thú, chóp mũi lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm… Dưới ánh trăng, Nặc Á cuối cùng cũng thấy rõ── tông mao trên cổ cùng lưng cự thú bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm!

Cậu vội vàng vạch bộ lông bị huyết dính bết vào nhau, phát hiện miệng vết thương dữ tợn sâu tới tận xương trên lưng, huyết nhục kéo dài từ tận đầu vai tới phần eo.

“Phạm!” Y bị thương!

Cự thú vẫy vẫy đầu, cổ họng phát ra tiếng càu nhàu, trấn an bầu bạn chấn kinh, biểu thị mình không có việc gì. Phạm vươn tứ chi bắt đầu xuyên qua đám cây cối, cơ thể vận động không khỏi ảnh hưởng tới miệng vết thương trên lưng.

Máu thấm ra ngày càng nhiều, Nặc Á ôm chặt da lông trên cổ cự thú, nước mắt nóng hổi từng giọt tích trên lưng cự thú…
Bình Luận (0)
Comment