Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 51

Biểu tình của Á Liên có chút dại ra, hốt hoảng không biết làm gì cho phải.

 

Tình Tử và Arthur từ trong lời nói của Lôi Nặc phát hiện có gì đó không đúng, lập tức nhìn về phía Á Liên, Á Liên thấy trong mắt Tình Tử có nhiều thắc mắc, nhất thời lệ tuôn ra, ánh mắt rụt lại có ý né tránh.

 

"Á Liên, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?" Tình Tử ngồi thằng dậy, nâng đầu Á Liên đang khóc, Á Liên không muốn trả lời, xoay đầu tránh khỏi tay Tình Tử, rất oán hận nói: " A ba tránh ra, con không muốn trả lời."

 

Lo lắng an nguy của Á Liên, Tình Tử còn tưởng Á Liên còn đang cố kỵ điều gì, cho nên mới không dám nói ra: "Không sao, không sao, con cứ nói ra, không ai có thể bắt nạt con được."

 

Lôi Nặc hừ lạnh, khinh thường: "Nếu y thật sự nói ra, từ đường về sau sẽ là nơi ở của y."

 

Tình Tử nhíu mày mắng: "Câm miệng! Nơi này không có phần của ngươi nói, đừng uy hiếp ta, Tình Tử ta không phải là người ngồi không, muốn lấy từ đường để uy hiếp Tình Tử ta, Lôi Nặc ngươi còn quá non, ngươi nghĩ rằng như thế là ta sợ ngươi sao, buồn cười, đi từ đường sao, đi thì đi, chúng ta bây giờ liền đi! Đi! Á Liên, a ba đi phân xử cho con, sẽ không để con chịu ủy khuất như vậy.

 

Vốn dĩ Á Liên đang ngồi dưới đất khóc sướt mướt, giật mình giống như đụng phải cái gì đáng sợ, liền đẩy mạnh Tình Tử ra, Tình Tử hoàn toàn không chú ý đến, nhất thời bị Á Liên đẩy như vậy, hung hăng ngã bổ nhào một cái.

 

"Con! Con! Á Liên con điên à, đến ta con cũng dám đẩy?!" Tình Tử không thể tin được trừng mắt với Á Liên tựa hồ đang lâm vào sự điên cuồng, còn Á Liên thì giơ hai tay, quơ quơ, như là xua đuổi cái gì đó.

 

"Ta không đi, ta không đi! Ta không muốn đi! Muốn đi thì tự ngươi đi, ta mới không muốn đi...!"

 

Cúi đầu vùi vào đầu gối, Á Liên cuối cùng nhịn không được gào khóc, vừa ủy khuất, vừa thương tâm, khóc đến tê tâm liệt phế.

 

Tình Tử thấy Á Liên như vậy, còn muốn trốn tránh, đi tới muốn giáo huấn một chút, Á Thanh thấy có điểm không được, kéo tay Tình Tử: "Ba nhìn xem, Á Liên bộ dáng đều như vậy, chúng ta trước đi về, ca ca không muốn đi thì thôi..."

 

Arthur cũng đau lòng Á Liên, nhìn Á Liên khóc thương tâm như vậy, có chút không đành lòng: "Đúng vậy, vu mã, chúng ta đi về trước, về sau lại đến....."

 

"Về sau lại đến cái gì?! Sự tình hôm nay liền hôm nay giải quyết, ngươi tên vô dụng nhu nhược, cút qua một bên, Á Liên lại đây, nói ra không có việc gì, ta hôm nay ở đây làm chỗ dựa cho con, con cứ việc nói ra, Lôi Nặc muốn uy hiếp con cũng không được....."

 

"Ba!"

 

Một tiếng gào thét thê lương, sợi tóc màu đen rũ xuống khuôn mặt đầy oán hận, mặc dù sắc mặt Á Liên huyết ô, bị đánh vạn phần không chịu nổi, nhưng hàm răng cắn chặt kia, hận ý thấu xương lại làm cho Tình Tử vốn kiêu ngạo không thôi phải lui lại ba bước.

 

Á Liên làm sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn y?

 

Tình Tử có chút dại ra, trong lòng giống như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo, trong trong ngoài ngoài đều lạnh lẽo một mảnh, cả thân thể như sũng nước.

 

"Á...Á Liên, con..."

 

"Ba! Ba đừng ép con nữa! Nếu ba lại ép con, con hiện tại sẽ chết cho ba xem!" Nói xong cả người y như là chạy, một đầu liền hướng trên vách tường lao tới, vách tường nhà Lôi Nặc là đá cẩm thạch màu xanh, cực kỳ cứng rắn.

 

"Á Liên!"

 

"Á Liên!"

 

...

 

Một bàn tay to lớn màu vàng ngăn lại Á Liên đang muốn tìm đến cái chết, Á Liên vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy con ngươi quen thuộc của chủ nhân bàn tay, trầm ổn im lặng, Á Liên đột nhiên thực hối hận, năm đó vì sao lại làm như vậy, có điều loại hối hận này chỉ duy trì được ba giây, liền biến mất.

 

"A Nặc? A Nặc em biết ngay trong lòng anh vẫn có em, cho nên không nỡ để em chết có phải không, em biết A Nặc thật sự tốt với em..."

 

Một khắc trước còn khóc đến chết đi sống lại, giờ phút này xuân phong đắc ý, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, vẻ mặt ngượng ngùng hoài xuân.

 

Mặt Lôi Nặc không chút thay đổi, sóng mắt vô ngân, miệng phun ra câu chữ lạnh như băng.

 

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ không muốn ngươi chết ở trong nhà của ta thôi, muốn chết thì ra ngoài, miễn cho đến lúc đó có người tìm ta gây phiền toái!"

 

"....."

 

"Lôi Nặc! Cái tên súc sinh này, ngươi nói gì vậy, Á Liên nhà ta đều muốn chết, ngươi còn nói mát như vậy, ngươi rốt cuộc có còn nhân tính hay không, ngươi nói những lời này sẽ bị sét đánh!"

 

"Thật không?"

 

Lôi Nặc không chút để ý.

 

"Nhân tính là cái gì, ta vốn không phải là người, muốn cái đó làm gì?" Sự tính náo loạn lâu như vậy, còn không ép buộc đủ sao, Lôi Nặc có chút muốn giết người, hắn nhìn về phía bé con, bé con tựa hồ thật mệt mỏi, gật gà gật gù, buồn bã ỉu xìu, vu mã nhà hắn hôm nay đánh nhau, hẳn là mệt mỏi, Lôi Nặc nghĩ, vẫn là nhanh chóng đem sự việc xử lý tốt, hảo hảo trấn an bé con một chút.

 

Tình Tử tựa hồ còn không muốn đi, tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, Lôi Nặc đột nhiên đứng lên, một tay nhấc lên Á Liên như đang muốn hôn mê, nhìn về phía Arthur: " Ta cho các ngươi thời gian mấy giây, đều cút khỏi nhà ta, nếu không, ta có thể làm ra một số việc khác người, còn có, ta cũng giải thích một chút, Á Liên sống hay chết, cũng không liên quan tới ta một chút nào, đừng dùng loại chuyện này đến uy hiếp ta, điều này đối với ta căn bản là vô dụng!"

 

Sau đó, Á Liên bị bay ra ngoài!

 

Đúng, là bay, là Lôi Nặc ném, Arthur nhìn thấy hành động của Lôi Nặc liền cảm thấy không thích hợp, trước làm tốt chuẩn bị, Tình Tử vừa thấy tình huống này, còn có điểm không nhịn được: "Lôi Nặc! Ngươi, ngươi cư nhiên dám làm như vậy, được, ngươi cư nhiên dám làm vậy, vậy sẽ phải trả giá đại giới, ta sẽ không để cho Á Liên nhà ta không công bị khinh bỉ như vậy, ngươi chờ đó cho ta!" Dậm chân một cái, cực kỳ không vui theo ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi nhà liền giáng ngay cho Arthur một cái tát, mắng chửi đổ ập xuống: "Đồ vô dụng, ngươi không thấy ta ở trong này, ngươi còn ra trước, có phải ngươi muốn bọn họ giết chết ta hay không, ngươi muốn ta chết như vậy!"

 

Arthur vẻ mặt đau khổ, trong lòng u ám như trời mưa, cả ngày hôm nay, Tình Tử đánh hắn hai lần, điều này làm cho thú nhân luôn được tôn sùng trong trấn tạo nên một bóng ma sâu kín trong lòng.

 

"Không phải ta đi xem Á Liên có nguy hiểm hay không sao..."

 

Arthur nhỏ giọng giải thích, Á Thanh tại một bên gật đầu, nhưng Tình Tử không nhìn thấy, lạnh lùng hừ một tiếng, hai người không hề dám tỏ vẻ gì.

 

"Á Liên? Nó không phải còn tốt sao, không lẽ nó có nguy hiểm mà ta không có nguy hiểm sao? Ta nói ngươi đi ra ngoài, ngươi chính là muốn ta chết có phải hay không? Về sau ngươi không được như vậy, phải lúc nào cũng đi theo bên người ta, có nghe hay không!"

 

Trò khôi hài đến lúc này mới dừng lại.

 

Thấy cả nhà bọn họ đi rồi, U Lan cũng liền yên tâm, y cũng không biết cả nhà này khó chơi như vậy, khó có thể ở chung, Lôi Nặc cùng Á Liên là khi bọn chúng còn nhỏ, tùy ý đề nghị cái loại thân gia, lúc ấy là nói đùa, không có để ở trong lòng, lúc này lớn lên, cả nhà Arthur đề suất, U Lan cũng không có ý kiến, nhưng mà.....

 

Mấy người nhìn về phía Lôi Nặc, Lôi Nặc đang ôm lấy bé con đang mơ màng đi vào giấc ngủ, miệng lẩm nhẩm nói mơ điều gì không rõ.

 

"A Nặc?" U Lan gọi một tiếng.

 

Đứa nhỏ này là sao, không lẽ A Nặc thực coi trọng đối phương, nhưng đứa nhỏ này cũng quá nhỏ rồi, Lôi Nặc còn chịu được, U Lan đối với việc bé con cùng Lôi Nạc cũng không phản đối, chỉ cần không nháo ra chuyện như hôm nay là được, cái khác như thế nào không quan trọng.

 

Lôi Nặc làm một tư thế ra hiệu nhỏ giọng, ôm bé con đã muốn ngủ trở lại phòng ngủ, bé con ngủ thật sâu, Lôi Nặc đem bé vào ổ chăn, đắp chăn tử tế xong mới nhẹ tay nhẹ chân rời đi.

 

Mà khi Lôi Nặc vừa mới xoay người không bao lâu, bé con lại mở mắt, bé ngơ ngơ ngác ngác nhìn trần nhà, ánh mắt như cũ không nhúc nhích.

 

"A Nặc, con nói người Miya kia là chuyện gì? Còn chuyện của con cùng Á Liên, nếu con thực sự làm ra chuyện có lỗi với Á Liên, mặc kệ chúng ta có che chở như thế nào, người bên từ đường thế nào cũng sẽ đến." Vừa uống trà, U Lan thản nhiên nói.

 

Còn Lôi Tấn cùng Lôi Y thì có vài phần kính trọng đối với đứa em trai này nhà mình.

 

"Không."

 

Lôi Nặc xua tay, chuyện này lại nói tiếp nữa sẽ cực kỳ xui xẻo, hắn cũng không muốn nhắc tới Á Liên một chút nào.

 

"Các ngươi cũng thật là, mới trước đây vì sao lại đưa ra việc hôn nhân như vậy, cho dù không có Mộc Mộc, ta cũng sẽ không lấy Á Liên, hơn nữa ta cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với Á Liên, chính là do y.....dù sao, y cũng là một người đáng thương, ta thế này mới nhường nhịn, nhưng Á Liên được một tấc lại muốn thêm một thước, các ngươi yên tâm, chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm trong lòng ta biết rõ.

 

Lôi Minh ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Lôi Nặc, vui mừng không thôi.

 

"Đúng vậy, tiểu tam nhà chúng ta từ nhỏ đã thông minh, làm sao có khả năng làm ra chuyện gì ngu xuẩn, vậy...Mộc Mộc, chính là đứa nhỏ vừa rồi, nhỏ như vậy, trưởng thành cũng phải vài năm nữa, A Nặc à, tiểu người Miya rất yếu ớt, không dễ nuôi, con không nên đem người Miya kia biến thành người của con sớm.....ái ái, U Lan ta sai rồi, ta biết sai rồi, đựng nhéo tai ta, tai sắp đứt!"

 

Lôi Minh hút hút mấy khẩu khí lạnh.

 

Ừm, thật sự không hay, sao hắn lại quên, vu mã nhà hắn thực mang thù, không cho người khác nói lung tung, nhưng hắn thực sự không có nói lung tung mà, Lôi Minh cảm thấy vô cùng ủy khuất.

 

"U Lan, ta sai rồi....."

 

U Lan xoay mặt: "Hừ! Anh lại nói năng lung tung, em sẽ khiến cho anh ba ngày không xuống được giường!"

 

"Thật sự?!" Lôi Minh sáng mắt.

 

"Thật sự!" U Lan cười vô cùng âm hiểm, cho dù người Miya là ở mặt dưới, y cũng có nhiều biện pháp, làm cho Lôi Minh muốn sống không được chết cũng không xong.

 

"Anh cứ ngoan ngoan ở trên giường chờ xem cho em!"

 

"Được được....."

 

Ba người con trai của Lôi Minh không khỏi che mặt, a phụ ngài cũng thật là, mỗi lần đều bị a ba ép buộc không chịu được, nhưng mỗi khi a ba dụ hoặc ngài, bi thảm gì mà ngài trải qua đều quên hết, đến cả bọn họ cũng không nhịn được vì a phụ hàm hậu thành thật mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.

 

"Đến, A Nặc, con qua đây, ta có việc muốn nói với con."

 

Làm ầm ĩ trong chốc lát, Lôi Minh cùng Lôi Tấn và Lôi Y ngồi nói chuyện phiếm ở bàn bên cạnh, cho nên người đứng đầu trong nhà, bên ngoài tựa hồ là Lôi Minh nhưng thực chất là U Lan không thể nghi ngờ.

 

"Được....."

 

Được rồi, lén lén lút lút, Lôi Nặc trong lòng muốn bốc hỏa, ba cũng thật là, cho dù là điều gì thì cứ nói thẳng đi, còn đi đến góc bếp, Lôi Nặc trong lòng nói thầm, chắc là không có chuyện tốt gì.

 

"Khụ khụ, A Nặc à, ba mấy năm nay không có chiếu cố tốt con, thật sự là rất xin lỗi con, A Nặc sẽ không tức giận ba chứ." U Lan xoa xoa tay nói, cười gượng gạo.

 

Khẳng định có quỷ!

 

Lôi Nặc nhướng mày, sao lại thế này? A ba đột nhiên nói những lời như vậy, hắn cũng đi khỏi nhà thật nhiều năm, a ba cũng không có nói những lời lẽ phiến tình như hôm nay, U Lan là một người thẳng tính, cùng hắn nói những lời buồn nôn như vậy, y sẽ muốn nôn.

 

Nhưng hôm nay không nôn, còn cười?!

 

Thật sự có quỷ.

 

"Ba! Ba có chuyện gì cứ nói thẳng, nơi này không có người ngoài." Đều trốn trong góc, làm gì còn ai.

 

U Lan sắc mặt nghiêm nghị nói: "A Nặc à, con nói con bây giờ đang để ý bé con kia đi, gọi, gọi là Mộc Mộc nhỉ, đúng chứ." Lôi Nặc gật đầu.

 

"Vậy A Nặc con có biết, cái tiểu người Miya kia còn nhỏ, mới nhỏ như vậy, đến lúc trưởng thành hẳn là còn mất rất nhiều năm phải không, một thú nhân trưởng thành như con lưu trữ một người Miya vị thành niên bên người, điều này tựa hồ có chỗ không tốt, người Miya đối với thú nhân mà nói, là một loại dụ hoặc rất lớn, A Nặc con....." U Lan rối rắm tìm từ ngữ.

 

Lôi Nặc híp mắt, giọng nói có chút lạnh như băng.

 

"Ba là có ý tứ gì?"

 

"Ha ha, ta không phải là sợ con nhất thời không kìm nén được mình, đạp hư mất tiểu người Miya sao, con nhìn xem bé con kia còn nhỏ như vậy, rất đáng thương, dù sao đặt ở nơi này của con, con cũng không ăn được, liền để ở chỗ ba đi, kỳ thật ba vẫn muốn có một tiểu tử tử, tiểu tử tử thật tốt, xinh đẹp này, lại mềm mại này, lại săn sóc, nhưng lại luôn sinh nhi tử, tiểu vu mã kia của con nhỏ như vậy, liền để ba nuôi dưỡng đi, để ba đỡ thèm, A Nặc con cứ yên tâm, ta sẽ nuôi nó tốt hơn rất nhiều so với ba người các con, thật đấy!"

 

Thấy sắc mặt Lôi Nặc càng ngày càng khó coi, U Lan cái khó ló cái khôn, nhanh chong thề với trời.

Bình Luận (0)
Comment