Thu Phục Bảo Bối!

Chương 4

Ngày học đầy phiền muộn trôi qua nhanh chóng. Hai chị em cô đang thu xếp một số quần áo và đồ đạc cá nhân để chuẩn bị cho lần về Vân Thành ngày mai. Cũng đã nửa năm rồi cô chưa về thăm quê, nay tranh thủ được nghỉ lễ 5 ngày cộng với việc xin phép cho Doãn Hiền, lí do quá hảo để đi đi!

- Nhi tỷ! Chuyến bay sáng mai là sáng hay chiều vậy?

- Bay chiều, dù sao sáng mai chị cũng phải ghé mua bánh kẹo về cho lũ tiểu quỉ ở nhà nữa mà!

- Ò!

Doãn Hiền nghe đến đây thì xìu mặt, bĩu môi, ò một tiếng dài dằng dẵng!

- Sao thế! Không vui?

Cô vô cùng thắc mắc, muốn xin phép thì cô cũng đã đáp ứng. Còn thở dài gì nữa?

- Em là muốn về sớm lên sớm kìa.

- Hiền Hiền à, chị nói cho em nghe, được voi đòi tiên là không tốt nha!

8 chữ cuối cô càng nhấn mạnh. Doãn Hiền nhìn cô lúc này cũng phát hãi. Sợ cô giận sẽ bỏ chuyến đi ngày mai, vội vàng ôm cánh tay cô nũng nịu như một con mèo nhỏ.

- Nhi tỷ tỷ, em làm gì có ý đó!

- Em lại bảo không đi! Nói em biết, Nhi tỷ này đã sống với em gần 10 năm rồi đó, còn cái gì về em mà chị không rõ!

- Hì hì!

Biết chẳng thể cãi lý với chị mình, Doãn Hiền cười hì cho qua.

- Ngủ thôi!

Cô giọng uể oải, vươn vai thoải mái, rồi kéo chăn lên cuộn tròn.

- Hiền Hiền! Sao em cứ ngọ nguậy mãi vậy? Có định để yên cho chị ngủ không?

- Xin lỗi Nhi tỷ, em hồi hộp quá nên không tài nào chợp mắt được.

- Cái con bé này! Ngoan, ngủ đi. Ngủ muộn xuống sắc!

- Dạ!

Sáng hôm sau, cô thức dậy lúc 7h, cứ để cho Doãn Hiền thản nhiên ngủ. Vì tối qua Doãn Hiền ngủ muộn, vả lại tốt nhất không nên cho con bé theo cùng, nó sẽ lại chạy lăng xăng và gây rắc rối. Dẹp! Dẹp! Nên dẹp vẫn là tốt nhất!

Cô kết hợp chân váy ngắn màu hồng và áo croptop ngắn qua rốn, giày converse hồng nhạt. Mái tóc xoã quá bả vai, xoăn nhẹ nhàng bồng bềnh. Cô dễ thương hết sức! Đi ra ngoài và cũng không quên đem theo chiếc áo khoác trả về với chủ của nó.

Cô bắt taxi đi thẳng đến trung tâm thành phố, nơi toà cao ốc to bành trướng của tập đoàn Vương Khải chiếm đóng.

- Wow là đây sao? Thật lớn thật rộng nha!

Quà thực, cô đã đi qua nơi này rất nhiều lần, nhưng khi nhìn kĩ mới thấy, toà nhà này to gấp nghìn lần cái kí túc xá của cô. Vừa bước xuống taxi cô đã ra sức ca ngợi. Đối với cô mà nói, lấy lời cảm thán của cô là quá dễ dàng đi! Chỉ cần những thứ bắt mắt, to lớn, hay thậm chí chỉ cần khiến cô bất ngờ nó cũng có thể trở thành vật đáng cảm thán!

- Cô tìm ai thế?

Ả thư kí nơi tiếp tân thấy cô bước vào thì xấc xược, tỏ thái độ khinh thường hất hàm hỏi.

- Tôi muốn tìm Vương Khải Hà!

"Cái gì? Cô ta dám gọi thẳng tên Vương tổng một cách thản nhiên như vậy sao? Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ?"

- Này cô!? Chủ tịch của chúng tôi không phải là người mà ai cũng có thể mở mồm ra gọi. Đặc biệt là loại người như cô, tính đến đây làm phiền ve vãn Vương tổng chứ gì? Tôi biết tỏng, liệu mà về ngay đi, trước khi tôi nổi nóng.

Ả cười thầm trong lòng, không ngừng dùng những lời lẽ khó nghe để dạy bảo cô.

- Không có! Tôi chỉ đến để trả lại đồ cho Vương tổng thôi! Tôi không có ý gì khác cả.

Vừa nói, tay cô vừa nắm chặt lấy chiếc túi đựng áo. Ả thư kí liếc mắt thấy chiếc áo thì giật lấy nó, vừa cầm vừa đẩy Uyển Nhi ngã xuống trong sự chứng kiến của biết bao nhiêu người. Họ không dám can ngăn, vì cô ta là thư kí cận kề bên chủ tịch, đồng thời cũng là người có chức quyền, nếu động vào cô ta chỉ có nước mất việc. Nhưng họ cũng rất xót xa cho cô, ngay từ khi bước vào cổng công ty, cô đã đặc biệt gây chú ý nhờ vẻ ngoài đáng yêu và đầy năng lượng, ai nấy đều cảm kích sau ánh nhìn đầu tiên.

Lúc này, thang máy mở ra, bóng cao lớn của anh cuối cùng cũng xuất hiện. Phải anh chính là Vương Khải Hà!

- Thị phi?

- À dạ?

Anh thấy chỗ đông người liền nhíu mày, ánh mắt đã toát lên vẻ khó chịu. Ở anh, công việc là công việc mà chơi là chơi. Khi đã làm việc phải nghiêm túc đến cùng, anh rất ghét ồn ào, chỉ cần không tập trung hay làm việc riêng tán gẫu trong giờ làm, để anh bắt được, lập tức đuổi việc không nhân nhượng.

- Lại đó xem.

Vừa nói anh vừa rảo bước lại gần. Đôi chân dài đang phát huy công hiệu của nó! Anh cũng phải cao m84 85 chứ đùa!

Càng lại gần, anh càng thấy bóng dáng đang ngã trên đất kia càng quen thuộc. Gần hơn chút nữa, anh mới nhận ra đó là cô, là người anh để ý tại quán bar hôm đó!

"Mẹ nó! Ai dám đẩy cô ấy chứ?"

Anh chửi thể, hắc tuyến nổi đầy trán, khuôn mặt vốn lạnh lùng, nay xám xịt lại.

- Vương tổng ạ!

Đám nhân viên thấy anh thì dàn lối ra cho anh đi. Cúi đầu kính chào.

- Vương Khải Hà!

Cô thấy anh thì như thấy vị cứu tinh của mình. Ngoài anh ra thì không ai có thể giải thích giúp cô được.

- Ngoan! Không sao, đứng dậy, tôi bế em!

- Không cần đâu! Tôi đi được!

Vừa đứng dậy thì cô đã khuỵ xuống. Không ổn, chân nàng bị trật khớp rồi!

Anh nhấc bổng cô lên, theo tư thế mà ôm cô vào lòng.

- Tôi trả tiền để cô làm đau người phụ nữ của tôi?

Anh gằn giọng, dám làm đau tâm can của anh, nhất định sẽ thảm!

- Vương tổng, em đang giúp anh đuổi cô ta đi để không phiền anh mà!

Cô ta vẫn chưa biết sai, còn cố cãi.

- Im mồm.

- Vương tổng.

- Lộ Bạch!

- Dạ Vương tổng!

- Đuổi việc cô ta, tuyên bố cho tất cả các công ti khác, nếu nhận cô ta vào làm là trực tiếp đối đầu với Vương Khải!

- Vâng!

- Vương tổng! Tha cho em! Xin anh. Em biết sai rồi!

Giờ cô ta mới nhận ra, mình đã đắc tội với Uyển Nhi, liền quỳ gối van xin.
Bình Luận (0)
Comment