Bên trong cái giỏ là lam môi tươi mới, còn vương một ít giọt sương, Lôi Nặc rửa sạch một ít, đem phần còn dư lại cho vào hầm băng cất đi, hầm chứa đá độ ẩm rất thấp, sữa bột bò tót chuẩn bị lúc trước đã điều chế tốt, bỏ thêm bột hồng tảo vào lúc này đã muốn đông lại thành hình.
Một đám mềm mềm, hoạt hoạt, màu sắc trong suốt cực đẹp mắt.
"Được rồi, lập tức có thể ăn."
Đem pudding làm xong bỏ ra khỏi khuôn đặt lên trên bàn ăn, một loạt bánh pudding đã thành hình mềm mại, sáng trong, đổ xong pudding ra bàn, Lôi Nặc đem lam môi, anh đào, thanh đề, chu quả đã được rửa sạch lấy ra đặt trên mặt pudding.
Bé con trông mong nhìn theo, một chốc thì nhìn pudding mỹ vị ngon miệng, một chốc lại nhìn Lôi Nặc, tựa hồ đang chờ đối phương hạ lệnh.
Vuốt vuốt tóc bé con, nhìn thấy đối phương đang trông mong đáng thương hề hề, Lôi Nặc có chút muốn cười.
"Được rồi, được rồi, ăn đi, những thứ này đều là của em." Đưa thìa qua, bé con cầm thìa nhất nhất múc ăn, mềm mềm lạnh lạnh, thực ngon miệng, sữa bò tót cực kỳ mềm mịn nhẵn nhụi, làm cho pudding càng thêm mỹ vị ngon miệng.
"Anh cũng ăn..."
Bận rộn ăn uống, bé con cư nhiên còn nhớ rõ lấy thìa múc một cái pudding xanh bóng loáng, run rẩy nâng cánh tay nhỏ bé, đem pudding đưa đến bên miệng Lôi Nặc, hành động lấy lòng này rõ ràng khiến thú nhân rất là cảm động.
"Được, ta cũng ăn." Há miệng ăn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lòng thú nhân cực kỳ sung sướng, được bé con lấy một thìa pudding thu mua, bé con sau đó cứ tiếp tục như vậy, Lôi Nặc đành phải lên tiếng cự tuyệt, tiểu vu mã nhà hắn tựa hồ thích ăn thứ đồ ngọt như này, vẫn là cho bé ăn nhiều chút, mà Lôi Nặc thì chỉ đứng một bên yên lặng nhìn, thỉnh thoảng bỏ thêm hoa quả, thay đổi mùi vị của pudding, trong lòng lại đang tự hỏi một số vấn đề.
Liên quan đến Á Liên.
Lôi Nặc trong lòng thầm đoán, theo như tính cách người nhà Á Liên, việc này tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, sự tình có thể hơi rắc rối, hắn nhìn tiểu vu mã ở bên cạnh đang ăn cực kỳ hạnh phúc, Lôi Nặc thầm hứa một mình hắn xử lý là được rồi, không thể để cho tiểu vu mã liên lụy vào, càng không thể để cho bé bị thương tổn.
Nhưng mà, Lôi Nặc vạn vạn không thể ngờ tới, có những việc đã đề phòng rất cẩn thận, nhưng không thể ngăn cản sự việc phát sinh, rất nhiều sự việc đều là một cái tất nhiên.
Làm pudding, bữa tối còn làm thêm mỹ thực phong phú, điều này khiến cho cái bụng bé con phình lên, giống như trái bóng cao su, tròn tròn, cuối cùng là ăn đến khó chịu mà hừ hừ.
Lôi Nặc thu thập dọn dẹp xong xuôi, liền ôm lấy tiểu vu mã, giúp bé xoa xoa bụng, tiểu vu mã mềm mềm nho nhỏ làn da vô cùng tốt, không giống như thú nhân rắn chắc thô ráp, trên người tiểu vu mã bóng loáng nhẵn nhụi, giống như pudding lúc ban ngày, còn mang theo một cỗ hơi thở tươi mát, cái loại hơi thở này cực kỳ mê người, Lôi Nặc bị dụ hoặc, nhịn không được chôn đầu dưới cổ tiểu vu mã, theo nhịp hít thở của tiểu vu mã, cái loại tươi mát ngọt ngào của hơi thở càng phát ra rõ ràng, như là một loại độc dược trí mạng, hít một hơi liền nghiện, giữ ở trong cơ thể, máu huyết sôi lên, kêu gào bản năng nguyên thủy nhất của thân thể, thú nhân cảm giác được nhiệt độ của cơ thể đột nhiên tăng cao, mạch đập gia tốc, thân thể bắt đầu nóng lên.
Thú nhân nhịn không được vùi đầu càng sâu, mặt hắn cũng bắt đầu nóng lên, cái mũi phun ra nhiệt khí, đôi môi đỏ hồng như nham thạch gắt gao mím chặt, hắn cúi đầu, con ngươi kim sắc bắt đầu có chút tan rã, mất đi trầm ổn cùng bình tĩnh lúc trước, dục vọng như lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên.
Cúi đầu, đôi mắt nóng bỏng vô thần tìm kiếm địa phương làm giảm nhiệt độ, đụng vào da thịt non mịn lành lạnh, trơn trơn mềm mềm, coi như mật hoa ngọt ngào thơm ngon.
Hắn giống như một con dã thú bị đi lạc không nhận ra phương hướng.
Nhẹ nhàng hôn, tinh tế, cẩn thận, cảm giác trắng mịn, non nớt, là thứ mà thú nhân chưa từng được đụng qua, cũng chưa bao giờ ảo tưởng tới, loại tư vị này, chỉ cần nhấm nháp một ngụm liền ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn nhớ kỹ cả đời.
Bắt đầu, chính là nhẹ nhàng, tinh tế, có chút sợ hãi, lại có chút thăm dò, cái miệng nhỏ lướt qua, nhưng là khi đôi môi đi xuống độ nóng trên người cũng không có giảm, ngược lại càng phát ra lợi hại, cái cảm giác xa lạ cùng sung sướng không thôi càng bùng lên, tinh thần thú nhân bị vây trong một trạng thái cực đoan, hưng phấn cùng điên cuồng.
Tinh tế hôn, sau đó là nhấm nháp đầu lưỡi, ngọt ngào vô cùng, như nước hoa quả, nhịn không được muốn liều mạng hấp duẫn, cắn cắn, liếm liếm, hắn như là dã thú đang khai khẩn đào bới bảo tàng trân qúy nhất trên đời.
"Ngô......"
Giơ tay giữ chặt cánh tay bé con, kìm giữ trên đỉnh đầu, thân hình to lớn của thú nhân bao trùm lên thân thể gầy nhỏ của bé con, mà bàn tay đang chậm rãi xoa xoa bụng bé con, có chút khiêu khích, với vào bên trong quần áo bé con, bắt đầu lung tung sờ soạng...
Toàn bộ thân thể thú nhân đều bao trùm trên người bé con, độ ấm trên cơ thể hắn phi thường cao, nóng kinh người, hơi thở thô suyễn bên tai bé con, có thể bị đè không thoải mái, hoặc có thể do bụng còn đang khó chịu, dù sao thì thế nào đi nữa, bé con đang bị xoa bụng một chút cũng không nhận thấy nguy cơ đối với bản thân, căn bản là không ý thức được có thể bản thân sẽ bị ăn luôn.
".....Ngô....."
Bé con có chút khó thở, mơ mơ màng màng mở to mắt, hơi tò mò không biết Lôi Nặc đang làm gì.
Lôi Nặc tại sao lại đè trên người bé đang ngủ?
Thật sự rất kỳ quái! Nhưng mà thật sự nặng quá, bé con cảm thấy có chút mờ mịt, Lôi Nặc lại đột nhiên thấy bé con tỉnh lại giật mình một cái, lắc lắc đầu, hắn, hắn rốt cuộc là đang làm gì?
"Lôi Nặc? Anh làm gì vậy?...Bụng em không thoải mái, mau xoa xoa..." Bé con không rõ, đang ngủ ngon, làm sao lại đột nhiên dừng lại, khó trách bé ngủ không được.
Ngẩng đầu lên, kéo theo địa phương mềm mại lành lạnh cũng đi theo, rõ ràng chỉ một hành động đơn giản như vậy lại trở nên vô cùng gian nan, lý trí thú nhân cơ hồ là đang đấu tranh, hắn rất muốn rời khỏi, nhưng bản năng thân thể lại không chịu, lưu luyến ngoài ý muốn, hắn còn muốn tiếp tục tiến tới, tiếp tục, tiếp tục.....
Tiếp tục làm cái gì?
Đầu thú nhân ong ong rung động, tựa hồ có cái gì quan trọng trong cơ thể rít gào đi ra.
"Lôi Nặc, bụng em không thoải mái....." Bé con dưới thân, không biết sống chết chút nào, không biết nguy hiểm thật lớn đang tiến đến, vặn vẹo thân mình, khó chịu kháng nghị.
Giọng nói bé con thanh thúy, thực mềm mại, thời điểm bình thường thú nhân cũng rất thích bé con mềm mại gọi hắn, sau đó dùng đôi mắt đen to to chằm chằm theo dõi hắn, chờ đợi cùng chờ đợi. Mà khi thú nhân đang động tình không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, con ngươi màu vàng đã trở thành huyết sắc đáng sợ, thở gấp vô cùng, nhiệt độ trên người bắt đầu tăng lên, thú nhân rõ ràng cảm nhận được cái kia thức tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn tiểu vu mã không phát hiện, tiểu vu mã tựa hồ cảm thấy khó chịu dùng sức giãy giụa.
"Lôi Nặc, Lôi Nặc....."
".....Để cho ta ôm một lát, chỉ một lát thôi....." Lôi Nặc đột nhiên ôm lấy bé con, thực chặt, cánh tay siết phát đau, toàn thân đều đặt trên người bé con, cái loại độ nóng khó hiểu này đột nhiên làm cho bé con cảm thấy sợ hãi, bé con hoàn toàn bị sợ hãi, bé cảm thấy Lôi Nặc đột nhiên trở nên đáng sợ, thật đáng sợ, một chút cũng không phải là Lôi Nặc mà bé biết.
Bé con nước mắt lưng tròng, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ có thể nhỏ giọng thút thít, mà thân thể thú nhân trên người bé lại đột nhiên trấn động, toàn thân cứng ngắc, một thân nhiệt độ cũng theo tiếng khóc thút thít của bé con lui đi phân nửa.
"......"
Đây, đây là làm sao vậy?
Khóe mắt còn lộ ra nước mắt, bé con nghi hoặc không thôi, Lôi Nặc làm sao vậy? Đang nằm Lôi Nặc đột nhiên đứng dậy, Lôi Nặc bị bệnh sao? Đi đường lại ngã trái ngã phải, còn giống như đứng không nổi, bởi vì đột nhiên đứng dậy, đầu thú nhân lập tức đụng vào cạnh bàn trên đầu giường, lực rất mạnh, nhưng Lôi Nặc lại coi như không có chuyện gì, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Đó là nơi để tắm rửa mà? Lôi Nặc không phải đã tắm rửa rồi sao, thật sự không rõ người lớn vì sao lại kỳ quái như vậy, đều thích làm một số việc kỳ lạ, bé con buồn bực vuốt bụng, vẫn là không thoải mái.
Hừ hừ.
Lôi Nặc chắc chắn là không thích bé, giống như lời anh Tiểu Vũ nói vậy, có phải vì hắn có vị hôn phu rồi hay không? Bé con nghĩ như vậy liền khổ sở, đáng tiếc Lôi Nặc không phải là của bé, nếu là của bé, là có thể giúp bé xoa xoa bụng.
Tức giận, bởi vì Lôi Nặc không có xoa bụng cho mình, bé con buồn bực không thôi, vốn đang muốn chờ Lôi Nặc quay lại để tính sổ, nếu như xoa xoa bụng cho bé, thì có thể tha thứ cho hắn.
Như vậy, lúc này Lôi Nặc đang ở đâu?
Đương nhiên, Lôi Nặc không có khả năng là đang tắm rửa, nhưng cũng không khác mấy với tắm rửa, đây là lần đầu tiên Lôi Nặc động tình, thú nhân lần đầu tiên gặp được vu mã của mình, có thể nói Lôi Nặc vô cùng đáng thương.
Tiểu vu mã nhà hắn còn chưa có trưởng thành, đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng bản thân.....
Nước lạnh lần lượt dội lên cơ thể đang bị dục hỏa điên cuồng thiêu đốt, hoàn toàn không kiềm chế được bản thân, cảm giác này phi thường hung mãnh, so với tưởng tượng còn lợi hại hơn. Thú nhất ngày càng trầm trọng ứng với khi gặp được đối tượng phối ngẫu, người Miya đối với thú nhân mà nói, có tính hấp dẫn trí mạng trời sinh, nếu hai người ở cùng một chỗ lâu dài, loại cảm giác này càng nồng đậm mãnh liệt hơn, giống như rượu để lâu vậy.
A ba nói đúng.
Người Miya vị thành niên đối với thú nhân mà nói là dụ hoặc càng lớn hơn nữa, huống chi là mỗi ngày ở cùng một chỗ.
Mới đầu Lôi Nặc vẫn không tin, dù sao hắn đã từng tắm rửa cho tiểu vu mã, đều không có cảm giác gì, nhưng mà hắn đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá cao khả năng của mình.
Hắn động tình.
Động tình với tiểu vu mã còn chưa trưởng thành của hắn.
Trái với lẽ thường thị phi.
Nhưng cố tình hắn vẫn động tình, không có định trước, thình lình xảy ra, có chút không hề phòng bị, lại cứ như vậy tự nhiên hết thảy hợp tình hợp lý.
Không sai, bé con là vu mã của hắn, vu mã của Lôi Nặc.
Mỗi thú nhân đều động tình, nhưng chỉ động tình đối tượng là vu mã của mình thôi, trong lòng Lôi Nặc có chút vui mừng như điên, vui sướng cùng khiếp sợ, hắn rốt cục tìm được vu mã của chính mình.
Nhìn ngoạn ý phía dưới, Lôi Nặc thở dài, có chút bất đắc dĩ, đành phải vươn tay ra nắm lấy, trong đầu nghĩ tới tình cảnh vụng trộm với tiểu vu mã lúc nãy, hơi thở ngọt ngào rõ ràng, cảm xúc mát lạnh, da thịt ôn nhuyễn láng mịn như gốm sứ, một đóa hoa đẹp như vậy tồn tại...Thở dốc một trận dồn dập, động tác hắn nhanh hơn, thân thể một trận run rẩy, lần đầu đã muốn làm cho thú nhân cảm thấy thỏa mãn.
Hắn chỉ có thể ở trong này ảo tưởng, vu mã nhà hắn còn quá nhỏ, không thể khiến bé sợ hãi.
Lôi Nặc nghĩ, từ giờ trở đi hắn cần làm một sự tình....xúc động giống như hôm nay, nếu lộng hỏng bé con, hắn sẽ hối hận cả đời.