Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 52

"Không có khả năng!"

 

Khuôn mặt vốn đen lại càng đen thêm.

 

"Mộc Mộc là của ta, toàn bộ đều là của ta! Chỉ thuộc về một mình ta, người khác đừng hòng mơ tưởng! Tâm tư như vậy ba không nên có, nếu không.....ta không ngại cùng ba thế bất lưỡng lập!" Lời lẽ cực kỳ bá đạo cường thế, con ngươi kim sắc nhuộm một màu quyết tâm.

 

U Lan ngượng ngùng cười.

 

Y chỉ lên tiếng đề nghị, A Nặc đá tức giận như vậy, nếu y không nói một tiếng bắt cóc đi bé con, A Nặc còn không giết y sao.

 

"Cái kia, A Nặc à, ta không phải muốn tiểu Mộc Mộc, ta chỉ đang thương lượng với con biết không, A Nặc con là một thú nhân tự nhiên không hiểu cách sống của người Miya, bọn họ ăn ở như nào, cần phải chú ý gì, nếu không chiếu cố tốt, về sau sẽ không lớn được, A Nặc con cảm thấy có phải ba là người thích hợp nhất để nuôi dưỡng tiểu Mộc Mộc hay không?" 

 

Người Miya này cười ôn hòa, như mộc xuân phong, đáy mắt ôn nhuận vô cùng, cái loại hơi thở bình thản này trên người cũng làm cho người ta vô cùng thoải mái.

 

Nhưng mà.....

 

"Không phải! Ta mới là người thích hợp nhất!"

 

U Lan tức giận trợn tròn mắt, giọng nói đột nhiên lên cao: "A Nặc con là một thú nhân, y chính là một tiểu người Miya, A Nặc con làm sao đến cả một người nhỏ như vậy cũng không buông tha, con, con cái tên vô liêm sỉ, ác ôn! Súc sinh! Không nhân tính!...."

 

Lôi Nặc như trước mặt không thay đổi, đạm mạc nói: "Ta vốn là súc sinh, ba ngài không cần nói, điều này ta so với ngài rất rõ ràng."

 

Một câu phản bác này, khiến U Lan á khẩu không nói được gì, y thật sự không dự đoán được da mặt Lôi Nặc dày như vậy,nhưng vì để có quyền lợi nuôi được tiểu người Miya, U Lan tạm thời liền bỏ qua muốn bạo tẩu với Lôi Nặc bên cạnh.

 

"A Nặc à, ba cực kỳ muốn đứa nhỏ người Miya kia, cho nên....."

 

Lôi Nặc vươn tay, làm ra một phương thức trực tiếp, cực kỳ bạo lực ---U Lan bị nhấc lên: "Này này! A Nặc con làm gì vậy a, ta là ba con đấy, con mau thả ta xuống, con cái đứa con bất hiếu này, mau thả ta xuống!"

 

Phụ tử ba người nghe tiếng chạy tới nhìn về phía Lôi Nặc nghi hoặc không thôi, ba rốt cục làm ra chuyện gì, khiến cho Lôi Nặc tức giận như vậy.

 

Lôi Minh nhìn thấy vu mã âu yếm của mình không chút khí độ, mặt đỏ lên, rất là lo lắng, lấy lòng nhìn về phía Lôi Nặc: "A Nặc à, ba con làm sao vậy, con có thể buông ba con ra không, ba con nhỏ như vậy không cẩn thận....."

 

Nếu mà chẳng may bị rơi xuống thì làm sao bây giờ, thú nhân thành thật hàm hậu lòng đều đau, ánh mắt hồng hồng.

 

"Câm miệng! Ta mới không vô dụng như vậy!"

 

Lôi Nặc vẫn không nói, đi nhanh ra cửa, đem U Lan đang nổi giận lôi đình bỏ ra ngoài cửa, lạnh lùng vô tình nói: "Ba, ba có thể về, nơi này đã không có chuyện của ba."

 

"Này! A Nặc ngươi cái thằng nhóc thối này, ngươi làm sao có thể nói như vậy với ta!"

 

Lôi Nặc trực tiếp không thèm nhìn, đối với Lôi Minh vẻ mặt đang run rẩy xin giúp đỡ nói: "A Phụ, ba đang rất tức giận, ngài về hạ hỏa cho ba....." Sau đó nhìn về phía hai người anh trai đang tràn đầy hứng thú xem kịch vui.

 

".....Các ngươi về sau cũng đừng đến đây, cứ ngốc ở nhà đi, đừng đến nơi này của ta cọ cơm, tiểu vu mã nhà ta ăn rất ít, các ngươi ở gần y không có ăn gì, có nghe hay không, về sau không được đến đây!"

 

Xét đến cùng, khi phát hiện tiểu vu mã buồn bã ỉu xìu, cũng không dám ngồi vào bàn cơm, còn một bộ sợ hãi người lạ, Lôi Nặc trực tiếp nghĩ đến hai người anh trai...

 

Lôi Nặc nhớ lại, hai cái mặt hàng này bề ngoài nhã nhặn lễ độ, hết sức phong độ, nhưng khi ăn uống thì một đường lang thôn hổ yết không lưu lại chút dấu vết.

 

Tiểu vu mã nhất định là bị dọa.

 

"......"

 

Hai anh em Lôi thị hoàn toàn không còn gì để nói.

 

Bọn họ lần nào cũng đều ăn như vậy, sao trước kia không nói gì, cố tình hôm nay lại nói ra, tiểu tử A Nặc này cũng không khỏi quá thiên vị, đều đem hai anh em bọn họ không coi ra gì.

 

"Này này! Lôi Nặc ngươi nói vô liêm sỉ cái gì vậy....."

 

A Nặc đem người một nhà nhất nhất đuổi ra ngoài, mặt không chút thay đổi, khép cửa lại.

 

"....Ta phải chăm sóc tiểu vu mã nhà ta, không lãng phí thời gian với các ngươi, không có việc gì thì về nhà các ngươi đi." Sau đó, ầm một tiếng, cửa lớn bị đóng lại, lưu lại cả nhà mắt to trừng mắt nhỏ.

 

"A! A Nặc cái tên hỗn đản! Có vu mã liền đem vứt chúng ta ra sau đầu, thật sự quá đáng giận. Tuy rằng hắn lúc trước có lãnh đạm một chút, dù sao cũng còn cho chúng ta vào nhà ngồi, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp đuổi đi, các ngươi nói A Nặc rốt cục có để người ba là ta đây trong lòng không?" U Lan rầu rĩ không vui nhìn về phía hai con trai, tìm kiếm một tia an ủi.

 

Này, đả kích thực sự quá lớn.

 

Gặp ngay con trai lãnh khốc vô tình như vậy.

 

Hai anh em Lôi thị rất ăn ý lắc đầu, vô cùng thương hại nói ".....Không có."

 

U Lan liên tục thở dài.

 

"Các con không thể nói lời an ủi ta một chút sao?"

 

"Ba, A Nặc lúc này trong mắt chỉ còn lại tiểu vu mã của hắn, còn chúng ta sao, đều là mây bay chân trời, hắn chỉ hận không thể cách chúng ta càng xa càng tốt...."

 

Có thể không cần so sánh khó coi như vậy hay không, nội tâm U Lan tràn ngập bi thương.

 

Trở lại phòng, Lôi Nặc rất nhanh liền nhìn thấy một ngọn núi nhỏ phình lên ở trên giường lớn, hắn đi qua ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nở nụ cười. Xốc lên một góc chăn, bên trong là bé con đang mở to mắt đen đen nhìn hắn.

 

Cặp mắt màu đen như bảo thạch, trong sáng, lóe lên, chớp động con ngươi sáng bóng làm nổi bật hẳn lên khuôn mặt nhăn nhó vô cùng sinh động.

 

Quả nhiên vẫn là trẻ con, tức giận cũng không biết che giấu.

 

".....Lại đây, ta tắm rửa cho em, thay một bộ y phục sạch sẽ."

 

Không đợi bé con phản ứng, Lôi Nặc đã ôm lấy bé con đang cuộn thành một đoàn, bé con tựa hồ có hơi mất hứng, rầu rĩ không vui, tùy ý Lôi Nặc trêu chọc.

 

"Muốn ăn cái gì, ta làm cho em đồ ăn ngon, ta hôm nay lại quên để lại cho em đồ ăn." Thật sự là đáng chết, chuyện quan trọng như vậy cư nhiên quên, phỏng chừng bé con là vì thế mới như vậy đi.

 

".....Ừm."

 

Điều này là muốn ăn sao, bé con ánh mắt sáng ngời, cầm lấy quần áo Lôi Nặc không buông, đôi mắt đen láy một mảnh, khóe miệng xanh tím, thoạt nhìn vô cùng buồn cười cùng đáng yêu.

 

Đúng vậy là đáng yêu.

 

Cái loại cảm giác này, như một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to to, cái mũi trắng nõn, nhưng khuôn mặt dường như bị bôi thuốc màu, năm màu rực rỡ, nhưng bản thân dường như còn không nhận ra, mờ mịt không thôi.

 

Hít hít cái mũi nhỏ nhắn hồng hồng, bé con cau mày quay đầu, không thích bị nhéo mũi, cái mũi của bé thật đau.

 

"Anh làm sao lại nhéo mũi em đau?"

 

Bé con giọng mũi rất nặng, phỏng chừng là đau, ong ong mềm mềm, hàng lông mày nhăn lại, khó chịu nói.

 

Lôi Nặc mỉm cười, mặt than luôn không thay đổi lúc này có dấu hiệu hơi thả lỏng.

 

".....Chơi vui mà." Quả thật đúng là chơi vui, hắn nhịn không được đùa nghịch, Lôi Nặc cảm thấy tiểu vu mã nhà hắn bất luận là làm ra một cái biểu tình hay phản ứng gì đều khiến hắn cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng trào ra một loại cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc không nói được.

 

Đây là tiểu người Miya hắn nuôi, thật đáng yêu, về sau lớn lên chính là vu mã của hắn, Lôi Nặc cảm cảm thấy có lý.

 

"....." Bé con không để ý tới hắn, quay đầu.

 

Người lớn thật nhàm chán, thật sự không có ý nghĩa, bé con nội tâm tự nhủ.

 

"Muốn ăn cái gì?" Lôi Nặc cúi người hỏi, giúp bé con đi giày vào.

 

Tiểu Mộc Mộc mờ mịt nhìn Lôi Nặc: "....."

 

"Được rồi, được rồi, không làm khó em, vẫn là để ta nghĩ đi, em phụ trách ăn là được."

 

Tiểu vu mã nhà hắn tựa hồ đối với thức ăn rất khó chọn lựa, vấn đề này thực nhức đầu, Lôi Nặc suy nghĩ nửa ngày, tiểu người Miya thích ăn đồ ngọt, cuối cùng lựa chọn làm bánh pudding lam môi cùng anh đào. Đồ ăn này, người Miya rất thích ăn, Lôi Nặc rất ít ăn, loại này ăn rất ngon, chính là một ngụm liền hết, số lượng quá ít, nhấm nháp không ra mùi vị gì.

 

Có điều, thứ đồ này ngược lại làm rất dễ, Lôi Nặc hi vọng bé con có thể thích.

 

"Lại đây, chúng ta đi vào bếp, ta làm pudding lam môi cho em ăn, em là thích vị lam môi hay là vị anh đào..."

 

Kỳ thật, hai vị này cũng khác nhau mấy, chỉ là ở phương diện phối hợp nguyên liệu có chút khác nhau.

 

Có điều Lôi Nặc vẫn rất vui vẻ để cho tiểu vu mã nhà mình có nhiều lựa chọn.

 

Bé con nghe không hiểu, nhưng đối với đồ ăn, bé con rất là thông minh cùng mẫn cảm, vì thế bé con đảo đảo mắt một cái, lóe lên tia sáng, miệng chậm rãi trả lời: "Pudding, pudding, pudding....." giống như đang học từ, lặp lại nhiều lần.

 

Cười cười bất đắc dĩ, dung túng cùng thỏa mãn.

 

"Được được, lát nữa ta đều làm mỗi thứ một ít cho em." Thật sự là, vừa nói đến ăn, tiểu vu mã nhà hắn liền như thay đổi thành người khác.

 

Bé con lúc này cực kỳ vui vẻ, không còn rầu rĩ như lúc trước, một đường chầm chậm chạy theo, Lôi Nặc đến bên trong hầm chứa băng xem xét, tìm kiếm trong chốc lát, phát hiện lam môi không còn, chỉ còn lại một ít thanh đề, anh đào cùng chu quả, không khỏi thở dài, nhìn về phía bé con ánh mắt to sáng ngời, Lôi Nặc nghĩ rằng không cần làm phiền tiểu vu mã. Tiểu vu mã muốn ăn, hắn liền cho bé ăn.

 

".....?"

 

Làm cái gì vậy? vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu bé con, nhìn về phía Lôi Nặc, Lôi Nặc đang đi tới đầu viện, huýt sáo một cái, ong ong vài tiếng có một con chim giống như diều hâu lớn màu đen bay tới, con chim này có vẻ không sợ người, dừng ở trước mặt Lôi Nặc, phủ phục thân mình, làm một cái tư thế bái lễ, oa oa kêu vài tiếng, bé con ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.

 

Thật sự rất thần kỳ, đây là Lôi Nặc huấn luyện sao? Bé con vô cùng sùng bái nhìn về phía thú nhân cao lớn, thật sự quá lợi hại.

 

Lôi Nặc lấy ra hai tiền đồng giơ lên, chim kia cúi xuống quắp lấy, oa oa kêu, tiếp theo bé con thấy được một màn khiếp sợ không thôi, dưới cánh gia hỏa màu đen này cư nhiên có một cái túi!

 

Tuy rằng rất nhỏ, nhưng thị lực của bé con vô cùng tốt, nhìn rất rõ ràng, là một cái túi màu đỏ, lớn khoảng bàn tay trẻ con, lúc trước cánh che đi nhìn không thấy, lúc này nhìn thấy rất rõ ràng, chim miệng rộng thật cẩn thận bỏ hai tiền đồng vào bên trong túi đỏ nhỏ, sau đó đóng kín lại.

 

"Oa oa!"

 

Tiểu Mộc Mộc thề, đây là con chim giảo hoạt nhất mà bé nhìn thấy, bay qua còn muốn tiền, đã thế lại còn tự mình bỏ tiền vào túi nữa chứ.

 

Lôi Nặc nói với nó vài câu, tiếp theo lại xuất ra một cái kim tệ đưa cho chim miệng rộng, lần này trái lại nó không bỏ vào trong túi tiền, mà lại giữ ở miệng, mở cánh bay đi.

 

"Đi rồi, bây giờ làm pudding cho em."

 

"À...." Bé con lưu luyến nhìn con chim bay đi xa, trong lòng rất tiếc nuối.

 

Bánh pudding làm rất đơn giản, có điều bình thường thú nhân cũng không làm, bởi vì làm cái này phải ướp lạnh, huống chi không phải thú nhân nào cũng muộn tao như Lôi Nặc, tự làm cho mình một cái hầm chứa băng trong nhà, cái này đúng là tư bản.

 

Trước đó đã chuẩn bị tốt nguyên liệu cần thiết, bột sữa bò tót đen, mua ở trong chợ, thích hợp cho bữa sáng, số lượng vừa phải, một ít thạch súp lơ, cũng chính là bột hồng tảo, là một loại phấn được tinh luyện ra từ một loại đồ biển, loại phấn này có thể đem chất lỏng đông lại (Bí: Như galentin ấy), như vậy, bột hồng tảo bình thường đều dùng trong các loại điểm tâm, đặc biệt làm pudding không thể thiếu, tiếp theo là một ít phối liệu, anh đào, chu quả, lục mai, thanh đề, lam môi còn chưa mua trở về, có điều đợi chuẩn bị tốt, cũng nhanh, còn có đường, Lôi Nặc chuẩn bị ba loại đường, một loại thuần sắc trắng, giống như tuyết.

 

Để chiết xuất đường ngoài tinh luyện thực vật còn có quả bên trong có đường, hồng nhạt, thực vật bên trong đường lục sắc, làm như vậy, trong chốc lát bánh pudding màu sắc càng rõ ràng, tạo cảm giác thèm ăn.

 

Đổ ra một bát nước lớn, bên trong còn có bột sữa bò tót đen, khuấy đều cho tan hết bột, để ở một bên, bắt đầu chế biến bột hồng tảo, bột hồng tảo màu hồng phấn, trước đun nước sôi, không cần nhiều nước, ước chừng lượng nước vừa đủ rồi cho thêm bột hồng tảo vào, đợi bột hoàn toàn hòa tan cho thêm đường, cho tiếp sữa vào khuấy đều, sau đó lấy dây lọc, đem cặn loại bỏ.

 

Để tránh cho tiểu vu mã không thích, Lôi Nặc lại lấy ra các loại khuôn đúc, kỳ thật những thứ này là để làm bánh nướng, không phải dùng làm pudding, có điều dùng thứ này cũng được, đổ vào khuôn xong, Lôi Nặc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Được rồi, bây giờ chờ đông lại là được.

 

Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng chim kêu oa oa.

 

Là con chim lúc trước.

 

Bé con chạy ra, quả nhiên là con chim đó, miệng của nó còn móc theo một cái giỏ, hai chân đáp trên mặt đất, cái giỏ tuy không lớn nhưng bên trong cũng nặng khoảng hai ba cân (1.5kg).

 

Lôi Nặc vừa ra tới, con chim liền để cái giỏ trên mặt đất, oa oa kêu, miệng nhả ra một ít tiền bạc cùng tiền đồng, tiếp theo oa oa kêu lên, Lôi Nặc nhặt tiền lên, lại cho con chim hai cái tiền đồng, con chim vô cùng vui sướng bỏ ngay vào túi nhỏ dưới cánh sau đó bay đi.

 

Bình Luận (0)
Comment